Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trải qua khua chiêng gõ mõ hơn ba tháng, tân Đức Mỹ gia rốt cuộc chính thức khai trương. Theo thông lệ cũ, ba ngày đầu khai trương giảm 20%, một tháng sau đó giảm 10%.

Gần tới năm mới, các đoàn du lịch và hôn lễ đều giảm đi rất nhiều, tới Tết Âm Lịch số người còn ở khách sạn không quá ba mươi, lập tức việc kinh doanh của Đức Mỹ gia yên tĩnh lại rất nhiều. Cao tầng của Đức Mỹ gia rốt cuộc có thể thở phào, cũng may Lục Quân Cường chia hoa hồng rất nhiều, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ cầm tiền thưởng cuối năm dày cộp nghênh đón tiếng chuông chào mừng năm 2006.

Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường từ khi vào tháng chạp đã không còn đến Đức Mỹ gia nữa. Mùa đông dị thường rét lạnh khiến Lục Quân Cường càng ngày càng lười, mỗi ngày làm ổ ở nhà từ xa khống chế hai cái Đức Mỹ gia và công ty An Long cùng với bất động sản của cậu, rảnh rỗi thì chọc Lục Khôn Đức, chơi chơi với hai con chó nhỏ, lại bồi Lục Khôn Đức đi mua một đống lớn đồ Tết chất ở nhà, rất có không khí đầu năm. Lục Khôn Đức cũng bị Lục Quân Cường lây bệnh lười, mỗi ngày chỉ ghi sổ sách, bồi Lục Quân Cường trốn ở nhà ngủ đông.

Sáng sớm ba mươi đổ một trận tuyết lớn, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường vùi trong ổ chăn ấm áp mềm mại không chịu ra.

"Anh hai đói bụng không?" Lục Quân Cường vén tóc mái đã mọc dài của Lục Khôn Đức ra, sủng nịch hôn hôn trán anh, "Buổi sáng ăn bánh bao súp(*) được không?"

(*) Là một loại bánh hấp lớn chứa đầy súp bên trong.

Lục Khôn Đức có chút sợ lạnh, trong phòng ngủ dù mở điều hòa vẫn tận lực rúc mặt vào trong ổ chăn, nhỏ giọng nói: "Chưa đói bụng đâu, anh nhìn chút... Tuyết rơi thật nhiều."

Lục Quân Cường cũng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cười: "Nửa đêm bắt đầu rơi, em còn dậy chụp mấy tấm ảnh, hiện tại chắc đã cao đến nửa thước."

"Em chụp ảnh sao? Cho anh coi đi!" Lục Khôn Đức đứng dậy duỗi tay lấy cái máy ảnh trên tủ đầu giường, mở ảnh chụp ra xem, nhìn mấy tấm chụp cảnh tuyết, lại mở thêm mấy tấm chụp lúc sau, cư nhiên có mấy tấm ảnh chụp mình ngủ say, Lục Khôn Đức trừng lớn đôi mắt, "Em chụp anh ngủ làm gì?! Còn há miệng..."

Nói rồi liền tính xóa, Lục Quân Cường vội đoạt lấy máy ảnh, cười chuyển đề tài: "Nếu anh hai không mệt thì dậy đi, hoạt động một chút, ăn cơm xong chúng ta đi tìm Vu Hạo Phong và Đồng Kha chơi, bên bọn họ tuyết còn rơi lớn hơn nữa."

Chú ý của Lục Khôn Đức bị dời đi, nghĩ nghĩ cười nói: "Đúng vậy, tìm Đồng Kha ném tuyết đi."

Lục Khôn Đức đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt rồi cùng Lục Quân Cường ăn bánh bao súp Đức Mỹ gia đưa tới, ăn no xong đi tìm Vu Hạo Phong và Đồng Kha chơi ném tuyết, chơi suốt đến tối ăn xong sủi cảo mới trở về nhà.

"Ha ha... Nghe nói em đang bực bội gì đó, ha ha..." Lục Khôn Đức dựa vào người Lục Quân Cường xem Xuân Vãn, hihihaha xem Triệu Bổn Sơn và Tống Đan Đan tấu hài.

"Ha ha... Cười chết anh, nè Tiểu Quân." Lục Khôn Đức cười, đẩy đẩy Lục Quân Cường, "Em thấy không? Đừng luôn nghĩ nhiều chuyện như vậy, bức bối ngủ không yên rất đáng sợ, ha ha..."

Lục Quân Cường bất đắc dĩ nhìn Lục Khôn Đức hai mắt tỏa sáng xem TV, nói: "Đều đã xem rồi, có cái gì buồn cười đâu."

Lục Khôn Đức không để ý tới cậu, mình mình vừa xem vừa cười. Lục Quân Cường lấy qua rổ trái cây khô, lột từng hạt hạt dẻ cười(*) đút cho Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức chỉ lo xem TV không thèm nhìn tới liền ăn, Lục Quân Cường trêu ghẹo đút anh một quả ô mai(**), Lục Khôn Đức lập tức nhíu mày, nâng cánh tay thụi cậu một cái: Rõ ràng biết anh không thể ăn chua.

(*) Hồ trăn hay quả hồ trăn hay hạt cười hay hạt dẻ cười (Danh pháp khoa học: Pistacia vera) là một loài thực vật thuộc Họ đào lộn hột.



(**) Nó là xí muội đó (mới biết luôn)

Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ ngồi xổm TV trước chuyên chú xem Xuân Vãn nghe được tiếng chủ nhân cười đùa, quay đầu nhìn thoáng qua, Tiền Nhiều Hơn cúi đầu liếm liếm mũi của Công Chúa Nhỏ, Công Chúa Nhỏ tránh ra, cọ vài cái vào cổ Tiền Nhiều Hơn.

Lục Quân Cường cười trấn an Lục Khôn Đức đang xù lông, nhìn thời gian chờ bắn pháo, chờ đến gần mười hai giờ liền lôi kéo Lục Khôn Đức bị lạnh đến kêu oai oái ra ngoài sân đốt pháo, Lục Khôn Đức mặc áo lông dày, quấn một cái khăn quàng cổ lớn, lộ ra một đôi mắt đứng xa xa nhìn.

Lục Quân Cường treo pháo xong, chung quanh đã vang lên tiếng pháo hết đợt này đến đợt khác, Lục Quân Cường hướng về phía Lục Khôn Đức lớn tiếng kêu: "Cùng nhau đốt không?!"

Lục Khôn Đức đứng trên cầu thang lắc lắc tay, từ nhỏ anh đã sợ cái thể loại pháo đốt này, mấy năm nay pháo Tết đều là do Lục Quân Cường đốt còn anh thì đứng xa xa nhìn.

Lục Quân Cường cười, rút một điếu thuốc hút hai hơi, đốt sợi dây ngòi rồi lui về phía sau hai bước chạy đến bên người Lục Khôn Đức, dây pháo "đùng" một tiếng nổ tung như tiếng sấm, chuông lớn nơi xa vang lên, đón chào năm 2006.

Bàn tay to ấm áp của Lục Quân Cường xoa xoa lỗ tai lộ ở bên ngoài bị lạnh đến đỏ bừng Lục Khôn Đức, cười nói: "Lạnh không, anh đi vào trước đi."

Lục Quân Cường thấy Lục Khôn Đức vẫn bất động, cười nói: "Choáng váng rồi? Ta chờ dây pháo này cháy hết rồi mới đi vào, trong sân đều là cỏ khô, lát nữa lại cháy."

Lục Khôn Đức mỉm cười, vươn một bàn tay ra, nói: "Một sân tuyết, có thể cháy cái gì? Lấy ra đi, coi chừng bỏng tay."

Lục Quân Cường bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay trái ra: giữa những ngón tay thon dài còn kẹp một nửa điếu thuốc lá vừa rồi dùng để mồi lửa.

"Anh đã nói mua hộp diêm để mồi lửa là được, thế nào cũng phải mua cho đắt, rõ ràng em là muốn trộm hút thuốc!" Lục Khôn Đức giật lấy thuốc lá ném xuống đất nghiền tắt, kéo tay Lục Quân Cường đi vào nhà, "Cái này không cho thương lượng, quá hại cơ thể..."

Lục Quân Cường tiếc nuối đưa mắt nhìn nửa điếu thuốc bị Lục Khôn Đức nghiền xương thành tro(*) trên mặt đất, thành thành thật thật đi theo anh về phòng.

(*) Nói chung là anh Đức ảnh cực kỳ cực kỳ căm ghét điếu thuốc ấy

Lục Khôn Đức lột một viên chocolate hạt phỉ(*) đút cho Lục Quân Cường, cười cười: "Được rồi, ăn chút đồ sẽ không nghĩ tới cái kia nữa."

(*)



"Không được." Lục Quân Cường nhướng mày, cười, "Chỉ thế này không đủ." Nói rồi vỗ cái cổ của Lục Khôn Đức kéo anh về phía mình, trao một cái hôn vị chocolate.

Lục Khôn Đức đột nhiên nhớ tới gì đó, đẩy cậu ra cười nói: "Đúng rồi, anh có chuẩn bị quà mừng năm mới cho Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ." Nói xong chạy đến phòng ngủ nhỏ cầm hai túi đồ lớn chạy ra.

Lục Khôn Đức gọi Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ còn nằm trên thảm xem TV lại, Lục Quân Cường giúp anh mở hai túi đồ ra: Hai bộ quần áo cho chó đỏ thẫm!

Lục Khôn Đức cười xoa xoa đầu Tiền Nhiều Hơn, cười nói: "Năm nay là năm bổn mạng của tụi mày nên tao mua đồ màu đỏ cho tụi mày nè, ha ha ha..."

"Năm con chó à..." Lục cường cười cười, xé mác quần áo đi, hai bộ quần áo bằng vải nhung màu đỏ, còn có cái mũ nhỏ liền theo.

Lục Quân Cường vài cái liền mặc quần áo vào cho Tiền Nhiều Hơn, quần áo đỏ rực phối với bộ lông dài trắng muốt của Tiền Nhiều Hơn trông đặc biệt đẹp.

Lục Quân Cường nâng đầu Tiền Nhiều Hơn đang hưng phấn quay tới quay lui lên cảnh cáo: "Không được xé nữa đâu nghe chưa! Đây là đồ trừ tà năm bổn mạng của mày đó." Tiền Nhiều Hơn ngẩng đầu liếm liếm tay Lục Quân Cường, xoay người nhìn Lục Khôn Đức mặc quần áo cho Công Chúa Nhỏ.

Công Chúa Nhỏ ngoan hơn rất nhiều, dựa vào trong lồng ngực Lục Khôn Đức thành thành thật thật để anh mặc quần áo vào cho nó, thỉnh thoảng liếm liếm tay và mặt anh.

"Tiểu Quân! Hỏng rồi..." Lục Khôn Đức bế Công Chúa Nhỏ lên, kinh hô, "Em mau nhìn Công Chúa Nhỏ xem... Đây là làm sao vậy?!"

Lục Quân Cường để sát vào, Lục Khôn Đức cởi quần áo Công Chúa Nhỏ mới vừa mặc ra, bắt lấy hai chân trước của nó nâng nó lên, chỉ vào bụng nó cho Lục Quân Cường xem: "Vết thương trước kia không phải đã lành rồi sao... Này là lại bị làm sao?"

Lục Quân Cường quỳ một gối trên thảm, cẩn thận đẩy ra lớp lông mới mọc trên bụng Công Chúa Nhỏ, thình lình phát hiện trên bụng nó nổi lên hai cái gì đó giống như khối u.

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng chạm chạm khối sưng nhỏ màu hồng đào trên bụng Công Chúa Nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Công Chúa Nhỏ có đau không?" Công Chúa Nhỏ ngẩng đầu, liếm liếm tay Lục Khôn Đức, vẫn là bộ dáng ngây ngốc ngày thường kia.

"Cái này..." Lục Quân Cường cẩn thận đếm một chút, ngẩng đầu nhìn Lục Khôn Đức, do dự nói, "Dài thành hai hàng... Còn đối xứng nữa, anh hai anh nói xem... Có phải Công Chúa Nhỏ mang thai hay không?"

"Mang thai?!" Lục Khôn Đức trừng lớn mắt, phản xạ nhìn phía Tiền Nhiều Hơn, Tiền Nhiều Hơn mặc quần áo đỏ thẫm ngồi xổm một bên nhìn Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường, đắc ý thè lưỡi thở hộc hộc.

Lục Khôn Đức nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Không phải chứ... Tiền Nhiều Hơn, không đúng, Công Chúa Nhỏ mới chưa đầy một tuổi mà!"

Lục Quân Cường đã tiếp nhận sự thật này, cười: "Anh đã quên bác sĩ nói tám tháng là có thể mang thai? Công Chúa Nhỏ hẳn là mang thai rồi."

Lục Khôn Đức nghĩ không thống, lại cẩn thận nhìn nhìn "Khối sưng" trên bụng Công Chúa Nhỏ, xác thật giống như là vú đang phát dục, Lục Khôn Đức thử nhẹ nhàng sờ sờ bụng Công Chúa Nhỏ, trước đây đều là Lục Khôn Đức thoa thuốc cho nó, sớm đã quen với vuốt ve của Lục Khôn Đức, lăn trên mặt đất lộ bụng ra, Lục Khôn Đức nhẹ nhàng ôm bụng nó cảm nhận một chút, cũng không nghĩ ra được có phải béo hơn trước kia hay không.

Lục Quân Cường cười, xoa xoa đầu Lục Khôn Đức nói: "Được rồi, em cũng có chút phản ứng không kịp, nhưng hẳn là nó đã mang thai."

Lục Khôn Đức vẫn là vẻ mặt khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Lục Quân Cường, nói: "Nhưng... Tiền Nhiều Hơn lớn hơn Công Chúa Nhỏ ba tuổi, này chính là trâu già gặm cỏ non, nếu thật đúng là có mang..."

"Cái gì mà trâu già gặm cỏ non." Lục Quân Cường bật cười, đón lấy Tiền Nhiều Hơn đang mò qua, xoa xoa cổ nó, cười nói, "Không tệ ha, trước đây người ta còn không để ý tới mày đâu, sao mà vô thanh vô tức liền theo đuổi được rồi." Lục Quân Cường quay đầu nhìn Lục Khôn Đức cười nói: "Anh hai vui không? Năm con chó Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ sẽ sinh cho chúng ta mấy bé chó con."

Lục Khôn Đức vui sướng không kìm được, bế Công Chúa Nhỏ lên cụng trán nó, cười nói: "Công Chúa Nhỏ mày sắp làm mẹ rồi nha." Công Chúa Nhỏ vui tươi hớn hở liếm cằm anh, không biết có nghe hiểu mình đã có bé con không.

Không ai còn có tâm tư xem tiệc tối, Lục Khôn Đức ôm Công Chúa Nhỏ hôn rồi lại hôn, cẩn thận mặc quần áo lại cho nó, may là chất liệu quần áo Lục Khôn Đức lựa chọn là loại tốt nhất, không cần lo lắng làm đau vú Công Chúa Nhỏ, Lục Khôn Đức đội mũ lên cho nó, cười nói với Lục Quân Cường: "Mau mau, lấy máy ảnh ra đi, thừa dịp lúc này Tiền Nhiều Hơn còn chưa xé quần áo chúng ta chụp một bức ảnh!"

Lục Quân Cường xoay người lên lầu lấy máy ảnh, chỉnh góc máy, canh thời gian, bước nhanh đến bên cạnh Lục Khôn Đức, ôm lấy anh cùng hai tiểu gia hỏa chụp bức ảnh gia đình đầu tiên trong năm 2006.

"Cà tím!"(*)

(*) Giống như kiểu "say cheese" á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.