Lúc Triển Dực Phi đưa ra hai ngàn vạn, Lâm Ngọc Đồng cảm thấy cậu cùng Triển Dực Phi đang trong quá trình từ "Sóng vai đối địch" trở thành "Tình chiến hữu", gọi tắt chính là hảo huynh đệ. Bọn họ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng chưa tới mức có thể đưa ra số tiền lớn như vậy để giúp đỡ đối phương.
Cho nên Triển Dực Phi rốt cuộc là có ý gì?
Lâm Ngọc Đồng thật sự có phần không hiểu nổi suy nghĩ của Triển Dực Phi. Kỳ thực bây giờ ngẫm lại, có rất nhiều chuyện tương đối kỳ lạ, tỷ như khi Triển Dực Phi và cậu mới quen nhau, anh đã tặng cậu túi ngủ, kết hôn cùng anh đồng thời cũng là làm tấm bia cho anh, nhưng muốn tránh cho cậu và gia đình bị Uông Băng Yến làm phiền cho nên anh không nói chuyện thẳng thắn với người nhà, thẳng cho đến khi bị động bị Uông Băng Yến phát hiện ra. Không chỉ như thế, Triển Dực Phi sớm đã an bài Cao Văn Lượng đến bảo vệ cậu. Còn có, ngày đăng ký kết hôn, Triển Dực Phi tặng cho cậu cây bút máy, cậu vẫn cảm thấy chiếc bút máy tinh xảo đó không thể chỉ ngày một ngày hai mà làm ra được. Cùng với cách đối đãi của Triển Dực Phi với ba mẹ cậu, quả thực là đối đãi không khác gì đó là ba mẹ ruột của anh, thậm chí so với ba mẹ ruột còn thân thiết hơn.
Triển Dực Phi đối với cậu quá mức để tâm, không hề giống bộ dạng nên có của một người chỉ cùng nhau hợp tác, ngược lại giống thái độ của một người đang đặc biệt muốn theo đuổi người trong lòng.
Nhưng điều đó có thể sao?
Lâm Ngọc Đồng không thể hiểu được, trước kia số lần cậu và Triển Dực Phi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, theo lý thuyết thì Triển Dực Phi đối với cậu không thể là nhất kiến chung tình được.
Giảng viên ở trên bục đang giảng môn Pháp luật kinh tế, tâm trí của Lâm Ngọc Đồng lại không biết chạy đi đằng nào rồi. Ánh mắt cậu vẫn nhìn chăm chú vào cây bút màu xanh ngọc đang cầm trong tay, cho đến khi tan học vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Khi Hướng Thừa Thiên đã đứng dậy lại không thấy cậu đứng lên, hỏi: "Lâm tử, cậu không đi ăn cơm à?"
Long Nhạc cười nói: "Tâm hồn nhỏ bé của cậu ấy đang bị người tặng cây bút máy bắt mất rồi, còn ăn cơm cái gì? Đi thôi, chúng ta đi ăn."
Lâm Ngọc Đồng lấy quyển sách không nặng không nhẹ mà đánh vào sau lưng Long Nhạc một cái, "Tiểu tử kia, cậu lại ngứa người đấy à?"
Long Nhạc xoa xoa đằng sau lưng, "Còn không phải à? Cậu ngắm cái bút suốt cả tiết học, còn dám nói không phải nhớ Triển tiên sinh nhà cậu à?"
Long Nhạc vui vẻ cười haha, "Tôi có thể làm gì chứ, cùng lắm là lần sau gặp Triển tiên sinh sẽ nói là cậu khi đi học không chú ý gì chỉ nghĩ đến anh ta. Mà này Lâm tử, không phải cậu nói đi gặp mặt cha mẹ chồng sao? Cậu cùng Triển tiên sinh đã định ngày kết hôn chưa?"
"Có chứ sao không?" Long Nhạc ra vẻ uyên thâm nói, "Một người đàn ông khi thích ai thì liền rất dễ dàng nhận ra, nếu có tiền thì thích đưa tiền của mình cho đối phương sử dụng, nếu không có tiền thích thích làm hành động giúp đỡ đối phương, đây là mẹ tôi nói vậy."
"Phì, dì nói chuyện cũng thật sâu xa."
"Cũng rất có đạo lý là được rồi? Bằng không cậu nói thử xem, Triển tiên sinh nhà cậu có đưa cho cậu tiền tiêu hàng ngày không? Anh ta hơn cậu tám tuổi, hơn nữa lại là người có đầu óc kinh doanh, khẳng định mấy năm nay làm ăn có lãi không ít, không có khả năng đối với cậu lại vắt chày ra nước (*)."
Long Nhạc và Hoa Ngọc Bách mỗi người lấy một miếng, Lâm Ngọc Đồng cũng đưa miếng cuối cùng cho Hướng Thừa Thiên, sau đó cậu ăn cơm với canh liền xong, hỏi Hướng Thừa Thiên, "Thừa Thiên, cậu còn thuốc lá không? Cho tôi một điếu."
"Không phải cậu bỏ thuốc rồi à?"
"Thỉnh thoảng vẫn muốn hút. Tôi ra ngoài chờ các cậu." Lâm Ngọc Đồng nhận lấy điếu thuốc và bật lửa Hướng Thừa Thiên đưa cho rồi một mình đi ra ngoài.
"Sao tôi thấy Lâm tử giống như đang có tâm sự vậy?" Chờ Lâm Ngọc Đồng ra ngoài rồi thì Hoa Ngọc Bách trao đổi ánh mắt cùng Long Nhạc và Hướng Thừa Thiên.
"Tôi thấy tới tám phần là có liên quan đến Triển tiên sinh." Long Nhạc nhíu mày, "Hoặc có liên quan đến Trầm Quân. Trước kì nghỉ Lâm tử và Trầm Quân vẫn rất tốt, cho dù hai người bọn họ không ai nói gì, nhưng tôi cảm thấy giữa bọn họ chính là quan hệ yêu đương. Nhưng tiểu tử Trầm Quân này cũng đúng là kẻ toan tính, trong kì nghỉ lễ vậy mà ở cùng với Tiếu Vi, cmn, như thế ai mà không tức giận được chứ?"
"Nhưng không phải Lâm tử và Triển tiên sinh yêu nhau sao?" Hướng Thừa Thiên không đồng ý với quan điểm của Long Nhạc.
"Thì chính thế mới kỳ quái còn gì? Đang cùng với Trầm Quân rất tốt, như thế nào lại đột nhiên cùng Triển tiên sinh đi đăng ký kết hôn? Ý tôi là có khi Lâm tử vì giận dỗi Trầm Quân mà mới làm như vậy. Ngọc Bách, cậu còn nhớ những lời mà Lâm tử nói lúc ở Phù Liễu sơn trang không? Cậu ấy nói đang suy nghĩ xem có nên gọi người ta đến hay không, vì cậu ấy và người ta cũng không quá thân quen gì. Thế mà lại cùng với một người không quá thân quen gì đi đăng ký kết hôn, thế không phải kỳ quái à?"
Hoa Ngọc Bách cùng Hướng Thừa Thiên nhìn nhau, cũng chưa lên tiếng, ai ngờ chỉ chốc lát sau bên ngoài có người hô: "Này các người đừng đánh nhau nữa! Mọi người mau tới giúp đi!"