Thời điểm Lâm Ngọc Đồng từ máy bay xuống là 9:45 sáng, trước khi lên máy bay cậu đã liên lạc với Nghiêm Thụ, cho nên vừa ra cửa cậu liền nhìn thấy Nghiêm Thụ dáng người không cao lắm, đã trưởng thành nhưng khuôn mặt búp bê còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, cùng đi là ngự tỷ mỹ nữ kiểu mẫu đang chờ ở sảnh sân bay. Là Nghiêm thần tài cùng Bạch cốt tinh trình độ kỹ thuật viên Bạch Y Hà, ở một đời trước Lâm Ngọc Đồng cũng đã gặp qua, chẳng qua vào thời điểm cậu gặp hai người này ở đời trước trên mặt họ không có láng mịn thế này, dù sao dấu vết của tám năm qua vẫn ở đó.
Nghiêm Thụ chưa gặp qua Lâm Ngọc Đồng, ngay cả Bạch Y Hà cũng là nghe Nghiêm Thụ nói có một vị khách đang tới có ý đồ muốn đầu tư, cho nên mới bị kéo đến đây để giữ thể diện.
Bạch Y Hà mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quan sát các vị khách đang bước ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem người này có đáng tin cậy không?"
Nghiêm Thụ vốn không cao bằng Bạch Y Hà, lúc này Bạch Y Hà lại đi giày cao gót nên so với cậu ta thì cao hơn rất nhiều, Nghiêm Thụ vô thức kiễng chân lên, cũng không quá chắc chắn nói: " Hẳn là sẽ thành công đi, lúc nói chuyện nghe cũng rất đáng tin cậy. Dù sao đi chăng nữa, trước tiên gặp rồi nói sau, nếu không tôi chỉ có thể bán nhà để trả lương cho mọi người."
Khuôn mặt Bạch Y Hà nháy mắt liền nứt vỡ thành từng mảnh, nghĩ đến mấy lọ chăm sóc da trên tủ chỉ còn chứa không khí, cô hung hăng nhéo Nghiêm Thụ một phen, "Còn không phải vì anh đưa tiền cho em trai anh mượn sao? Nói cái gì mà một tháng sau sẽ trả lại, bây giờ thì đến cả một đồng lãi cũng không thấy đâu, công ty hắn ta thì duy trì được rồi, còn công ty chúng ta thì đang thiếu tiền đây. Ngày hôm qua tiểu Phương nói với tôi nếu anh không thể huy động được vốn trong tháng này thì cậu ta và Lâm Đông cũng chỉ có thể nghỉ việc thôi, nếu không sẽ không trả nổi tiền thuê nhà."
Nghiêm Thụ thờ dài: "Làm khó cô rồi, lúc trước cô dẫn theo nhiều người như vậy tới đấy giúp tôi, thế mà ngay cả môi trường làm việc tốt cũng không thể cung cấp cho mọi người. Yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ cố gắng để thuyết phục đối phương đầu tư cho chúng ta."
Bạch Y Hà căn bản là không dám ôm quá nhiều hy vọng. Bọn họ đã gặp qua nhiều người như vậy, tất cả đều là thất bại, những người này không phải nghe nói Nghiêm Thụ vẫn còn đang nợ ngân hàng liền quay đi, thì chính là muốn mua đứt hoàn toàn bản quyền trò chơi, còn trực tiếp muốn dùng tiền đầu tư để tiếp quản công ty của bọn họ. Trong mọi trường hợp, chẳng ai sẵn sàng bỏ tiền ra đầu tư mà vẫn để cho bọn họ làm gì mình muốn cả.
Lâm Ngọc Đồng vừa gửi tin nhắn thông báo tình hình của mình với Triển Dực Phi vừa nghe Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà nói chuyện, thấy hai người bọn họ nói chuyện thẳng như vậy thì phụt cười một tiếng, cậu cười cười đi qua đó: "Xin hỏi là Nghiêm Thụ tiên sinh có phải không?"
Bạch Y Hà vội cướp lời: "Không có không có, chỉ là không nghĩ tới Lâm tiên sinh còn trẻ như vậy. Lâm tiên sinh đi đường vất vả không? Chúng tôi đã giúp cậu đặt một khách sạn tốt rồi, mời đi bên này."
Đi trên đường Nghiêm Thụ hỏi: "Lâm tiên sinh đang làm việc ở đâu?"
Lâm Ngọc Đồng nói: "Tôi hiện tại vẫn đang đi học, nên về mặt thời gian có chút eo hẹp. Hai vị cũng đừng khách sáo, lần này tôi chủ yếu đến đây là để xem trò chơi mà bên các vị đang triển khai, những cái khác đều là thứ yếu."
Lâm Ngọc Đồng nói chuyện cũng khá chân thành, hơn nữa hoàn toàn không có bộ dạng vênh váo của cái loại công tử con nhà giàu thường thấy, cho nên ấn tượng về cậu của Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà nháy mắt lại tốt hơn một ít. Bọn họ không sợ điều gì khác, chỉ sợ những người có ý muốn đầu tư lại xem thường sản phẩm của bọn họ.
Vốn Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà còn muốn đưa Lâm Ngọc Đồng về khách sạn trước, nhưng Lâm Ngọc Đồng lại muốn làm chính sự trước, cậu nói đã tính toán rồi mình cũng chỉ có một cái balo ở trên lưng, mà balo ấy cũng không nặng, bọn họ bàn bạc một chút rồi liền trực tiếp đi đến công ty TNHH công nghệ Dịch Du.
Ở đời trước, Lâm Ngọc Đồng cũng có xem qua những buổi phỏng vấn Nghiêm Thụ trên truyền hình, biết được giai đoạn khởi nghiệp của Nghiêm Thụ quả thật rất gian nan, bởi vì có một người em trai không đáng tin, hai người hai đầu phát triển hai công ty, Nghiêm Thụ bị kéo chân tụt lại phía sau. Nhưng thực sự đến công ty Dịch Du, Lâm Ngọc Đồng vẫn có chút lờ mờ, cậu thật không nghĩ tới gian nan còn có thể gian nan đến nông nỗi này, với môi trường làm việc thế này, phỏng chừng có thể trực tiếp dọa những người đến đây bỏ chạy. Một tòa nhà cực kì cũ kĩ, công ty công nghệ Dịch Du chiếm cả tầng ba là một phần ba diện tích, đại khái là ở đây rộng 150 mét vuông, gần 30 người chen chúc nhau trong 150 mét vuông làm việc này, vừa nhìn là biết đây đều là đồ văn phòng giá rẻ được mua ở chợ đồ cũ, trong không khí thoang thoảng mùi mỳ ăn liền, khi cậu vừa tiến vào nơi gọi là bộ phận R&D (*), một con gián từ bàn làm việc của một lập trình viên bay qua.
(*) bộ phận R&D: là viết tắt của Research and Development, thường được dịch là "nghiên cứu và phát triển", là cụm từ rất thường được dùng trong hoạt động quản trị doanh nghiệp, đặc biệt là đối với các doanh nghiệp sản xuất
Mắt thấy ánh nhìn của Lâm Ngọc Đồng là con gián đang ở trên bàn, Bạch Y Hà đã phản ứng vô cùng nhanh ——– "Ba!" Cô thuận tay cầm lên một tập văn kiện rồi vô cùng bình tĩnh đập chết con gián.
"Khụ! Có lẽ người diệt côn trùng còn chưa tới, khiến cho Lâm tiên sinh phải chê cười rồi." Nghiêm Thụ nói xong liền khéo léo lấy thân hình mình che trước tầm mắt của Lâm Ngọc Đồng, nhưng cậu ta rất nhanh liền đau khổ phát hiện, Lâm Ngọc Đồng rất cao, cậu ta không che chắn được.
"Đây là ý tưởng cho concept (*) sao?" Lâm Ngọc Đồng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, chỉ chỉ một loạt các hình ảnh liên quan đến trò chơi được đính trên tấm bảng trắng.
(*)Concept chính là ý tưởng chủ đạo, xuyên suốt chương trình, từ phong cách trang trí, set up cho tới các hoạt động đều xoay quanh việc làm nổi bật Concept của chương trình. Concept mang tính bao quát, định hướng và là mục tiêu chung. Một concept có thể có nhiều idea, idea hỗ trợ việc thể hiện concept. (Theo brandsvietnam.com)
"Đúng vậy, nhưng mà đây mới là một bộ phận rất nhỏ thôi. Cậu đi phòng họp đi, tổ trưởng bộ phận R&D của chúng tôi sẽ trình bày lại tỉ mỉ chi tiết sản phẩm."
"Đíu gì, đây là người muốn đầu tư sao?" Chờ cho Nghiêm Thụ, Lâm Ngọc Đồng và mấy người khác đi vào phòng họp rồi, một lập trình viên nào đó của bộ phận R&D rốt cuộc không nhịn được nữa nói, "Cũng quá trẻ rồi đi? Tôi thấy lần này lại không được đâu."
"Cũng đừng nói thế chứ, có khi chính là vì người ta trẻ tuổi nên có thể hiểu nhiều hơn về ngành nghiên cứu mới như chúng ta." Bên trang trí chỉ có thể nghĩ như vậy.
"Chú ý tới cũng vô dụng, người ta đeo nhẫn cưới rồi đó." Nhân viên khảo sát lạnh nhạt nói.
"Cắt, tôi thấy cũng chỉ mới khoảng 23 tuổi, sao có thể kết hôn sớm như vậy được? Cái kia khẳng định không phải nhẫn cưới."
Hằng ngày làm việc mệt muốn chết đi sống lại, tăng ca là tình trạng thường xuyên xảy ra, thời gian tan tầm bình thường gần như không có, tiền lương còn không trả đúng hạn, các nhóm nhân viên liền lấy việc tám chuyện bát quái làm vui.
Lâm Ngọc Đồng không biết bản thân mình đã khiến cho cả công ty phải xôn xao, vẫn đang chăm chú nghe Bạch Y Hà giới thiệu về sản phẩm.
Lâm Ngọc Đồng nói: "Cũng khá thuận lợi, nhưng giờ đang là cuối tuần, không thể đến cục Công Thương để hoàn tất thủ tục được, có thể phải hai ngày nữa mới về được."
Trong mắt Triển Dực Phi liền hiện lên hai chữ mất mát, "Vậy xem ra chỉ có thể để lần khác, Thiên Dật và Trình ca đang hẹn anh tối mai cùng nhau ăn cơm, vốn còn muốn mời cả em cùng đi."
Triển Dực Phi không lên tiếng, kỳ thực anh có cả một xe tải lời muốn nói với Lâm Ngọc Đồng, nhưng đến khi thực sự muốn nói lại không biết phải bắt đầu từ đâu trước.
Cứ như vậy Lâm Ngọc Đồng cầm điện thoại lẳng lặng nghe trong chốc lát, không thấy có tiếng đáp lại, liền nói: "Tôi còn có chút việc, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước."
Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng, "Kỳ thực cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên trong nhà chỉ có một mình nên anh thấy không quen."