Hô hấp Lâm Ngọc Đồng có chút không được ổn, khi mở miệng liền xin lỗi, "Xin lỗi anh Dực Phi, em có lẽ, có lẽ cần thêm thời gian chuẩn bị, cho nên..."
Tối thiểu thì phải bôi trơn một chứ?! Cậu suýt chút nữa quên mất lần đầu có bôi trơn còn rất đau, huống chi còn không có! Hơn nữa chỉ mới bày tỏ tâm tình mà đã như vậy, có phải là nhanh quá không?
Triển Dực Phi có chút thất vọng, nhưng không phải là không thể hiểu. Anh cũng là nhất thời xúc động, thật sự là có chút không chịu nổi. Anh hôn Lâm Ngọc Đồng, xoay người nằm lại rồi kéo Lâm Ngọc Đồng vào lòng, "Là do anh nóng vội, có phải dọa đến em rồi không?"
Lâm Ngọc Đồng thở dài một hơi, "Lá gan của em không nhỏ như vậy, chỉ là có chút quá đường đột."
Triển Dực Phi thoáng thả lỏng, hứa hẹn nói: "Mặc kệ thế nào thì anh cũng sẽ không ép buộc em, cho nên đừng quá áp lực."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu.
Triển Dực Phi còn nói: "Nhưng mà cũng đừng khiến anh phải chờ lâu quá, bởi vì anh đã phải chờ đợi lâu lắm rồi, hy vọng khi em đã chuẩn bị tốt thì hãy ra ám hiệu cho anh."
Lâm Ngọc Đồng lại gật đầu.
Triển Dực Phi vỗ về lưng của Lâm Ngọc Đồng, gian nan bình địa lại dục hỏa đang cháy rừng rực thiêu đốt trong lòng, quả nhiên cũng không hề làm thêm một bước nào. Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy bộ dạng kiềm nén của anh thì nghĩ, chỉ cần Triển Dực Phi đối tốt với mình, vậy tất cả những thiếu thốn kia để cậu lấp đầy là tốt rồi, dù là người lớn tuổi hơn thì vẫn là người yêu, hoặc là tiền tài, địa vị, danh lợi, hết thảy những điều này cậu cũng đều giành lại giúp anh. Có lẽ sẽ có người thấy cậu cam chịu tranh giành lại còn không có trí nhớ tốt như vậy là rất ngu xuẩn, nhưng cũng hết cách, ai bảo cậu dù đã chết một lần nhưng vẫn như thế không hề giữ lại một chút gì trước người mình yêu?
Triển Dực Phi dường như vẫn còn rất khó chịu, cùng nằm với Lâm Ngọc Đồng là liền cứng, Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy độ cao cái lều của anh, nhất thời da đầu liền run lên một trận, nhưng nghĩ đến sự chịu đựng của Triển Dực Phi, cậu lại có chút áy náy, liền nóng đầu lên hỏi: "Dực Phi, có cần em giúp anh không?"
Ánh mắt của Triển Dực Phi trong nháy mắt liền vẽ lên tia sáng rực, nhưng do dự một chút nên nói: "Quên đi, hôm nay em mà gặp nó thì tuyệt đối lát nữa không thể đi học được, anh cũng không muốn làm em bị thương. Vì để an toàn... nên em tạm thời cách xa anh một chút."
Lâm Ngọc Đồng: "..."
Khoảng thời gian sau đó, cho đến tận khi hai người xuống ăn sáng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, ngay cả lên xe cũng chia trước mà ngồi. Lâm Ngọc Đồng ngồi ở vị trí lái xe, cậu để Triển Dực Phi xuống ngồi ở ghế sau, cũng bởi vì Triển Dực Phi đã cả một đêm không ngủ nếu lái xe thì không an toàn cho lắm, mặt khác từ Triển Dực Phi tản ra hơi thở của sự cuồng nhiệt, làm cậu run như cầy sấy.
Triển Dực Phi cũng không phải không biết xấu hổ mà nói mình đã thu liễm một chút rồi.
Đi trên đường Lâm Ngọc Đồng nói: "Trước tiên em đưa anh qua công ty rồi em mới đi, hôm nay cả buổi sáng em đều có tiết, giữa trưa em qua tìm anh ăn cơm nhé?"
Triển Dực Phi nhắm mắt không nói chuyện, mãi cho đến khi Lâm Ngọc Đồng tưởng rằng anh đã ngủ rồi, thì lại nghe thấy câu như trẻ con đang đòi đồ chơi từ bố mẹ: "Có thể mang theo dầu bôi trơn và bao cao su tới không?"
Lâm Ngọc Đồng nghe xong liền muốn ném anh vào thùng rác bên đường!
Triển Dực Phi một tay đỡ lấy bên mặt, mở một bên mắt ra cười cười nhìn Lâm Ngọc Đồng, rồi lại lập tức khép lại.
Rất nhanh đã đến tập đoàn Triển Dương, Lâm Ngọc Đồng dừng xe ở trước cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Triển Hoành Đồ cùng Uông Băng Yến dẫn theo Triển Dực Ninh cũng chuẩn bị đi vào, còn có một người nữa bên cạnh Triển Dực Ninh, thoạt nhìn đứng cùng Triển Hoành Đồ thì chiều cao cũng không sai biệt lắm, thoạt nhìn kia mới giống một nhà bốn người vậy. Đáng giận nhất chính là rõ ràng Triển Hoành Đồ nhìn thấy Triển Dực Phi đang đi về phía đó, nhưng cũng không nói gì, bốn người kia lại còn hữu thuyết hữu tiếu (*) qua qua lại lại, biến Triển Dực Phi thành chiếc bóng càng ngày càng cô đơn.