Trừng Quan sư phụ cũng không nhìn Lâm Ngọc Đồng, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Lâm Ngọc Đồng. Cậu giống như một cái cọc gỗ được đóng chặt xuống mặt đất, hơn nửa ngày cũng không động đậy. Cậu nhớ rõ ràng rằng chú hai của Triển Dực Phi đã chết, thế nhưng sao người này lại có bộ dạng giống Triển Dực Phi như vậy? Khuôn mặt kia, ngũ quan kia, so với những tấm ảnh chụp cậu đã xem thì còn giống Triển Dực Phi hơn, hoặc phải nói là Triển Dực Phi rất giống người này, không phải mười phần thì cũng là bảy tám phần.
Lâm Ngọc Đồng miên man suy nghĩ, hồi tưởng lại, thực ra ngoại trừ có một lần Triển Dực Phi đi ra ngoài thì Vương bá có nhắc tới người tên Triển Hoành Vĩ này, còn lại đều là do cậu vô ý hỏi một tiếng thì mới nhắc tới. Về phần những người thân thích của Triển gia, thì cho tới bây giờ lại chưa từng nhắc qua.
Không phải nói là năng lực giỏi hơn Triển Hoành Đồ, cho nên được lòng mọi người ở Triển gia hay sao? Vậy tại sao... lại xuất gia làm hòa thượng?
Có lẽ căn bản là mắt cậu bị mờ?
"Lâm Tử, đang nghĩ gì thế?" Cao Văn Lượng gọi nửa ngày vẫn thấy Lâm Ngọc Đồng nhúc nhích, y liền tới vỗ cậu một cái.
"Đang nghĩ... không có gì." Lâm Ngọc Đồng thấy Hứa Nặc cũng đi tới, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào trong, ngược lại hỏi: "Chúng ta phải đi xin quẻ thế nào đây?"
"Tôi đang tính đi dâng hương, hai người thì sao?" Hứa Nặc hỏi.
"Tôi đi xin quẻ." Lâm Ngọc Đồng đáp.
"Tôi đi xin quẻ với Lâm Tử rồi lại tới dâng hương." Cao Văn Lượng nói xong thì cùng Lâm Ngọc Đồng đi rút quẻ. Người đến rút quẻ rồi chờ giải đoán quẻ xếp thành một hàng, y hỏi: "Lúc nãy cậu sao thế?"
Lâm Ngọc Đồng nhìn tứ phía, đúng vậy, ngoại trừ các hòa thượng thì dường như chỉ có bọn họ là nam, cho dù có hai người khác từ bên người tới thì cũng là đi cùng bạn đời mà tới.
Hứa Nặc sau khi đi dâng hương thì cũng tới để rút quẻ, rút xong thì tới chỗ sư phụ để giải đoán quẻ, tới lúc quay lại thì mang theo một bộ mặt nhăn nhó. Lâm Ngọc Đồng hỏi trên quẻ viết gì, nhưng cậu ta sống chết không nói.
Lâm Ngọc Đồng vẫn nghĩ đến chuyện của Triển Hoành Vĩ, nên không muốn ở lại nơi nào lâu, liền đề nghị đến thăm thú nơi khác. Hứa Nặc cũng không phản đối, ra đến cửa chùa liền nói thầm một câu: "Khẳng định là mất linh rồi!"
Cao Văn Lượng nói: "Không phải rất linh à?"
Ít nhất thì y cũng cảm thấy có chút ý tứ. Kỳ thật gần đây y đúng là có nổi lên vài điểm xấu xa, hại Hạng Quân biến thành người như bây giờ đúng là do y muốn chỉnh đốn hắn mà thôi, thế nhưng giờ xem ra nên an phận vậy.
Giữa trưa Hứa Nặc mời khách, cùng nhau đi ăn lẩu. Ăn xong cậu ta nhịn không được mà muốn thỉnh giáo Lâm Ngọc Đồng kỹ xảo sáng tác. Nhưng việc giúp đỡ Hứa Nặc này, đối với Cao Văn Lượng lại chẳng có tác dụng gì, vì thế Cao Văn Lượng cân nhắc nếu không thì một mình y quay lại chùa Du Lăng.
Không phải Lâm Ngọc Đồng không hiếu kỳ, nhưng nhìn thái độ của Triển Dực Phi là biết, khẳng định là có rất nhiều chuyện Triển Dực Phi không muốn nhắc đến ở đây, cho nên cậu cảm thấy nếu có thể vẫn không nên liều lĩnh mà phá vỡ điều ấy.
Cao Văn Lượng không hiểu Triển Dực Phi bằng Lâm Ngọc Đồng, thấy cậu nói vậy thì liền nghe theo. Nhưng hắn vẫn tới chùa Du Lăng một chuyến, muốn xác định một chút xem Trừng Quan kia có phải Triển Hoành Vĩ hay không. Nhưng ngoài ý muốn của y, cái người tên Trừng Quan kia không có ở đó, phương trượng nói là ông ta đã xin nghỉ, có chút việc phải làm. Nhưng phương trượng cũng không nói cho y biết ngày Trừng Quan trở về.
Đến tối Lâm Ngọc Đồng gọi điện thoại cho Triển Dực Phi, có mấy lần muốn nói về chuyện này, nhưng lời đến bên miệng rồi lại chẳng thể nói ra. Sau đó lại bị việc này khuấy nhiễu đến phiền lòng, cậu dứt khoát cũng không ở đó lâu, đến ngày thứ ba thì trực tiếp trở về thành phố B, vì thế Triển Dực Phi vốn tưởng còn phải chờ hơn hai ngày nữa đến khi về nhà lại được Vương bá thông báo rằng Lâm Ngọc Đồng đã trở lại, thì vô cùng sửng sốt, "Bây giờ em ấy đang ở đâu ạ?"
"Em trông thấy chú hai. Em đang nói đến.... Triển Hoành Vĩ." Lâm Ngọc Đồng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triển Dực Phi, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng vẫn chưa thấy tức giận, liền tiếp tục nói: "Vốn lần này chỉ là ngẫu nhiên cùng bạn đi tới núi Du Lăng bái Phật, em không nghĩ lại gặp ông ấy. Kỳ thật khi gọi điện cho anh lúc trước em đã định nói, nhưng lại lo là anh mất hứng, cho nên...." Cậu vỗ vỗ hai má Triển Dực Phi, "Nè, anh không giận đấy chứ?"
"Ông ấy xuất gia, em cũng không biết thế nào, vì em cũng không nói chuyện với ông ấy. Nhưng sau đó Cao Văn Lượng có tới chùa Du Lăng một chuyến nữa, lúc về thì nói chú hai đã xin phép phương trượng đi ra ngoài, dường như có việc gì đó muốn làm."
"Ông ta... có lẽ là về thăm mẹ anh. Cũng sắp tới tiết Thanh Minh rồi." Triển Dực Phi dứt lời, xoay người sang chỗ khác nhắm mắt lại. Lâm Ngọc Đồng còn tưởng anh không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, ai ngờ âm thanh rầu rĩ lại vang lên, "Tiểu Đồng, anh có lẽ chưa từng nói với em, hồi nhỏ so với Triển Hoành Đồ, thực ra anh càng thích chú hai hơn phải không? So với Triển Hoành Đồ thì chú hai đối với anh rất tốt, ông ta sẽ mua đồ chơi cho anh, còn có thể đưa anh đi chơi, đôi khi anh thường xuyên có một loại ảo tưởng thực ra ông ta mới là ba ruột của anh. Trước kia thậm chí anh còn hỏi qua ông ta, rằng vì sao ông ta không thể kết hôn cùng mẹ anh. Em đoán xem ông ta trả lời thế nào?"
"Không thể?"
"Không. Ông ta nói không phải chưa từng nghĩ tới, nói rất khẽ. Lúc đó anh đã quay lưng đi rồi, cho nên ông ta tưởng anh không nghe thấy. Nhưng thật ra anh đều nghe được."
Triển Dực Phi trước sau vẫn luôn nhớ rõ, chú hai của anh khi nói câu đó thì rất kiềm nén, thống khổ, còn có cả vô lực. Khi đó anh còn nhỏ không có năng lực để lý giải những điều này, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại chưa bao giờ nói cho ai biết, hơn nữa trong lòng luôn mong chờ có một ngày, mẹ mình và chú hai thực sự có thể kết hôn.
Nhưng mà lại không được như ý nguyện, cuối cùng bọn họ lại không thể ở cùng với nhau, mẹ anh thậm chí còn qua đời rất sớm.
Anh còn chưa học xong tiết thứ hai của buổi sáng, Vương bá tới đón anh, nói rằng sẽ dẫn anh đi gặp mẹ.
"Cái loại cảm giác ấy thực quỷ dị. Cả tiết học thứ nhất anh đều không thể tập trung, mà anh từ trước đến nơi đều chưa bao giờ như vậy. Trong lòng anh luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng lại nghĩ không ra. Đến tận lúc anh tới bệnh viện cùng Vương bá, nhìn thấy thi thể của mẹ, anh mới hoảng hốt nhớ lại, anh đã đồng ý với bà ấy rằng mình sẽ lớn lên thật tốt, sẽ bảo vệ bà ấy cả đời, cho dù cha anh không đối xử tốt với mẹ, anh cũng có thể để mẹ sống tốt."
"Anh đang trách chú hai đã không mang mẹ anh rời khỏi Triển gia sao?"
"Chẳng lẽ không nên trách sao? Nếu ông ta ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, thì ông ta dựa vào cái gì mà lại khiến cho mẹ anh mang thai đứa con của mình? Nếu không như vậy thì căn bản mẹ anh đã không chết."