Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 63: Cả đời hứa hẹn



Tiêu Hán Thần nhất thời tỉnh ngộ. Hắn hiểu rõ tâm tư của Dật Vân, nhi tử này rất giống hắn vô cùng cố chấp, hận ý xưa kia cũng vô cùng sâu nặng. Quan trọng nhất là hắn nhận ra từ trước đến nay, hắn hoàn toàn không biết được tâm tư của Dật Hiên.

Hắn hiểu biết nhi tử này chỉ dừng lại ở một năm trước vô tình nhận thức. Hắn nhìn thấy nhi tử tiêu sái ngạo nghễ, vô luận mọi người đối xử với nó thế nào, nó luôn mỉm cười đối đáp. Bề ngoài là thờ ơ với thế sự nhưng không hẳn vô tình, bỏ mặc thương tổn. Tiêu Hán Thần hôm nay rốt cuộc thấy được một mặt khác của Hiên nhi. Nguyên lai, nó sẽ bị thương tổn, biết nổi giận và không chịu tha thứ.

Khi Dật Phong đoạt lấy roi từ tay Dật Vân, hắn đã nhận ra Hiên nhi là không chịu tha thứ, không muốn nhận thức cũng như nhận quản giáo từ Đại ca này của nó. Đối với mâu thuẫn giữa huynh đệ bọn chúng, Tiêu Hán Thần từ trước đến nay luôn ỷ vào Hiên nhi tính tình rộng lượng mà lơ là nhưng hôm nay hắn mới biết vấn đề nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều. Anh mắt phức tạp nhìn Dật Phong, Tiêu Hán Thần yên lặng suy nghĩ, sự việc hôm nay muốn ổn thoả xem ra cần tốn thêm không ít tâm tư.

Dật Phong không hề để ý đến phụ thân mà chú tâm vào Dật Hiên, nở nụ cười ấm áp. Dật Phong vươn tay ra, Dật Hiên liền cảm nhận được sự dung túng của Nhị ca, thuận theo từng chút cởi đi y phục, tựa vào tường chờ đợi trách phạt. Đợi thật lâu cũng không hề có đau đớn hạ xuống, Dật Hiên quay đầu, đập vào mắt là Nhị ca đôi mày nhíu chặt.

Dật Phong quả thật rối rắm, vừa rồi trúng hai mươi roi rất đau nhưng hắn hiểu rõ đối với Dật Hiên “mình đồng da sắt” bất quá như một bữa điểm tâm. Cho nên, Dật Phong mới không hề do dự đảm nhận việc này. Mà hiện tại, Dật Phong lại nhìn thấy vết thương trên người Hiên nhi còn chưa hoàn toàn lành lặng, có vài nơi vẫn mới kết vảy, roi này đánh xuống thế nào cũng tróc thịt chảy máu, hắn làm sao nhẫn tâm xuống tay cho được.

Quay qua muốn cầu xin phụ thân mà người ngó mặt làm lơ. Dật Phong tự mình chủ chương.

“Tứ đệ, tiên bối đi, cởi áo.”

Nói xong, Dật Phong lập tức nhìn về phía phụ thân, người vừa rồi còn cố ý chỉnh chỉnh tay áo làm lơ giờ đã dừng động tác. Dật Phong cố tình ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

“Phụ thân, ngươi đây là bất công, là thiên vị. Ai mới vừa nói gia pháp nào có tiên bối.”

Bị nhi tử ở sau lưng nói xấu, Tiêu Hán Thần vẫn thờ ơ, hắn mới không thừa nhận hắn mềm lòng, thừa nhận hắn muốn nói “Miễn, không cần đánh.”. Cho nên, “Nhị tiểu tử, chính ngươi tự lo liệu lấy.”

Phụ thân đưa vào thế kẹt, Dật Phong đành nhẫn tâm mà chấp hành hình phạt. Trước đó, Dật Phong chỉ mới đánh Dật Hiên có một lần, đó là ba roi xoá đi ân oán hận thù, thậm chí còn dùng nội lực. Nhưng hôm nay, Dật Phong thật không biết nên dùng lực bao nhiêu là đủ. Mắt thấy Tứ đệ ở chính mình hạ roi không hề có chút phản ứng nhưng Tứ đệ là cỡ nào cường thế hắn không phải không biết. Đánh ở lưng, một chút sơ sẩy sẽ tổn thương đến gân cốt. Vì thế Dật Phong dần buông thả lực đạo, múa may có lệ đến suýt nữa vượt quá số roi cần phạt.

Phạt đã xong, Dật Hiên cọ người đứng dậy, xấu hổ nhìn Nhị ca trán đầy mồ hôi mà bản thân mình thỉ chút nhói đau không đáng bận tâm. Tiêu Hán Thần giả vờ câm điếc ở một bên chứng kiến rõ ràng hành động của hai nhi tử, ho khan một tiếng. 

Lão tử còn ở tại đây, hai đứa tiểu tử các người giở trò mèo thì thôi đi còn “liếc mắt đưa tình”, sợ lão tử nhìn không ra sao?

          Phụ thân đã muốn cảnh cáo, hai người liền thu hồi tâm tư, vô cùng nhu thuận quỳ xuống chờ đợi huấn thị, ai ngờ lại bị phụ thân đuổi ngay ra khỏi thư phòng. Hai huynh đệ không dám chần chừ, cùng nhau bước ra ngoài, quay đầu nhìn cửa thư phòng đóng chặt, mỗi người mang một tâm tư riêng biệt.

Đem cửa phòng đóng chặt, Tiêu Hán Thần thở dài nhìn trưởng tử thành thật quỳ trước mặt. Hắn nghĩ thật lâu vẫn nên cho hai tiểu tử kia tránh mặt đi. Cầm lên roi mây gõ gõ trên bàn. Hai mươi năm phụ tử sớm có phương diện phối hợp ăn ý, Dật Vân thản nhiên đi đến bên bàn tuân thủ quy củ. Không một lời, thư phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng roi quật xuống liên hồi.

Đau đớn quá mức, Dật Vân chỉ có thể tựa vào bàn thở dốc mà cố sức chịu đựng. Vẫn là đau đớn đến tê dại, hoàn toàn mất đi thanh tỉnh mà những lời phụ thân cứ vang vang bên tai không hồi kết, đem tâm tư sớm đã rối loạn càng thêm rối loạn bội phần.

………………………

“Có biết vì sao vi phụ phạt ngươi không?”

“Có phải cảm thấy mình không làm gì sai, cảm thấy vi phụ là thay Hiên nhi trút giận, vì mẫu thân của Hiên nhi mà uỷ khuất ngươi và mẫu thân ngươi?”

“Tiêu Dật Vân, đó là đệ đệ của ngươi, không phải kẻ thù của ngươi. Ta là phụ thân cũng là nhất gia chi chủ, nếu ta đã thừa nhận Hiên nhi cùng mẫu thân của nó rồi thì cũng không đến lượt ngươi xen vào.”

“Chuyện năm đó ngàn sai vạn sai suy cho cùng đều là do vi phụ không đủ bổn sự, không quản được thê thiếp gây huyên náo gia môn. Là vi phụ năm đó ích kỉ, chỉ vì cảm tình của chính mình, lơ là mọi sự. Tiêu Dật Vân ngươi nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi ngươi muốn hận muốn trách liền trút hết lên người phụ thân đi. Dật Túc cũng được, Dật Hiên cũng tốt, bọn họ là đệ đệ của ngươi, còn ngươi là Đại ca của bọn họ.”

“Vân nhi, chấp niệm suốt hai mươi năm cũng nên buông xuống.”

“Đại ca, ngươi sai lầm, mê muội không phải Tứ đệ mà chính là ngươi. Trước sau, đệ ấy cứu mạng ngươi bốn lần, ngươi là mắt mù hay là vô tâm, bao nhiêu ân nghĩa không cảm kích, cứ khăng khăng ghi nhớ oán hận? Truy về căn nguyên, Tứ đệ bất quá hai mươi năm trước thiếu ngươi một mạng nhưng hai mươi năm sau ngươi thiếu đệ ấy đến bốn cái mạng. Hiện tại là ngươi thiếu đệ ấy, ngươi có hiểu chưa?”

“Đại ca người hoàn toàn không có tư cách…”

……………………………

Dật Vân lắc mạnh đầu như muốn đem những lời bên tai triệt để quên đi, ngẩng đầu lại phát hiện đã đi đến nơi không nên đến. Lòng nghĩ muốn lập tức rời đi nhưng chân thì vẫn đứng yên một chỗ.

Dật Hiên lộ ra nhợt nhạt ý cười, khi vừa về đến phòng cũng ngây người không biết người đó đã đứng ở đây bao lâu? Nhớ lại lúc ở phòng Nhị ca, huynh ấy cứ im lặng nhìn chính mình thật lâu, mang ý khẩn cầu. Nhị ca dung túng che chở chính mình không ngừng lặp lại một câu.

“Hiên nhi, cho Đại ca một lần cơ hội được chứ?”

Lúc này Dật Hiên không thể không thừa nhận, hắn là từ tìm cớ chạy khỏi phòng Nhị ca. Hắn biết Nhị ca khó xử, hắn cũng hiểu Nhị ca đang mong chờ điều gì nhưng lời đáp ứng thật sự rất khó nói thành lời.

Cách xa Đại ca hai bước chân, Dật Hiên tỏ vẻ bình thản hỏi.

“Ngươi… có chuyện gì?”

Không hiểu sao lúc này trong lòng Dật Hiên có một chút mong chờ. Như người tỉnh mộng, Dật Vân theo bản năng lùi về sau mấy bước, xoay người bỏ đi. Không biết từ bao lâu rồi hắn cũng đã từng suy nghĩ về chuyện này nhưng thời gian dường như không đủ cho hắn thông suốt. Dật Vân thở dài, nếu tất cả mọi người đều nói mình sai lầm rồi, kia liền sai lầm đi.

“Chuyện hôm nay… thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, như vậy đối đãi ngươi, đối đãi với một nữ nhân đã qua đời không phải hành vi của người quân tử. Trời ngã chiều, những ánh nắng cuối cùng chiếu vào khoảnh sân nhỏ thêm mấy phần ấm áp.

“Về sau, ta và ngươi liền làm người xa lạ hay đơn giản là bằng hữu. Như vậy, đối với ngươi và ta đều tốt, có thể duy trì khoảng cách.”

Dật Hiên liền ra tay ngăn lại. Hắn làm sao có thể nghĩ là tốt, bọn họ ở chung dưới một nhà, cùng gọi một phụ thân mà phải coi nhau là người xa lạ. Nếu như vậy, phụ thân làm sao bây giờ? Nhị ca làm sao bây giờ?

“Đại… Đại ca, là Hiên nhi không tốt, Hiên nhi không nên lừa gạt, không nên bày kế ngươi. Hiên nhi… là … đệ đệ, không nên trốn phạt.”

Dật Hiên nắm chặt tay, áp chế những cảm xúc khó chịu không cam lòng đang không ngừng len lỏi.

Hắn là ai? Đại ca sao? Người kia căn bản không đem mình xem là đệ đệ, hắn như vậy đối đãi chính mình, đối đãi mẫu thân, dựa vào cái gì phải tha thứ cho hắn? Chính là người đó không phải đã giải thích, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Như vậy đã đủ rồi? Ngươi đã muốn lui một bước, cho nên dù không vì ngươi mà vì phụ thân, vì Nhị ca, Hiên nhi nguyện ý lui thêm một bước nữa.

“Đại ca, Hiên nhi biết sai rồi, thỉnh Đại ca tha thứ. Dật Hiên cam đoan về sau Đại ca còn muốn trách phạt, bất luận vì nguyên nhân gì, Hiên nhi đều tuyệt đối không trốn tránh.”- Dật Hiên đoan chính quỳ xuống mà nói.

Đại ca còn có thể xem mình là đệ đệ? Cũng không quá quan trọng, dù sao chính mình cũng không thiệt tình tiếp nhận “Đại ca” này. Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng, giả huynh đệ sớm muộn cũng có ngày thành huynh đệ thật sự.

“Thật không? Hiện tại ngươi cũng sẽ không trốn tránh?”

Lời châm chọc nói ra thật dễ dàng cũng nhanh chóng hối hận. Dật Vân thật sự đang rối loạn chưa biết trả lời thế nào mà sao miệng lại nói rất lưu loát. Dật Vân cũng rõ ràng nhận thức không nên một lần nữa đả kích vào thương tổn của người này.

Quyết tâm cùng dũng khí theo câu nói kia nháy mắt sụp đổ. Ngươi rõ hiểu tất cả, cũng đã giải thích nhưng nguyên lai vẫn không nghĩ đến cùng Dật Hiên làm huynh đệ. Cũng không sao đi, cùng ngươi làm huynh đệ sao có thể so sánh với tôn nghiêm của mẫu thân. Cười nhạt, Dật Hiên lập tức đứng dậy, thản nhiên nói.

“Tại hạ mệt mỏi, đi thong thả.”

“Tốt… Hiên…”

Nản lòng thoái chí đến tột độ, Dật Hiên liền bừng tỉnh khi thanh âm nho nhỏ ấy lọt vào tai mình.

“Là… Hiên… Hắn là đáp ứng tiếp nhận mình, nguyện ý thử làm Đại ca của mình hay sao?”

Bị Dật Hiên ngây người nhìn chằm chằm đến xấu hổ, Dật Vân lại âm thầm thở nhẹ một hơi. Một khắc kia hắn cảm giác cánh cửa trước mặt mình lập tức đóng sầm lại, vĩnh viễn không thể mở ra nữa, may mắn thay hắn đã kịp thời vươn tay chặn lại. Dật Vân đột nhiên có phần buồn bực, hắn khác lạ lắm sao, chính mình cũng không thiếu huynh đệ.

“Không trốn tránh giáo huấn, ngươi cũng từng nói với Dật Phong như vậy đi, vậy chuyện nháo loạn những ngày trước là thế nào? Ta không rãnh rỗi cùng ngươi ngoạn.”

Hiểu… không hiểu… Hiểu… nghe không hiểu thì quên đi vậy. Dù sao ta cũng không nghĩ đáp ứng ngươi, thật sự không muốn.

Khóe môi run run, Dật Hiên yên lặng suy tư. Lời nói ngọt không thể xem thường, đả kích rất lớn. Dật Hiên một lần nữa thành thật quỳ xuống.

“Đó là Hiên nhi ỷ vào phụ thân và Nhị ca sủng ái cưng chiều mới lớn mật làm càn. Ở trước mặt Đại ca, Hiên nhi không dám lỗ mãng.”

Dật Vân thoả mãn gật gật đầu, đắc ý mà đi, cũng cẩn thận che giấu những mất mác ghen tị từ trong câu nói ấy.

Mọi người đều nói: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Trong tình cảnh Tiêu gia náo loạn gà bay chó sủa, Tiêu phụ rốt cuộc tỉnh ngộ, nhìn rõ chân tướng mọi sự tình. Nhị nhi tử thông suốt khó xử mà Tứ nhi tử vô pháp vô thiên thì hắn sớm không thể quản, chỉ còn có… Thế là Tiêu phụ đắc ý nghĩ ra kế sách: “Đóng cửa, đả kích tâm tư của Dật Vân.”

Cho đến sau này khi Dật Hiên ẩm trên tay tôn tử vẫn nhịn không được ca thán vì sao ngày xưa lại đáp ứng lời hứa đó. Hắn hiện tại cùng Đại ca sớm không cần ràng buộc bởi lời hứa đó nhưng vì sao… là vì cái gì… hắn ở trước mặt Đại ca vẫn trốn không được cảm giác muốn phản kháng. Thói quen, quả nhiên là rất đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.