Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 64: Thái tử đăng cơ



Tháng ba hoa đào nở rộ, khoe sắc cả một vùng trời, dân chúng khắp kinh thành hoan hỉ bàn tán về những hỷ sự sắp diễn ra. Đương kim Thánh thượng gia ân, hậu đãi ban hôn cho con cái của trung thần. Và người được hậu đãi lần này không ai khác, chính là đại công thần Sở Nguyệt quốc Tiêu đại tướng quân. Theo lý, thân phận quận chúa cao quý kết hợp cùng Tướng quân phủ công cao hiển hách, đúng là môn đăng hậu đối. Nghịch lý ở chỗ Tiêu gia công tử, một người là lấy quận chúa địch quốc, một người lại lấy nữ nhi của nghịch tặc. Từ những bá tánh bình dân cho đến quan lại triều đình đều có thể dự đoán Đại lang, Tam lang của Tiêu gia từ nay đối với quyền lực triều đình xem như thoát ly. Quả nhiên, ngày đại hôn của Tiêu Dật Vân, Thánh Thượng hạ thánh chỉ chúc mừng, ban thưởng phủ đệ, Tiêu Dật Vân thăng quan hai cấp, trở thành thống lĩnh phụ trách huấn luyện tân binh. Người sáng suốt đều hiểu được, Tiêu thiếu tướng quân từ nay về sau, không còn có thể lãnh binh ra chiến trường.

Là trưởng tử Tiêu gia, một đạo thánh chỉ kia, trong lòng Dật Vân hỗn loạn nhiều cảm xúc nhưng không thể không thừa nhận có một sự nhẹ nhõm. Đã có người thay hắn quyết định, hắn không cần khổ tâm lựa chọn trách nhiệm đối với Tiêu gia hay là nữ nhi đã gián tiếp làm hắn hại chết bao nhiêu tướng sĩ. Rõ ràng bị tước đoạt đi tất cả quyền lợi, thậm chí là tương lai đầy sáng lạng trong quân ngũ nhưng lòng hắn không hề có hối tiếc hay hận ý. Đạo thánh chỉ ấy cũng có chỗ cao minh của nó, xuất hiện rất đúng lúc. Nếu như tháng ba là sắc đỏ hỷ sự vui mừng thì tháng tư, cả kinh thành phủ đầy sắc trắng tang thương khi Đế vương băng hà.

“Vi thần cáo lui.”

Nắm chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm nơi ấy, cho đến khi thân ảnh tuân thủ quân thần chi lễ biến mất không hình dạng, Đông Phương Ninh không thể kiềm chế thêm nữa, quơ tay đem tất cả tấu sớ nghiêng mực văng xuống đất. Run tay oán giận chỉ thẳng vào tất cả bọn thái giám muốn tiến đến hầu hạ, hét lớn:

“Cút hết đi!”

Ngã ngồi trên long ỷ, vuốt ve một thân hoàng bào rực rỡ, cười nhạt. Nó ngày hôm nay đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực, trở thành Hoàng đế danh chính ngôn thuận. Nghe thật kêu, bất quá chỉ là một kẻ đơn độc.

Đông Phương Ninh vừa chào đời đã được sắc phong làm Thái tử. Nó hoàn toàn hiểu rõ thân phận cao quý, định sẵn tương lai trở thành Đế Vương này đem lại cho nó những gì, cũng cướp đi của nó những gì. Chính là, nó đều cảm thấy không cam lòng, thậm chí từng tiêu cực nghĩ đến chính mình không nên tiếp nhận Đế vị này.

Nó luôn cảm thấy mình không hề đơn độc. Nó lập chí phải bảo hộ người mà mình quan tâm, nó có huynh đệ, có bằng hữu. Nhưng khi Phụ hoàng băng hà, một hài tử sớm mất mẫu thân như nó không có gì ngoài những người xa lạ chờ đợi nó tung hô “vạn tuế”. Một mình nó chịu đựng đau thương trong bóng đêm cô tịch. Không biết bao lần Đông Phương Ninh khát vọng có  một người sẽ xuất hiện bên cạnh nó, ôm lấy nó vào lòng mà an ủi vỗ về, nói với nó rằng không cần phải sợ, giống như ngày xa xưa nào đó. Chính là không có, hoàn toàn không có gì cả.

Oán hận sao? Oán hận người kia vì cái gì có thể nhẫn tâm như vậy! Nhưng Đông Phương Ninh biết nó không còn tư cách để oán hận nữa. Từ thời khắc khoát lên mình long bào này, nó không còn tư cách làm “Ninh nhi” nữa, thậm chí đã hiểu sâu sắc cái gì gọi là “nhẫn tâm” mà người kia từng nói.

Một tháng trước kinh thành hoan hỷ vui mừng, người người đều nói đó là phụ hoàng một tay sắp đặt, nhưng chỉ mình Đông Phương Ninh biết đó hoàn toàn là kiệt tác của nó. Là đề thi cuối cùng mà phụ hoàng giao cho Quốc quân tương lai như nó giải quyết. Thế lực trong triều hỗn loạn, không thể bình ổn thì làm sao có thể ngồi vững trên Đế vị. Chỉ phúc vi hôn chính là phương thức mà nó lựa chọn để thể hiện năng lực của mình. Từng câu trả lời với Phụ hoàng ngày ấy còn khắc sâu trong tâm trí.

“Tiêu gia là rường cột của nước nhà, quyền cao chức trọng. Trọng người cũng không thể không phòng người, sau này Ninh nhi kế vị, nếu Đế quyền không mạnh cũng khó lòng khống chế thế lực. Hiện tại thiên hạ thái bình, Tiêu gia quân có một mình Tiêu Tướng quân là đủ. Tứ hôn cho Tiêu thiếu tướng quân là ân sủng cũng là danh chính ngôn thuận đem quân quyền thu hồi lại. Tiêu nhị lang là nhân tài mới nổi, sau vài năm học nghệ trở về có thể bù vào ghế trống của Tiêu thiếu tướng quân, trở thành người nối nghiệp của Tiêu gia. Tiêu tam lang đã tự cầu thoát ly triều đình. Tiêu ngũ lang xem như là thân tín của  Ninh nhi, hiện tại thực lực chưa thể làm tướng lãnh nhưng có thể từ từ bồi dưỡng về sau. Tiêu lục lang niên kỷ còn nhỏ chưa đủ bận tâm.”

Đông Phương Ninh thao thao bất tuyệt nói ra dự tính của mình cũng vừa quan sát sắc mặt biến đổi của Phụ hoàng. Một khắc sau liền nghe người nghiêm giọng mà nói:

“Cứ theo ý ngươi mà làm nhưng Thái tử dường như đếm số cũng thiếu sót? Ngươi không nghĩ nói, không chịu nói, vậy liền nghe Phụ hoàng chi mệnh: Tiêu gia tứ lang Tiêu Dật Hiên, văn không được nắm thực quyền, võ không được làm tướng lãnh binh.”

           Đông Phương Ninh nhớ rõ lúc ấy, cả thân người mình run rẩy kịch liệt, mắt thoáng chốc đã đỏ lên. Rồi Phụ hoàng vỗ nhẹ lấy tay nó, ngữ khí nhẹ nhàng:

“Ninh nhi, Phụ hoàng biết tâm tư của con, biết con đối với sư phụ thiệt tình đối đãi mới có như vậy quyết định. Hắn là ân sư của con, thuận ý không nói, nếu hai bên bất đồng ý kiến thì lúc đó phải giải quyết như thế nào? Triều thần sẽ theo ai, còn con sẽ đối đãi thế nào với hắn?” – Ho nhẹ một tiếng, Đông Phương Khôn lại mỉm cười nói:

“Đương nhiên, nếu Ninh nhi vẫn xem hắn như Thái phó của ngày xưa, có tài tự nhiên phải trọng dụng, mà trọng dụng càng không thể lơ là đề phòng.  Ninh nhi, con nói cho Phụ hoàng biết, con là nguyện ý lưu lại phần này hồn nhiên, đơn thuần giữa hai người hay luôn muốn mỗi ngày cũng hắn đấu tâm cơ?”

Vô lực tựa lưng vào long ỷ, Đông Phương Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, hiện tại đáp án vẫn như ngày đó không hề thay đổi, nó lựa chọn vì lợi ích của sư phụ là quan trọng nhất. Chính là sư phụ ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không cho nó. Nó rất muốn gặp sư phụ nhưng nhìn người ở trước mặt nó quỳ bái, giữ đúng phép quân thần không chút sơ xuất, cả người nó đều vô lực.

Sư phụ, người là đang giận Ninh nhi từ lúc người hồi kinh đến giờ không đi gặp người sao? Không phải Ninh nhi không muốn mà là Ninh nhi thật sự rất bận. Từ sau phản loạn ngày ấy cũng phát hiện bệnh tình của Phụ hoàng, người liền đốc thúc quản giáo Ninh nhi, không cho Ninh nhi nửa khắc rãnh rỗi. Người là giận Ninh nhi sau khi đăng cơ thăng quan tiến chức cho các thân tín, hiền thần mà không trọng dụng người. Nhưng sư phụ, người lợi hại như vậy, sao có thể không hiểu nguyên nhân? Lấy tay bịt chặt hai mắt Đông Phương Ninh điên cuồng cười lớn.

Không… người là rất hiểu cho nên mới làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Người lựa chọn Tiêu gia mà bỏ mặc Ninh nhi.

Trong lúc này, Tiêu Dật Hiên bước ra ngoài đại điện nhìn lên trời cao lòng không rõ tư vị. Hắn làm như vậy có đúng không? Từ xưa đến nay vô tình nhất chính là Đế Vương, hiện tại Ninh nhi còn nhỏ, cảm tình còn sâu nặng nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì thế nào? Một Đế Vương nào có thể để tình cảm chi phối đại cuộc.

Dật Hiên cười khổ lắc đầu. Nếu hắn không có trở về Tiêu gia, nếu hắn chỉ là một du y giang hồ hoặc là Bạch ngân tu la vương đơn thuần, hắn sẽ không chút nào do dự làm sư phụ của hài tử kia cả đời, dạy dỗ nó, yêu thương, che chở nó. Đế Vương thì sao chứ? Thiên hạ kính ngưỡng, quyền thế địa vị ở trong mắt hắn chỉ như gió thoảng mây bay. Chính là đời này làm gì có nhiều chữ “Nếu” như vậy? Hắn không chỉ đơn độc một người, hắn là con cháu Tiêu gia, là thần tử của Đế Vương. Cho dù làm văn thần, hắn cũng không thể xoá bỏ sự uy hiếp của Tiêu gia đối với triều đình, khiến Đế Vương không thể không nghi kị.

Một tháng thay triều đổi đại trôi qua, nhóm văn thần võ tướng đối địch vẫn nơm nớp lo sợ, thành viên thân tín của Thái tử phát huy Hoàng quyền dần thanh tẩy triều cương. Tân vương hỷ nộ vô thường, thường xuyên xuất cung giải sầu, thậm chí lan truyền cả lời đồn, đường đường là vua của một nước lại ở quốc tang dạo chơi thanh lâu, mua hoa ghẹo nguyệt. Mà cái kẻ đầu sỏ kia, gây nên lời đồn như vậy, vẫn một lần nữa ngang nhiên xông vào tửu quán. Hai người đang ngồi trong phòng cả kinh, bọn họ hôm nay nhất thời nổi hứng đến đây giải sầu, vẫn không trốn khỏi người đang tâm tình phức tạp – Hoàng đế bệ hạ.

Đông Phương Ninh đá cửa xông vào phòng, nhìn hai người trước mặt nâng chén cộng ẩm, cảnh tượng nhu hoà ấm áp làm oán giận trong lòng càng thêm tăng cao. Kỳ thật, mấy ngày qua Đông Phương Ninh cũng không biết mình đang làm những gì, mỗi khi đêm dài tĩnh lặng, nhớ lại những chuyện hoang đường đã làm lúc ban ngày mà hối hận ray rứt, đến sáng ngày hôm sau vẫn tái diễn như vậy. Mỗi khi quyết tâm phải ngăn chặn hành động hoang đường đó, tận đáy lòng luôn có thanh âm quấy nhiễu bên tai.

Ninh nhi đau lòng khổ sở đều chỉ mình ngươi gánh vác, ngươi làm vì chính ngươi, hoang đường thì sao, mặc kệ nó đi.”

“Tống Khang tham kiến Hoàng thượng, Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” – Nhìn người đứng ngoài cửa sắc mặt khó coi, Tống Khang theo bản năng quỳ xuống hành đại lễ.

Mà Dật Hi chợt thấy người huynh đệ của ngày xưa, nay đã thay đổi thân phận, nhất thời luống cuống. Phải biết rằng bao năm làm thư đồng của Thái tử, lằm bằng hữu sư huynh đệ, Dật Hi không hề quan tâm đến thân phận của Đông Phương Ninh, trừ khi ở trường hợp đặc biệt, ở cùng Thái tử sớm không có cái gọi là lễ tiết. Nhưng hôm nay Thái tử đã là Hoàng thượng, tình cảnh đã khác, huống chi Tống Khang cũng đã quỳ xuống. Dật Hi còn chưa suy nghĩ thấu đáo, trường hợp gặp mặt thế này, nên như thế nào xử sự, cũng liền quỳ xuống lễ bái.

“Tiêu Dật Hi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.