Tuần này tôi sẽ cố ra chương nhiều hơn so với mấy tuần trước, tuần sau tôi phải thi học kì nên chắc sẽ không
có chương cho các đọc rồiiiii. ><
____________
Dương Giác thật không nghĩ tới cậu ăn cơm cùng Lạc Tu sẽ ăn no đến vậy.
Nhưng mà cậu thật sự đã ăn rất lo!!!
Ngẫm lại, Dương Giác đều cảm thấy mất mặt!
Lạc Tu kêu người phục vụ đem đồ ăn thừa dọn đi, đem mặt bàn lau sạch.
Phải nói công nhận hiệu suất làm việc của phục vụ rất cao, chẳng mấy chốc đã dọn sạch sẽ.
Sau khi đồ vật đều được thu dọn, Lạc Tu dẫn Dương Giác ngồi xuống ghế sô pha.
Dương Giác đổ hai ly nước sôi để nguội, một ly là của cậu còn một ly đưa cho Lạc Tu. Cậu có chút thấp thỏm, chỉ sợ Lạc Tu không tiếp, may mà chuyện cậu lo lắng lại không có phát sinh.
Lạc Tu tiếp ly nước, ngồi ở trên sô pha, hai người lại nhất thời có chút không biết nói gì.
Cuối cùng, Dương Giác ho khan, nói:
“Gần đây anh bận lắm à?”
Lạc Tu bình tĩnh nói: “Tôi không có việc gì để làm, bận cái gì?"
Đúng vậy, Lạc Tu là đại thiếu gia, anh không làm trong công ty thì bận chuyện gì được. Lạc Tu anh chẳng qua là nhị thế tổ ăn bám thôi.
Dương Giác dừng một chút, chớp mắt, nói:
“Anh không phải có hai hạnh mục đầu tư trong tay sao?"
Điều này đúng là sự thật, Lạc Tu nhìn về phía Dương Giác. Anh hỗn như vậy mà người trong nhà cũng không ép anh, thật ra là bởi vì trong tay anh cũng làm vài hạng mục đầu tư, nói theo kiểu hoa lệ là: Chính mình gây dựng sự nghiệp.
Nói là gây dựng sự nghiệp, thậm chí là treo cái danh công ty nhưng thật ra lại thiếu sót rất nhiều.
Cũng chính là vì người nhà vô điều kiện chiều anh, cho nên mới không ép anh làm gì, khiến anh náo loạn đến mức này.
“Hai cái hạng mục kia của tôi chẳng qua chỉ để chơi thôi. Bình hoa như tôi thì làm được gì" Lạc Tu nhàn nhạt nói.
Dương Giác trầm mặc, muốn nói lại không biết nói gì, hoặc là an ủi cũng được nhưng lại không thể mở miệng.
Lạc Tu kia, thật ra đúng là một bình hoa.
Chỉ là, không phải trước kia Lạc Tu không để ý mấy cái này sao? Vì cái gì lần này lại tự trào phúng bản thân?
Lạc Tu cũng không nghĩ lại nói về chuyện hạng mục đầu tư kia, anh hỏi Dương Giác“Công việc của cậu thấy thế nào? Giống như có thể hô mưa gọi gió?”
Dương Giác không biết lời này của Lạc Tu không biết là châm chọc hay là gì, nhìn biểu tìn của anh lại không giống châm chọc, Dương Giác khiêm tốn nói" Cũng không hẳn"
“Cậu khiêm tốn” Lạc Tu nhàn nhạt cười cười. “Năm trước, top 10 người giỏi nhất Q thị, hình như cậu đứng thứ 3 đúng không? "
Dương Giác lại khiêm tốn
“Kia đều là tạp chí bát quái viết lung tung thôi"
Lạc Tu cười cười. “Xếp hạng không phải là do bài viết của phóng viên bát quái, mà là do phóng viên kinh tế và tài chính rất nổi danh viết. Thế nên ở nhà mấy lão nhân lúc nào cũng dạy dỗ tôi đấy"
Dương Giác hơi hơi đỏ mặt. “Không phải, kia……”
Xem bộ dáng quẫn bách như vậy của Dương Giác, Lạc Tu cũng không đùa cậu nữa, mặc dù lời anh nói là sự thật.
Nếu không có người lớn trong nhà luôn thường thường lấy bọn họ ra so sánh, có lẽ anh cũng không ghét Dương Giác nhiều như trước.
Nhưng mà anh cũng hiểu, người lớn trong nhà nói như vậy cũng chỉ mong anh cố gắng, càng hy vọng anh có thể học hỏi từ Dương Giác.
Chỉ là đời trước, tính tình của anh lại luôn kiêu căng ngạo mạn, anh khinh thường Dương Giác, dựa vào cái gì bắt anh phải học hỏi Dương Giác? Đối với anh đó chính là vũ nhục!
Cho nên anh rất chướng mắt Dương Giác!
Mà thực tế thì sao? Dương Giác nổi danh là hanh niên tài tuấn, mà Lạc Tu anh nếu không có cha mẹ ông bà làm chỗ dựa thì chả là cái gì!
Anh đời trước cảm thấy, Dương Giác đến xách giày cho anh còn không xứng, còn bây giờ cảm thấy mấy lời này lại là ngược lại.
“Được rồi, chỉ đùa một chút thôi.”
Lạc Tu thấy Dương Giác quẫn bách đành kết thúc đề tài này, ngược lại nói:
“Đúng rồi, phòng làm việc của cậu hình như muốn hợp tác cùng Vũ Dương thiết kế quảng cáo à?"
Dương Giác sửng sốt, sau đó gật đầu. “Đúng vậy, làm sao à”
Đời trước, bởi vì phòng làm việc của Dương Giác hợp tác cùng Vũ Dương nên đã liên lụy đến rất nhiều chuyện rắc rối, không biết đời này còn xảy ra hay không?
Lạc Tu nhàn nhạt nói: "Ký hợp đồng chưa?"
“Văn bản hợp đồng còn chưa có viết xong, nhưng là đã đồng ý ngoài miệng rồi"” Dương Giác thành thật nói.
Lạc Tu nghe vậy vân đạm phong khinh giống như trước mở miệng “Quảng Cáo này, cậu hủy đi”