Tuy nói chuyện điện thoại lưu loát nhưng trong lòng Dương Giác lại không được bình tĩnh cho lắm, một lát sau cậu liền cầm áo khoác ra ngoài.
Bên kia, Kỳ Hoành Chiêu đã tới quán cà phê Tinh La. Trước đó Lạc Tu đã cho người đặt sẵn ghế lô, Kỳ Hoành Chiêu phát hiện đối phương còn chưa tới liền cau mày ngồi xuống ghế sô pha.
Khoảng 15 phút sau cửa phòng mở ra, Kỳ Hoành Chiêu lập tức nhìn về phía cửa liền thấy hai nam nhân cao to mặc đồ đen, đeo kính râm, nhìn thế nào cũng giống xã hội đen làm cho Kỳ Hoành Chiêu sợ hết hồn.
Lúc này Lạc Tu mới đi đến chỗ Kỳ Hoành Chiêu, theo sau anh còn có một người nữa. Người này bộ dáng rất bình thường, nhưng cái bình thường của người này thật ra lại che dấu sự lợi hại của bản thân.
Mà người này, chính là người Phong Nguyên phái đến
Vốn dĩ Phong Nguyên định mấy ngày nữa mới cho người đến đây nhưng lại sợ Lạc Tu có chuyện gấp nên lập tức cử một người đến đây trước, hai người còn lại vài ngày nữa mới đến.
Người này tên là Lưu Viện.
Lạc Tu đi vào liền lập tức sai hai gã đàn ông mặc tây trang đem Kỳ Hoành Chiêu giữ chặt lại.
Kỳ Hoành Chiêu quát khẽ: “Các người làm gì! Lạc Thiếu! Anh có ý gì?"
Lạc Tu mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng bóng:" Chỗ tôi có một kế hoạch, muốn cậu đồng ý. Tất nhiên là cậu Kỳ đây có thể từ chối, nhưng mà hai người này làm gì cậu tôi cũng không biết đâu..." Bộ dáng hết sức ngứa đòn.
“Mày..." Kỳ Hoành Chiêu tức giận mắng. “Cậu Lạc! Anh đang uy hiếp tôi đấy, đây là phạm pháp, anh..."!
“Phạm pháp? Hahaha" Lạc Tu cười cực kì thiếu đòn " Không sao, cậu báo nguy thử đi, xem thử bổn thiếu gia có bị...đem ra pháp luật không?"
“Mày..." Kỳ Hoành Chiêu thay đổi sắc mặt" Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Thật ra cái này rất đơn giản... cậu đưa lỗ tai qua đây"
Sau đó Kỳ Hoành Chiêu liền bị hai tên kia ép lại gần Lạc Tu, Lạc Tu phất tay ý bảo hai người đó ra ngoài, hai người kia liền đi ra canh giữ ở cửa ghế lô.
Kỳ Hoành Chiêu sau khi nghe sau lập tức kinh ngạc há to miệng
"Cái gì? Anh muốn tôi cùng Bạch Trạch Diên đối đầu? Các người..các người không phải là người yêu à?"
Lạc Tu mỉm cười lần nữa lộ ra hàm răng trắng bóc:" Cậu không cần xen vào, cậu chỉ cần biết rằng chuyện ngày hôm nay chỉ có hai chúng ta biết, không được tiết lộ ra ngoài đặc biệt là Dương Giác, nếu không..."
Lạc Tu vươn tay đặt trên cổ Kỳ Hoành Chiêu.:" Cậu nên biết, với tôi giết một người không khó, nhưng làm như vậy rất chán, phải làm cho sống không bằng chết mới hay...đúng không? Tôi nghĩ cậu cũng không muốn mình trở thành một trong số đó nhỉ?"
Mẹ!
Uy hiếp!
Uy hiếp công khai!
Kỳ Hoành Chiêu tức đến đỏ bừng cả mặt.
" Có đồng ý không? Kiên nhẫn của tôi có hạn" Miệng nói không kiên nhẫn nhưng tư thế lại bình thản đến muốn đánh cho anh một trận.
Lạc Tu táo bạo không khí đối phó, Lạc Tu bình tĩnh mới là khó ăn. Tuy rằng lúc bình tĩnh của anh rất ít, từ trước đến nay thích làm cái gì thì làm cái đấy.
Kỳ Hoành Chiêu giận trừng mắt phía Lạc Tu. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lạc Tu chắc chắn đã bị phanh thây thành nghìn mảnh rồi.
Cuối cùng Kỳ Hoành Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói
" Được, sao lại không đồng ý chứ! Đối với tôi cũng rất có lợi mà. Hiện tại anh cùng họ Bạch kia có vấn đề tôi không hứng thú biết và cũng sẽ không nói cho người khác. Sau này hai người tái hợp cũng đừng tìm tôi tính sổ"
“Thành giao.” Lạc Tu mỉm cười. “Yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu.”
Hiện tại, Kỳ Hoành Chiêu cũng không biết bản thân đã leo lên thuyền giặc.