Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 111: Danh Sách





Bạch Nhất Hàm mặt già đỏ lên, xê dịch mông nói: “Nào có khoa trương như vậy ……, mẹ em cùng Trần phu nhân đi ra ngoài làm đẹp rồi dạo phố gì đó.”
Nghiêm Phái “À” một tiếng nhìn nhìn cậu, hai con mắt lóe sáng như bóng đèn: “Nói, sao hôm nay anh lại có một mình thôi vậy? Không đi ra ngoài với Mục tổng sao?”
Bạch Nhất Hàm ho nhẹ một tiếng, lỗ tai có chút phiếm hồng: “Anh, anh ấy hôm nay có xã giao, không ở công ty, anh cũng không hứng thú nên không đi.”
Hai mắt Nghiêm Phái trên dưới bắn phá một phen, nhìn dáng ngồi không quá tự nhiên của cậu cùng cái tay trộm ấn xuống eo, hiểu rõ cười gian nói:
“Em hiểu mà …… Anh không thoải mái, anh ta đương nhiên luyến tiếc để anh đi theo chạy qua chạy lại rồi, hiểu mà hiểu mà"
Bạch Nhất Hàm lập tức bỏ cái tay trên eo ra, xù lông nói: “Nào có không thoải mái?! Đừng nói bậy.”
Nghiêm Phái cười tủm tỉm ngồi bên cạnh cậu, dựa gần lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Đừng giấu em nữa, anh không lừa được đôi mắt của em, chuyện của anh với Mục tổng, em đã sớm nhìn ra rồi ”
Bạch Nhất Hàm rùng mình, sắc mặt trắng bệt nói: “Em……”
Nghiêm Phái vội nói:
“Đừng lo lắng, nói cho anh một bí mật, em chính là hủ nữ, đặc biệt đặc biệt ủng hộ hai người.

Thật đấy, hãy nhìn đôi mắt chân thành của em đi.” Cô chớp chớp đôi mắt to linh động, piu piu phóng quang.
(Editor: vâng, nhìn vào đôi mắt cô tôi thấy chính mình trong đó
(/▽\*)。)
Bạch Nhất Hà mặt hiện đầy dấu chấm hỏi: “Hủ nữ là gì?”
Nghiêm Phái kinh hãi: “Chuyện này anh cũng không biết?” Cô bắt lấy tay Bạch Nhất Hàm, ngửa mặt lên trời cười dài:
“Bọn chị em, hãy hâm mộ mị đi, xem mị bắt được một con thuần khiết cỡ nào …… Khụ khụ, cậu bé……”
Cô há miệng thở dốc, cảm thấy mình giải thích không rõ ràng lắm nghĩa của “Hủ nữ”, vì thế móc điện thoại ra, quẹt quẹt vài cái mở ra kho hàng cất trữ của mình: “Tới tới tới, Nhất Hàm anh tới xem cái này thì sẽ biết em lọt vào một cái quần thể gì.”
Bạch Nhất Hàm duỗi đầu vừa thấy, nguyên lai là một chuỗi hình ảnh không mấy trong sáng, cậu ho nhẹ một tiếng giải thích: “Anh đã biết, anh biết rất nhiều cô gái thích cái này, chỉ là không biết gọi là gì.”
Nghiêm Phái hào sảng khoác bờ vai của cậu:
" Em không phải nói rồi sao, nhiều cặp đồng tính như vậy, quần thể hủ nữ cũng đã cực lớn đến mức anh không thể tưởng tượng nổi, sao anh có thể không biết được.

Nói, anh vì sao không dám công khai a? Bác trai với bác gái phản đối sao?”

Bạch Nhất Hàm rũ xuống lông mi nói:
" Anh không biết bọn họ có thể đồng ý không, anh không muốn làm tổn thương họ.

Chuyện này, vẫn nên từ từ rồi nói sau.”
Nghiêm Phái gật đầu nói:
“Đúng thật, hiện tại rất nhiều người còn chưa tiếp thu được, đặc biệt là những người thế hệ đi trước.

Cũng giống như chú em vậy, với chuyện anh hai em cùng anh Chương ý kiến rất lớn, lúc ấy còn náo loạn một thời gian, vẫn là anh hai em kiên trì, mới kết hôn, bây giờ cũng không quay lại nhà cũ nữa, chuyện này là phải làm từ từ.”
Bạch Nhất Hàm buồn rầu nói: “Anh hai em là một người quả quyết, không giống anh, đến bây giờ còn chưa biết phải nói ra thế nào.
Nghiêm Phái bĩu môi:
“Anh hai em quả quyết, kịch bản cũng thâm, anh ấy ra tay để chú em đánh một trận, mang theo một thân thương tích đi tới hiệu sách của anh Chương giả vờ đáng thương, anh Chương trúng khổ nhục kế của anh ta, mới bị bắt lấy.”
Bạch Nhất Hàm suy nghĩ một chút hình tượng Nghiêm Huy, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được vẻ mặt Nghiêm Huy người luôn có dáng vẻ tinh anh trong ấn tượng của cậu lại làm bộ mặt ủy ủy khuất khuất giả vờ đáng thương, không khỏi cười một tiếng: “Những việc này làm sao mà em biết được?”
Nghiêm Phái đắc ý nói:
“Đừng xem thường radar của một hủ nữ có được không? Em sớm đã phát hiện anh ấy đối với anh Chương không bình thường, sớm đã có tình đồng trí với anh Chương rồi.

Hơn nữa ngày đó em vừa lúc ở nhà cũ, anh ta mới vừa ăn đánh liền lái xe chạy đi, em sợ anh ấy tâm tình không tốt lại xảy ra chuyện, liền lặng lẽ theo sau.

Sau đó liền một đường theo tới hiệu sách của anh Chương thấy anh hai em vẻ mặt nhu nhược một đầu chui vào trong lòng ngực anh Chương, mà em thiếu chút nữa là đã đâm vào lan can! Ngày hôm sau, em lại đi tìm anh Chương, anh ấy cũng giống anh bây giờ vậy, ngồi cũng khó chịu, cách một lúc lại xoa xoa eo.”
Bạch Nhất Hàm: Phốc……
Nghiêm Phái bĩu môi nói:
“Bất quá anh hai em quá đáng giận, sau khi phát hiện em luôn lui tới anh Chương liền đem anh Chương giấu đi, đề phòng em giống như phòng cướp vậy.

Một thiếu nữ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như em, còn có thể đem anh Chương ăn được sao?”
Bạch Nhất Hàm: Khụ khụ…… Nghiêm Phái quay đầu lại nhìn nhìn cậu, nói: “Anh định cả ngày ở nhà sao? Không cảm thấy nhàm chán à? Nếu không hai đứa mình đi ra ngoài chơi thế nào?”

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào, chuyện lúc trước còn chưa hoàn toàn bình ổn, Tĩnh Viễn nói một mình anh đi ra ngoài không an toàn, nói không chừng còn sẽ liên lụy em.”
Nghiêm Phái tức giận nói: “Rốt cuộc là ai a? Thiếu đạo đức vậy, một cậu bé đáng yêu như anh mà cũng hạ thủ được?
Nếu như bị bổn cô nương bắt được,thế nào cũng phải đánh tên đó răng rơi đầy đất!”
Bạch Nhất Hàm càng thêm bất đắc dĩ:
“Anh biết em thay anh lo lắng, nhưng em có thể đừng dùng ‘ cậu bé đáng yêu’ để hình dung anh không? Nổi da gà hết rồi nè.”
Nghiêm Phái khó hiểu nói: “Vốn dĩ là vậy mà a, lời em nói đều là thật.

A đúng rồi, em nghe nói vụ này đã kết án?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy.”
Nghiêm Phái buồn bực:
“Kẻ phía sau không phải còn chưa bắt được sao? Sao lại kết án?”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, vụ án này náo động quá lớn, càng kéo dài thì đối các phương diện đều không tốt, hiện tại đang bí mật điều tra, em phải bảo mật a.”
Nghiêm Phái nghiêm túc nói: “Đương nhiên, đánh chết em cũng sẽ không nói! Ba mẹ với ông nội em cũng không nói!”
Bạch Nhất Hàm bật cười: “Chuyện này ông Nghiêm biết, nếu không phải ông ấy khuyến nghị bí mật điều tra cũng sẽ không nhanh như vậy đã được thông qua ”
Nghiêm Phái hiểu rõ nói: “Ồ, là như vậy a, nhưng mà ông nội của em đúng là rất thích anh, ngày hôm qua em đi gặp ông, ông ấy còn nhắc tên anh mãi.”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói: “Ông Nghiêm đối với anh thực tốt”
Nghiêm Phái thật sự nhịn không được duỗi tay chạm chạm má lúm đồng tiền của cậu nói: “Vậy anh sắp tới không thể ra cửa rồi? Như vậy chẳng phải là muốn buồn chết?”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Cũng sẽ không a, Tĩnh Viễn không yên tâm anh, cơ hồ một tấc cũng không rời, sao anh sẽ cảm thấy buồn.

Hơn nữa cuối tuần này anh còn cùng Tĩnh Viễn và Phương Dịch hai người họ đi ăn thịt xiên nữa.


A, Phương Dịch chính là vị cảnh sát phụ trách vụ án của anh, đặc biệt chính trực nhiệt huyết.”
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Nghiêm Phái vừa nghe đến ăn, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Ăn xiên nướng? Ở đâu? Ăn ngon không?”
Bạch Nhất Hàm không cần nghĩ ngợi nói: “Ngon lắm, liền ở đường Hoa Tây bên kia, tên gì nhỉ? Anh quên mất rồi.”
Nghiêm Phái tiếc hận nói: " Sao anh lại quên chuyện quan trọng như vậy?”
Bạch Nhất Hàm chớp chớp mắt: “Thực…… Rất quan trọng sao?”
Nghiêm Phái trừng mắt nói: “Đương nhiên quan trọng rồi! Dân dĩ thực vi thiên *a! Chuyện này rất to tát!”
(*Bách tính lấy ẩm thực làm thứ quan trọng nhất để sống)
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Không có việc gì, Phương Dịch thường đi quán nào, anh ta khẳng định biết, anh gọi điện thoại hỏi anh ta một chút a.”
Nghiêm Phái thúc giục: “Vậy hỏi nhanh lên, lát nữa em gọi nhóm chị em cùng đi nếm thử.”
Bạch Nhất Hàm đành phải gọi cho Phương Dịch, Phương Dịch vừa bắt máy liền nói: “Nhất Hàm? Em muốn hỏi tiến triển của vụ án sao?
Bạch Nhất Hàm nghiêm túc nói: “Không phải, em là muốn hỏi anh, quán mà lần trước chúng ta cùng đi ăn xiên nướng kia tên gọi là gì? Em quên mất rồi.”
( Chuyển xưng hô giữa Nhất Hàm - Phương Dịch là anh- em, vì hai người thân nhau hơn rồi)
Phương Dịch rõ ràng có chút phản ứng không kịp: “A? Quán xiên nướng?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, em có một người bạn cũng muốn đi ăn.”
Phương Dịch cười nói: “Là vậy a, quán đó tên là‘ Ăn một xâu thịt ’, tên bình dân, vị trí cũng dễ tìm, ở khu đó khá nổi tiếng”
Bạch Nhất Hàm cúp điện thoại nói: “Tên ‘ Ăn một xâu thịt’.”.

Truyện Quan Trường
( Editor:Thứ lỗi cho tui chém chứ bản QT để "loát một chuỗi nhi" tui cũng ko biết là gì ༎ຶ‿༎ຶ)
Nghiêm Phái sung sướng vỗ tay nói: “Quá tốt rồi, em tìm mấy người chị em cùng đi ăn đây, tạm biệt!”
Vừa nói, người đã xông ra ngoài cửa như một cơn gió.
Bạch Nhất Hàm một chữ “Này” nghẹn ở cổ họng, nhìn cửa lớn đóng lại dở khóc dở cười, điện thoại trong tay lúc này lại vang lên, cậu cúi đầu vừa thấy, là Khương Hoa, vội vàng tiếp lên:
“Anh Khương.”
Giọng nói ôn thuận của anh Khương truyền đến: “Nhất Hàm, danh sách mà em muốn anh đã gửi tới hòm thư của em.

Hẳn là không có sai sót, em nhìn một chút đi.”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Tốt quá, vất vả anh rồi, anh Khương, hôm nào em mời anh đi ăn cơm!”

Khương Hoa khẽ cười nói: “Ha hả, tiểu Nhất Hàm tính mời anh ăn cái gì?”
Bạch Nhất Hàm thiếu chút nữa bật thốt lên nói ra “Ăn một xâu thịt!”, Cũng may dừng lại kịp lúc, ngược lại nói:
“Em mời anh, đương nhiên phải xem anh thích ăn cái gì rồi, nếu không, ăn cơm Tây?”
Khương Hoa bất đắc dĩ nói: “Em biết là anh trừ trường hợp tất yếu thì sẽ không đi ăn cơm Tây mà, em muốn ăn cái gì, cứ việc nói thẳng đi.”
Bạch Nhất Hàm bốp bốp ôm gối, cười nói: “Vậy, em gần đây biết một quán ăn bình dân làm đồ ăn khá ngon, không bằng chúng ta đi ăn thử xem?”
Khương Hoa cười nói: “Được a.”
Bạch Nhất Hàm cười mị mắt: “Vậy khi nào anh rảnh?”
Khương Hoa nhìn lịch trình, nói: “Chà, mấy ngày gần đây thì không được, hai ngày nữa đi, anh gọi cho em.”
Bạch Nhất Hàm đáp: “Chốt đơn.”
Tắt điện thoại, Bạch Nhất Hàm gấp không chờ nổi lấy máy tính bảng xem xét bưu kiện, quả nhiên thấy hồ sơ mà Khương Hoa gửi tới, cậu download hồ sơ, mở ra nhìn kỹ từng dòng
Một danh sách dài dày đặc, có thể thấy được Khương Hoa đã làm rất dụng tâm, tư liệu thực kỹ càng tỉ mỉ, lại trật tự rõ ràng, cậu từng bước từng bước nhìn những người trong danh sách dài xuống, lặp lại bốn năm lần, đại khái khóa được ba người.
Một người tên Lý Mậu, là nhân viên công ty nhà mình.

Sau khi mẹ đẻ sinh hạ hắn không lâu liền bỏ hai cha con họ chạy trốn, hắn được nuôi bởi một người cha nghiện rượu, quá trình trưởng thành không quá vui vẻ, tư tưởng có chút cực đoan, có chút ghét phụ nữ, đặc biệt là khuynh hướng mỹ lệ nữ tính, hắn có chút chú ý Bạch Tuyết Tình quá mức, bất quá trước mắt còn chưa nhìn ra có hành vi khác người nào.
Một người tên Thang Kiến Bình, là một chành trai làm công ở tiệm cơm, là sinh viên vừa học vừa làm.

Điều kiện trong nhà không tốt, làm người có chút quá độ hận đời.

Có một lần một nữ nhân viên trong công ty gọi đồ ăn từ tiệm hắn làm công, lúc hắn tới đưa cơm vừa lúc thấy Bạch Tuyết Tình.

Sau lại rất nhiều lần dựa vào chuyện đưa cơm liền có ý đồ tiến vào văn phòng của Bạch Tuyết Tình, bị bảo an công ty ném ra ngoài, con trai tuổi này trọng mặt mũi, người này lại cực đoan, khó đảm bảo hắn sẽ không ghi hận trong lòng, dưới sự xúc động mà làm việc bất kể hậu quả
Người cuối cùng tên Ngụy Toàn, nguyên lai là bảo an công ty nhà mình, đã từng công khai chặn đường tỏ tình Bạch Tuyết Tình trước mặt mọi người, đương nhiên là không có thành công.

Phỏng chừng Bạch Tuyết Tình cũng không biết hắn là ai.

Sau đó lại bởi vì vi phạm quy định công ty, lại bị tra ra che giấu tiền sử bệnh tâm thần nên đã bị khai trừ rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.