Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 14: Tiểu Thiếu Gia Đổi Tính





Cậu cúi đầu, nỗ lực ăn đồ đặt trước mặt, sợ bị người nhà phát hiện mình trộm đỏ hốc mắt.

Thật là kỳ quái, đời trước chính mình tuy rằng bị người nhà nuôi đến cao ngạo.

Nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện liền hoàn toàn sửa lại tật xấu thích khóc nhè, chính là ngày đó mình chết cũng không có khóc.

Vì cái gì lúc này sống lại, nhưng thật ra vẫn là quỷ thích khóc?
Mẹ Bạch thấy cậu vẫn luôn vùi đầu cố ăn, khuyên nhủ:
" Hàm Hàm, con sao lại chỉ ăn trong chén mình, sao lại không gắp đồ ăn a? "
Bạch Nhất Hàm:
"......!Con riêng cái chén này muốn ăn hết đã cố hết sức, sao còn gắp đồ ăn được? Là nuốt vào đâu a?"
Bạch Bác Nhân nói với vợ:

"Con trai ăn cơm, em đừng quấy rầy nó, thích ăn cái gì thì ăn cái đó."
Mẹ Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu.

Một bữa cơm ăn xong, Bạch Nhất Hàm ăn đến no căng, cậu rất nghiêm trọng hoài nghi, chính mình trở lại một đời, có thể hay không sẽ biến thành một tên béo.

Bạch Ngạn cười sờ sờ đầu của cậu nói:
"Ăn nhiều? Buổi tối ăn nhiều vậy không tốt, anh hai cùng em đến trong sân đi tiêu thực." Bạch Nhất Hàm vội gật đầu.

Mẹ Bạch nhấp miệng cười nhìn con trai lớn cùng con trai út sóng vai ra cửa, bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói với thím Dương:
"Thím Dương, bà coi Trần Phong ở đâu? Bảo cậu ta lại đây một chút." Trần Phong chính là bảo tiêu ban ngày âm thầm đi theo Bạch Nhất Hàm......!
Không bao lâu Trần Phong dáng người thẳng đi vào phòng khách, nói:
"Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, nhị tiểu thư."
Mẹ Bạch nói:
"buổi chiều tôi quên mất không hỏi cậu, hôm nay cậu đi theo tiểu thiếu gia, thấy thằng bé đều đi đâu chơi?"
Trần Phong từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đem hành tung ban ngày của Bạch Nhất Hàm kể hết một lượt.

Mẹ Bạch càng nghe càng thấy không đúng, ngắt lời nói:
" Cậu nói nó đi vào một nhà hàng nhỏ ăn cơm? Còn là loại nhà hàng không sạch sẽ như vậy? "
Trần Phong biểu tình rối rắm gật gật đầu, hắn cũng không nghĩ ra tiểu thiếu gia như thế nào đột nhiên liền đổi tính.

Chuyện mà mẹ Bạch chú ý đến hiển nhiên không cùng ở một cái kênh với hắn:
"Vậy sao cậu không ngăn cản Hàm Hàm? dạ dày thằng bé yếu, tùy tiện ăn đồ không sạch sẽ như vậy sẽ sinh bệnh!"

Trần Phong nói:
"Tôi cũng không nghĩ tới tiểu thiếu gia cậu ấy thật sự sẽ ăn, bởi vì không muốn làm thiếu gia phát hiện sự tồn tại của chúng tôi dẫn đến không vui, nên mới không dám hiện thân."
Bạch Bác Nhân lên tiếng:
"Đồ ăn bên ngoài cũng không phải thuốc độc, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, thằng bé chiều nay không phải vẫn khỏe sao? Chủ yếu là nó vì cái gì đột nhiên lại muốn tới nơi lúc trước vẫn luôn chướng mắt dùng cơm, lại còn là thích ứng rất khá"
Bạch Tuyết Tình vẫn luôn im lặng, sắc mặt ngưng trọng nói:
"Có phải hay không vào lúc chúng ta không biết em trai đã xảy ra chuyện gì? "
Mẹ Bạch nói:
"Như thế nào được? Đứa nhỏ này vẫn luôn ở dưới mí mắt chúng ta a."
Bạch Bác Nhân trầm mặc trong chốc lát, nói với Trần Phong:
"Cậu nói tiếp đi."
Trần Phong nói:
" Sau khi tiểu thiếu gia cơm nước xong, ở trên đường đi bộ tùy tiện đi dạo, sau đó đi đến nơi đã hẹn trước với Tiểu Trịnh.

Nhưng mà Tiểu Trịnh lại không có ở đó, tiểu thiếu gia liền ở tại chỗ chờ.

Ứớc chừng qua hơn mười phút, Tiểu Trịnh mới lái xe lại, tiểu thiếu gia liền trực tiếp ngồi xe về nhà."

Mẹ Bạch cả giận nói:
"Tiểu Trịnh này, đúng là người mới tới không đáng tin cậy, cư nhiên làm Hàm Hàm chờ cậu ta hơn mười phút? Khi đó là lúc mấy giờ?! Chính là thời điểm nóng nhất, Hàm Hàm làm sao chịu được? Đứa nhỏ này cũng thật là, bị ủy khuất như thế lại không nói với mẹ? Tiểu Trịnh này tuyệt không thể dùng lại, lần đầu tiên lái xe trở Hàm Hàm, liền dám để cho thằng bé chờ cậu ta, về sau còn không phải là leo lên đầu Hàm Hàm ngồi luôn đi!"
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ tay bà trấn an, trầm ngâm nói:
"Đuổi Tiểu Trịnh là việc nhỏ, chủ yếu là Hàm Hàm chờ dưới trời nóng gay gắt hơn mười phút, vậy mà lại không có nổi giận? Trở về cũng không nói đến chuyện này, thật quá kỳ quái, không phù hợp với tính cách nó."
Bạch Tuyết Tình mặt trầm như nước:
"Em trai nhất định là vào lúc chúng ta không biết bị ức hiếp, mới có thể đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy.

Thậm chí bị ủy khuất cũng không dám nói ra!
Em ấy tuy rằng có chút tùy hứng, nhưng lại nhát gan, không chịu được dọa.

Tốt nhất đừng để con biết là ai làm, nếu không, con nhất định sẽ khiến tên đó hối hận vì đã được sinh ra ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.