Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 146: 146: Anh Ấy Bị Bệnh





Cậu có chút hoảng loạn, hồi tưởng lại biểu hiện nửa tháng này của mình, làm sao không phải mang theo một chút tâm lý trả thù đâu? Cậu cố ý cự tuyệt Mục Tĩnh Viễn cầu hôn, cả lý do cũng cứng nhắc như vậy; cậu cố ý né tránh anh đụng vào, không chịu cùng anh đến công ty, cậu có thể nhẫn tâm nhìn Mục Tĩnh Viễn suy sút, tự nói với mình đây là đang giải phóng Mục Tĩnh Viễn.

Nhưng khi nhìn đến bóng lưng hạ xuống của Mục Tĩnh Viễn, sao trong lòng lại không có một chút khoái ý đen tối? Hóa ra mình cũng không có yêu anh ấy nhiều như mình đã nghĩ sao?
Rõ ràng những gì Mục Tĩnh Viễn làm đều là vì cậu, tuy rằng lừa cậu nhưng chính bản thân anh cũng đã trả giá rất lớn, mình có lý do gì đi “Trả thù” chứ? Thì ra chính mình vẫn là tên Bạch Nhất Hàm ích kỷ của kiếp trước, dù đã ăn đủ giáo huấn, trở lại một đời, cũng vẫn không thể thay đổi bản tính.
Mục Tĩnh Viễn thấy cậu không nói lời nào, vội la lên: “Hàm Hàm, rốt cuộc làm sao vậy? Em có thể nói cho anh biết không, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết mà.”
Nói thì khẳng định là không thể nói được, nếu nói ra, mọi người đều xấu hổ, hà tất phải như vậy?
Bạch Nhất Hàm thở dài, đẩy Mục Tĩnh Viễn về vị trí cũ, giúp anh đắp chăn đàng hoàng, ôn nhu nói:
“Không có chuyện gì hết, anh đừng nghĩ nhiều, anh đứng bên ngoài lâu như vậy, cả người đều lạnh thấu xương, em đi rót cho anh cốc nước ấm, anh uống xong thì nằm xuống ngủ một giấc đi, đừng để bị cảm.”
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu đi xuống rót nước ấm đem đến mang theo nụ cười nhàn nhạt đứng ở mép giường, chỉ cảm thấy một hơi đổ trong lồng ngực, không lên cũng không hạ xuống được, khó chịu vô cùng.
Anh uống nước ấm, nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, phần đệm bên cạnh giường hơi hãm xuống, Bạch Nhất Hàm lên giường, nằm cạnh anh, dùng tay sờ sờ trán anh, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung, ngày mai còn phải tới công ty"
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, chuẩn xác nắm lấy bàn tay đang muốn thu hồi của cậu, nhẹ nhàng đặt lên trên ngực, không nói gì.
Sáng ngày hôm sau, khi Bạch Nhất Hàm tỉnh lại, Mục Tĩnh Viễn vốn luôn thức rất sớm lại còn đang ngủ, anh cau mày, nhìn không an ổn, tay vẫn duy trì bộ dáng tối hôm qua khi ngủ, bắt lấy tay Bạch Nhất Hàm đặt trên ngực.

Bạch Nhất Hàm thở dài, cứ đè nặng ngực như vậy thì làm sao mà ngủ ngon được?
Cậu thử rút tay ra, lại bị Mục Tĩnh Viễn đột nhiên nắm chặt, Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ chỉ có thể bảo trì tư thế này một lần nữa nằm xuống.

Thời gian một chút qua đi, Mục Tĩnh Viễn vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Bạch Nhất Hàm cảm thấy trong ổ chăn rất nóng, giờ cũng đã muộn, chỗ này cách Mục thị rất xa, nếu giờ bắt đầu đi thì khi tới công ty cũng đã trễ rồi.
Cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy Mục Tĩnh Viễn, gọi: “Tĩnh Viễn, dậy đi, đã muộn rồi.”

Đẩy vài lần Mục Tĩnh Viễn đều không có động tĩnh, cậu trong lòng lộp bộp một tiếng, dùng sức đẩy đẩy anh, lớn tiếng hơn: “Tĩnh Viễn, tỉnh tỉnh!”
Mục Tĩnh Viễn cau mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Bạch Nhất Hàm bất chấp dùng sức rút tay mình ra, muốn đi bên ngoài gọi ai đó, nhưng tay cậu mới vừa rút ra, Mục Tĩnh Viễn liền mở đôi mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, tay quơ lung tung hai cái, bắt lấy cổ tay Bạch Nhất Hàm, mới thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn khàn nói: “Mấy giờ rồi?”
Bạch Nhất Hàm duỗi tay sờ trán anh, vội la lên: “Tĩnh Viễn, anh phát sốt rồi, em đi gọi cho bác sĩ tới"
Mục Tĩnh Viễn giữ chặt cậu, nói bằng giọng khàn khàn: “Không cần chuyện bé xé ra to, anh thấy mình không sao, chút nữa tìm chút thuốc hạ sốt uống là được rồi.”
Anh quay đầu nhìn xuống đồng hồ, nói: “A, anh trễ giờ rồi, ở đây hơi xa công ty.”
Bạch Nhất Hàm cả giận: “Không được! Sao anh lại không nghĩ cho bản thân gì hết vậy? Đầu anh rất nóng, còn đi công ty gì nữa.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Hôm nay còn phải sắp xếp nhiều việc rất quan trọng.”
Bạch Nhất Hàm thật sự không đành lòng né tay anh nữa, chỉ có thể nói: “Có ngày nào mà anh không làm việc? Trước đây còn mỗi ngày ở nhà.”
Mục Tĩnh Viễn đương nhiên nói: “Đó là ở cùng em, sao có thể giống nhau được?”
Bạch Nhất Hàm trợn to hai mắt nhìn:
" Đây là cái logic gì của anh hả? Anh ở cùng em chính là chỉ đơn thuần ‘ ở cùng ’ em mà thôi, không có chuyện gì hết là có thể dứt lời liền bãi công một ngày, còn nói với em cái gì mà ‘ dưới trướng nuôi nhiều người vậy, không cần việc gì cũng phải tự làm ’, giờ anh đang bị bệnh, lại muốn chạy đi làm? Cái nào quan trọng anh không biết phân rõ sao?”
Mục Tĩnh Viễn nói với vẻ mặt “Em lại vô cớ gây rối”: “Đương nhiên phân rõ, đây lại không phải bị bệnh nặng gì, nào đến nỗi chậm trễ công việc a.”
Bạch Nhất Hàm bị dáng vẻ đúng lý hợp tình của anh làm cho sửng sốt, bất giác cất cao giọng: “Vậy anh chơi với em thì đến nỗi chậm trễ công việc sao?”
Mục Tĩnh Viễn có chút buồn bã nói: “Đó là đương nhiên, khi đó em vẫn rất thích anh ở cùng.

Đúng rồi, hôm nay em có muốn cùng anh tới công ty không?”
Anh vừa nói vừa chống tay lên thành giường đứng lên, lúc này mới phát hiện mình còn đang nắm lấy cổ tay Bạch Nhất Hàm, vội kiểm tra một chút, nhìn đến một chút vết đỏ cũng không có mới buông tay cậu ra, muốn mang giày xuống giường.

Bạch Nhất Hàm bắt lấy cổ áo sau của anh kéo qua một cái, Mục Tĩnh Viễn lập tức ngã trở lại trên giường, đầu anh vốn còn hơi mông lung, lần ngã này lại làm đầu óc choáng váng, hơn nửa ngay trước mắt đều tối om.
Bạch Nhất Hàm dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt bỏng rát của anh, trầm giọng nói: “Nếu tâm tình của em quan trọng đến thế, vậy thì bây giờ em nói cho anh biết, em không vui, em muốn anh ở lại trong nhà với em.”
Mấy ngôi sao Kim xoay vòng trước mắt Mục Tĩnh Viễn thật vất vả mới tản ra, nghe cậu nói thế, cảm giác đầu cũng không còn trướng đau như vậy nữa.

Ánh mắt anh nhu hòa nhìn Bạch Nhất Hàm, nhẹ giọng nói: “Được, anh ở nhà với em.”
Bạch Nhất Hàm nhìn anh bởi vì sốt cao mà con ngươi lóng lánh mang theo chút mê ly, cảm giác trái tim như đánh trống, cầm lòng không được muốn cúi đầu hôn lên môi anh, khó khăn lắm mới sắp chạm vào thì bỗng dưng dừng lại, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Mục Tĩnh Viễn cười một chút, nhẹ nhàng đẩy cậu ra nói: “Đừng lại gần anh như vậy, cẩn thận kẻo bị lây bệnh.”
Tay Bạch Nhất Hàm dùng sức nắm lấy chăn bông, sau đó đứng dậy bước xuống giường gọi điện cho bác sĩ gia đình, lại giúp Mục Tĩnh Viễn tiến hành một ít hạ nhiệt vật lý, vẫn luôn đang bận bận rộn rộn.

Chờ đến khi bác sĩ Trần tới, cho Mục Tĩnh Viễn uống một liều thuốc hạ sốt.

Có thể là bởi vì trong thuốc nhiều ít có chút thành phần an thần, tối qua lại không có nghỉ ngơi tốt nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn lọ thuốc, sau đó nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, mới giúp anh dịch dịch góc chăn rồi đứng dậy đi xuống lầu.

Mẹ Bạch thấy cậu đi xuống, vội hỏi:
“Tĩnh Viễn thế nào rồi con?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Là bị cảm lạnh, hẳn là không sao đâu, giờ anh ấy đã ngủ rồi.”

Mẹ Bạch thở phào nói: “Tĩnh Viễn đứa nhỏ này từ trước đến nay vẫn luôn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bị bệnh chứ? Rõ ràng hôm qua còn bình thường mà.”
Bạch Nhất Hàm mím môi, nói: “Có thể là tối hôm qua khi ảnh vừa tắm xong thì bị trúng gió.”
Mẹ Bạch nói: “Đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy? Con cũng thật là, không nhắc nhở nó chuyện này.

Hàm Hàm, con phải biết rằng, tình yêu là có qua có lại, không thể chỉ có nó quan tâm con, tốt với con, mà con cũng phải quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn a.

Là con người, bất luận ở bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì cũng đều cần sự quan tâm của người yêu.”
Bạch Nhất Hàm trầm mặc gật gật đầu.
Bạch lão gia tử nói: “Hàm Hàm lớn rồi, những việc này nghĩ đến cũng hiểu được nên không cần nói nữa, các con nên trở về đi thôi, Hàm Hàm ở lại chăm sóc Tĩnh Viễn, ở đây mãi cũng không thể giúp không được gì.”
Sau khi mọi người ra về hết, Bạch lão gia tử vỗ vỗ vị trí bên cạnh từ ái nói: “Hàm Hàm lại đây, ngồi chờ ở đây với ông "
Bạch Nhất Hàm qua ngồi, cụ ngẩng đầu nhìn trên lầu, cười tủm tỉm hỏi: “Hàm Hàm nào, nói cho ông nội biết, có phải con có mâu thuẫn gì với Tĩnh Viễn không?”
Bạch Nhất Hàm cả kinh, vội nói: “Không có a, sao ông lại nghĩ vậy?”
Lão gia tử cười ha hả nói: “Ông nội của con là người từng trải, từ ngày hôm qua các con tới đây, ông vẫn luôn đang theo dõi mấy cặp đôi các con, anh hai cùng chị hai con đều ổn, nhưng con với Tĩnh Viễn…… Ờm, nói thế nào đây? Nhìn bề ngoài trông như cũng khá tốt, chính là các con a.”
Cụ chỉ chỉ hai mắt của mình, cười nói: “Ánh mắt gần như không giao nhau, Tĩnh Viễn nhìn hết thảy như thường, kỳ thật cảm xúc có chút trầm thấp.

Còn có con, bảo bối nhỏ của ông, con cũng không vui, ông nội liền nghĩ, nhất định là vợ chồng son cãi nhau rồi.

Ông với bà nội con năm xưa nha, cũng là như vậy, lúc tốt đẹp thì đường mật ngọt ngào, khi nổi nóng, hai người đều là mây đen ngập đầu, tình huống như vậy ông cũng đã rất quen thuộc rồi.”
Bạch Nhất Hàm cứng đờ hỏi:" Rõ...như vậy sao?”
Bạch lão gia tử cười vỗ vỗ tay cậu nói:
“Đương nhiên là rõ rồi, đứa nhỏ như con, nhìn rất thông minh, nhưng thật ra đến cùng chỉ có một khúc ruột, căn bản là sẽ không biết diễn kịch, ba mẹ con thô tâm đại ý, anh hai con lại càng không cần phải nói, chính là một khối gỗ biết đi lại, may mắn ánh mắt Khương Hoa không tốt, mới có thể thoát ế.


Chị hai con thật ra thận trọng, nhưng giờ cả trái tim con bé chỉ đổ dồn trên người Thẩm Thiên Dương thôi, lúc này mới có một đám không tim không phổi không phát hiện được các con không đúng.

Ông nội con tuy rằng tuổi lớn, ánh mắt lại rất tốt à, liếc mắt một cái liền nhìn ra không khí giữa con cùng Tĩnh Viễn một chút cũng không tốt, con nói có phải hay không, hở nhóc con?”
Bạch Nhất Hàm cắn môi, không nói gì.
Bạch lão gia tử nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, lại nói: “Này vợ chồng son a, cãi nhau thì có thể, lại ngàn vạn không thể chiến tranh lạnh, như vậy vừa tổn thương tình cảm lại hại thân thể.

Con nhìn Tĩnh Viễn đi, giống như mẹ con nói, thân thể nó luôn rất tốt, lần này sao có thể dễ ngã bệnh như vậy chứ?”
Tay Bạch Nhất Hàm đặt trên đầu gối lập tức buộc chặt.
Bạch lão gia tử nói tiếp:
“Trong Trung y có một câu nói, ngọn lửa trong lòng là căn nguyên của vạn bệnh, nó gây sức ép trong lòng, tích tụ ở trong tim, chỉ cần một chút nguyên nhân kích thích là có thể khiến nó bùng nổ, tối hôm qua cảm lạnh ’ chính là thứ kích thích a, hmm.

Tĩnh Viễn là người lớn, cha mẹ nó mất sớm, thành thục hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân chứ? Nếu không phải trong lòng có chuyện, sao có thể mới vừa tắm xong liền chạy ra ngoài để bị trúng gió? Hàm Hàm à, vô luận hai đứa có vì cái gì mà cãi nhau, thân thể không thể không bận tâm được.

Nó bị bệnh, người đau lòng nhất vẫn là con, con nói có phải không?”
Cụ nhìn nhìn sắc mặt Bạch Nhất Hàm, lại nói:
“Năm đó ông với bà nội con, mỗi lần cãi nhau đều là ông cúi đầu nhận sai, con ngẫm lại đi, một người sao có thể cả đời đều không phạm sai lầm đúng không? Đây là bởi vì một trong hai người, nhất định phải có một người cúi đầu nhượng bộ trước, cuộc sống mới có thể mỹ mãn tiếp tục đi xuống, bà con tính tình thẳng đuột, mặt lại nộn, ông yêu bà, nhường bà ấy một ít thì đã sao đâu? Kỳ thật bà ấy cũng biết ông nhượng bộ, mỗi lần ông nhượng bộ, bà đều sẽ đối xử với ông tốt hơn một phân.

Nhìn xem, đây cũng như mẹ con nói, yêu là phải có qua có lại, hơn nữa, làm một người đàn ông, trong một cuộc hôn nhân nhường bạn đời của mình một chút chẳng lẽ không phải là một chuyện rất bình thường sao? Cùng cái lẽ đó, Hàm Hàm, từ nhỏ đến lớn, đều là Tĩnh Viễn thương con, chiều con, nhường con, giờ con đã lớn rồi, nhường nó một lần thì đã sao đâu?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.