Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 152: 152: Em Quyết Định




Bạch Nhất Hàm ngồi ở mép giường, vươn một ngón trỏ cách không khí miêu tả quầng thâm dày đặc dưới đôi mắt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu anh thật sự để em đi, em mới có thể khổ sở đến muốn chết, anh......đành tin anh một lần nữa vậy, nếu anh dám gạt em, em liền thật sự hận anh."
Cậu nghĩ nghĩ lại nói:
"Nếu mà anh nhanh khỏe lên, thì......!thì em mặc anh muốn sao cũng được, anh nếu là giận em không tin anh, em để mặc anh trút giận, bảo đảm đánh không đánh lại mắng không cãi lại, được không?" Cậu nói, rồi lặng lẽ duỗi tay cầm lấy đầu ngón tay của Mục Tĩnh Viễn, cảm giác giống như lỗ hổng trong lòng một lần nữa được lấp đầy vậy, nhiệt huyết trong người không hề thoát ra ngoài, còn có từng làn gió mát rượi rót vào trong.
Cậu khẽ thở ra một hơi, giây phút này đây cảm thấy cả người nhẹ nhàng tựa như dỡ xuống tảng đá nặng ngàn cân.

Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của Mục Tĩnh Viễn, ghé vào mép giường, dùng âm lượng nhỏ như thì thào khẽ cất tiếng:
"Nếu anh nói anh thích em trân thành đáng tin, vậy thì anh vẫn là người của em, Nha, em đã cho anh cơ hội được tự do rồi, là chính anh không chịu đó thôi, đây không thể trách em được, em muốn quấn lấy anh cả đời, anh có muốn chạy thì cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Tĩnh Viễn, em quyết định bắt lấy anh không bỏ, mấy ngày này thật khó chịu, em còn chưa rời khỏi anh, mà đã đau muốn chết rồi.

Nếu thật sự rời đi, chắc đã sống không bằng chết, dù anh có gạt em thật đi nữa thì em cũng không muốn thả anh ra, ích kỷ thì cứ ích kỷ đi, dù sao em không muốn rời khỏi anh, em muốn cược một ván, dù cho có phải tan xương nát thịt thì khoảnh khắc trước khi bị hóa thành tro cốt em cũng nhất định phải quấn lấy anh.
Tĩnh Viễn, anh tốt như vậy, sao lại sẽ thích phải một tên ác độc, ích kỷ, đạo đức bại hoại lại còn ngu ngốc như em đây? Anh yêu em, cũng thật giống như mẹ em đã nói, là một đóa hoa tươi cắm trên bãi c*t trâu, anh mọi mặt đều tốt, chỉ có mắt nhìn là quá kém rồi, xem em có làm cả người anh thối hoắc không, làm anh hôi đến không đứng dậy được.

"
Cậu cười thầm một mình, ngón tay cào từng cái vào góc chăn của Mục Tĩnh Viễn, nói tiếp:
"Nhưng anh đừng lo, em đã sửa được rồi, em ngu ngốc, dễ dàng bị người ta lừa, không làm được sự nghiệp lớn lao gì.

Nhưng ít nhất em có thể làm một đứa bé ngoan, về sau em có chuyện gì cũng sẽ nói với anh, anh thông minh, em nghe theo anh thì sẽ không phạm lỗi nữa.


Anh xem sau khi em trở về, có phải làm cũng không tệ lắm đúng không? Cũng không gây ra bất kì rắc rối nào nha.
Ais, Tĩnh Viễn, kiếp trước em nhất định đã từng cứu cả thế giới, mới có thể khiến anh yêu em, đây là chuyện may mắn nhất của em."
Cậu nằm trong chốc lát, dùng tay che lại bàn tay Mục Tĩnh Viễn đã lạnh buốt vì ghim kim, đột nhiên lại dùng giọng như muỗi kêu nói:
"Cũng không thể chuyện nào cũng nói với anh được, ít nhất còn có một việc là không thể nói được.

Kỳ thật có đôi khi em suy nghĩ, anh thích em, kể cả đã biết những chuyện trước kia đó của em cũng nhất định sẽ không ghét bỏ em đâu, có phải không? Hmm, nhưng em vẫn không thể nói, em muốn mình ở trong lòng anh vẫn luôn duy trì bộ dạng sạch sẽ như vậy, đây là chuyện duy nhất em dối gạt anh, em sẽ đem chuyện này mang vào trong quan tài, sẽ không để bất luận kẻ nào biết được, đặc biệt là anh."
Cậu nằm bò, khi có chút mơ màng sắp ngủ, nghe được bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, Bạch Nhất Hàm sợ đánh thức Mục Tĩnh Viễn thật vất vả mới ngủ được, vội đứng dậy bước nhanh đi qua mở cửa ra.

Trần Hoành ôm một chồng văn kiện đứng ở cửa, vừa định mở miệng, Bạch Nhất Hàm đã dựng thẳng một ngón tay lên "Suỵt" một tiếng, Trần Hoành hiểu ý, khép miệng lại, lui về sau một bước.
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mục Tĩnh Viễn còn đang ngủ say, cũng không có bị kinh động, cậu khẽ thở phào, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người đi xuống lầu, Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn thứ trong lòng ngực hắn, nói: "Anh tới đưa văn kiện cho Tĩnh Viễn sao?"
Trần Hoành gật đầu nói: "Đúng vậy, Mục tổng ngủ rồi sao?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Ừa, mới vừa ngủ không lâu, vất vả lắm mới ngủ được, mấy thứ này cứ đưa cho tôi trước đi, chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ đưa lại cho ảnh."
Trần Hoành lên tiếng "Được", rồi đem văn kiện trong tay đặt ở trên bàn trà, quan sát thần sắc Bạch Nhất Hàm, cười nói: "Tam thiếu cùng Mục tổng đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi sao? Vậy thì Mục tổng nhất định sẽ rất nhanh khỏe lên."
Bạch Nhất Hàm nhướng mày nhìn hắn, nói: "Sao mà anh biết được chúng tôi có hiềm khích?"
Trần Hoành cười cười: "Tôi đi theo Mục tổng nhiều năm như vậy, đối với biểu tình hay hành động của Mục tổng không nói là hiểu hết hoàn toàn nhưng cũng coi như là cái biết cái không đi.


Ngài ấy kỳ thật là một người vui buồn không lộ, duy nhất có thể làm cảm xúc ngài ấy thay đổi nhanh chóng, cũng chỉ có chuyện của Bạch tam thiếu cậu thôi.

Khoảng thời gian trước cảm xúc của ngài ấy luôn âm u, tôi phỏng đoán, hẳn là do chuyện tình cảm với tam thiếu xảy ra một chút vấn đề nhỏ."
Bạch Nhất Hàm nói: "Ôi? Anh hiểu rõ chuyện của chúng tôi đến vậy à?"
Trần Hoành xua tay nói: "Không không không, chuyện của cậu với Mục tổng ngài ấy rất ít tiết lộ, chỉ là ngài ấy yêu cậu nhiều năm, tôi từ biểu tình cử chỉ của ngài ấy, ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút manh mối."
Tay Bạch Nhất Hàm đặt ở đầu gối chậm rãi buộc chặt, bất động thanh sắc nói: "Yêu tôi nhiều năm? Khoa trương vậy sao?"
Trần Hoành cười nói:
"Một chút cũng không khoa trương đâu, rất nhiều năm rồi, chỉ cần là chuyện của cậu, dù có nhỏ nhặt đến mấy thì ngài ấy cũng sẽ đặt lên hàng đầu; chỉ cần là cuộc gọi của tam thiếu cậu, bất luận là lúc nào gọi đến, dù là đang mở họp, thì cũng ngay lập tức nhấc máy, ngài ấy sẽ mặc kệ một bàn bảy người trong hội nghị mà nhận điện thoại của cậu, chẳng sợ đó chỉ là buồn chán gọi điện nói chuyện phiếm, ngài ấy cũng sẽ chờ cậu tắt máy trước mới có thể tiếp tục việc của mình.

Trong công ty có nhiều người rất lấy làm bất mãn với chuyện này, cảm thấy thái độ của ngài ấy đối với công việc chưa đủ nghiêm túc, nói tam thiếu ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của Mục tổng, một ít người có tâm định nhân cơ hội này tới công kích ngài ấy.

Mục tổng trước toàn thể công ty tuyên bố với tôi mà nói, em ấy mới là hàng đầu, mấy người có ý kiến, tốt nhất nuốt hết vào trong bụng, nếu bị tôi nghe được một câu nói xấu em ấy, bất luận là ai, cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý cuốn gói về nhà.

đây đều là......!A, chuyện 3-4 năm trước rồi, chuyện này, mấy lão già trong Mục thị đều biết, người khác đều nói ngài ấy là cái đệ khống.

Nhưng những người thân cận ngài ấy như chúng tôi đều biết, khống gì đó đều không phải, ngài ấy chỉ là một người đàn ông có người trong lòng mà thôi, bất quá trước kia chuyện này không rõ ràng, mà cũng chẳng ai dám nói rõ.
Trước có một thời gian tam thiếu cùng Mục tổng luôn cùng nhau tới công ty, chỉ cần có tam thiếu ở bên cạnh, Mục tổng hoàn toàn có thể dùng mặt mày hớn hở để hình dung.


Nhưng nếu là ngày nào đó tam thiếu không tới, ha hả, nói câu bất kính mà nói, ngài ấy giống như bị sương đánh trúng......! Khụ, cũng giống vậy đó, cả người đều lộ ra cổ khí lực yếu ớt.

Hiện tại người cả công ty đều biết rồi, nếu tam thiếu tới công ty, như vậy chút lỗi nhỏ không ảnh hưởng toàn cục liền sẽ được du di, bởi vì tâm tình tốt nên sức chịu đựng của Mục tổng sẽ lớn hơn nhiều."
Hắn phốc phốc cười hai tiếng, nói tiếp:
"Có một việc tam thiếu nhất định không biết đâu.

Lúc trước có một cô bé ở quầy lễ tân của công ty đặc biệt thích nhìn tam thiếu, khi tam thiếu tới công ty, cô nhóc đó sẽ dõi theo cậu đến tận cửa thang máy.

Sau hai lần, cô bé đó đã bị sa thải, Mục tổng tự mình điều lệnh, từ đó về sau, tam thiếu tới công ty, không có người nào dám nhìn chằm chằm cậu nữa, bất luận nam hay nữ, già hay là trẻ.

Ha hả, nếu có thể, dấm của ngài ấy thật sự có thể ăn đến tận chân trời đi.

Đúng rồi, việc hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm, hy vọng tam thiếu có thể bảo mật, bằng không chỉ sợ bát cơm của tôi khó mà giữ được."
Bát cơm khó giữ được có lẽ hơi khoa trương, rốt cuộc thì hắn kè kè đi theo Mục Tĩnh Viễn nhiều năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, là hắn đắc lực giúp đỡ, không đến mức vì chút chuyện nhỏ này liền đuổi hắn đi, nhưng ăn một chút liên lụy lại là khó tránh khỏi, bởi vì, Mục Tĩnh Viễn là cái bình dấm chua tinh.
Tiễn Trần Hoành đi, Bạch Nhất Hàm yên lặng trở lại trong phòng Mục Tĩnh Viễn, ngồi ở mép giường ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt gầy ốm của Mục Tĩnh Viễn, mãi cho đến khi trời gần tối cũng chưa dời ánh mắt đi.
[...]
Khi Mục Tĩnh Viễn tỉnh lại thì trời đã tối rồi, ánh đèn trong phòng thực tối tăm, Bạch Nhất Hàm không có bên cạnh, kim trên tay đã được rút ra, độ ấm cũng khống chế được, sau khi ngủ một giấc ngon lành, đầu của anh không còn nặng nề như vậy nữa, trên người cũng nhẹ nhàng hơn.

Anh xốc chăn lên bước xuống giường, cũng bất chấp không mang dép lê, liền để chân trần đi tìm Bạch Nhất Hàm, không thấy cậu, trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn.
Giọng anh khàn khàn nhẹ gọi một tiếng "Nhất Hàm?", Sô pha bên kia thấp giọng đáp, Mục Tĩnh Viễn vội vàng đi qua, thấy Bạch Nhất Hàm ngồi xếp bằng trên sô pha ăn táo, hai má phình phình vừa động vừa động, rất giống một nhóc hamster đang gặm đồ ăn, trên bàn trà còn có vỏ quýt mà trước đó ăn xong.

Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Em đói bụng sao? Như thế nào không xuống dưới lầu ăn cơm? Ăn trái cây thì cũng không hết đói được đâu."
Bạch Nhất Hàm xem xét trên dưới anh một lượt, nhíu mày nói: "Sao lại không mang dép? Lỡ cảm lạnh nữa thì làm sao đây?"
Mục Tĩnh Viễn ngồi xuống bên cạnh cậu, đem chân cũng thu lại trên sô pha, cặp chân dài cong lên, thân mình dựa vào lưng sô pha, ho nhẹ một tiếng.
Bạch Nhất Hàm nuốt miếng táo nhai trong miệng, duỗi tay sờ sờ cái trán anh, trên mặt lộ ra một chút thần sắc thả lỏng, thở phào nói: "Cuối cùng cũng hết nóng, thiếu chút nữa thì hù chết em rồi."
Cậu nhướng mày lên, nâng cằm chất vấn: "Nói đi, có phải sáng hôm nay anh cũng cố ý chân trần ngồi dưới đất, nằm trên mặt đất, tắm rồi chạy ngoài mặt cho trúng gió như vậy nên mới có thể sốt thành vậy không?"
Mục Tĩnh Viễn oan uổng nói:
"Anh cũng không phải trẻ con, sao lại như vậy được? Anh vẫn luôn ngồi trên giường ( anh vừa mới bắt đầu xác thật là ngồi trên giường, nhưng sau đó lại trượt chân xuống mặt đất đó anh đã quên rồi sao?*)."
* Lời của tác giả ^^
Bạch Nhất Hàm đứng dậy cầm tấm thảm mỏng đắp lên người anh nói: "Anh không phải trẻ con? Thế lần này sao mà bị bệnh trong lòng anh không rõ à? Là ai tắm rồi, ướt dầm ướt dề chạy đến ban công cho trúng gió, kết quả bị bệnh gần một tháng?"
Mục Tĩnh Viễn bao biện: "Anh chỉ là đi hút điếu thuốc, sợ ở trong phòng sặc em......"
Bạch Nhất Hàm nói: "Một điếu thôi á? Là một gói thuốc đi? Đầu mẩu thuốc nhét đầy cái gạt tàn kia kìa."
Mục Tĩnh Viễn mím môi, không nói chuyện.
Bạch Nhất Hàm đến mép giường mang dép lê tới, ở trước mặt anh ngồi xổm xuống thân nói: "Duỗi chân."
Mục Tĩnh Viễn khó hiểu nhìn cậu.
Bạch Nhất Hàm giơ đôi dép trong tay, nói: "Mang dép, đói bụng, đi xuống ăn cơm, anh cũng một ngày không ăn gì, em kêu chị Lưu làm cháo, anh ăn một chút cho ấm dạ dày."
Mục Tĩnh Viễn để chân xuống, Bạch Nhất Hàm mang dép đi trong nhà vào chân anh, rồi đứng dậy đi cầm chiếc áo ngủ dày cộm lên vẫy vẫy nói: "Lại đây, mặc vào rồi đi thôi."
Mục Tĩnh Viễn lại nhấp môi dưới, im lặng mặc quần áo, cùng Bạch Nhất Hàm sóng vai đi xuống lầu.
Chị Lưu thấy bọn họ xuống dưới, vội thật cẩn thận từ trong phòng bếp mang đến một chén cháo màu sắc sặc sỡ đặt trên bàn cơm, cười tủm tỉm nói với Mục Tĩnh Viễn:
"Mục tiên sinh mau lại nếm thử đi ạ, Bạch thiếu gia tự làm cháo rau dưa cho ngài, cho rất nhiều loại rau dưa, vừa nhìn đã biết là rất bổ dưỡng rồi, tôi hầm bằng lửa nhỏ, ngài mau tới nếm thử đi ạ! Đây chính là tấm lòng của Bạch tiểu thiếu gia!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.