Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 159: 159: Chúng Ta Đi Cứu Y




Cậu ngồi trên băng ghế dài lưng xanh, cầm quyển sách trong tay, đột nhiên có chút thương cảm, sinh mệnh mất đi luôn làm người khác thấy bất đắc dĩ, mặc dù có được thân phận và tiền tài, thì cũng không thể khiến người chết sống lại.

Giống như Mục Tĩnh Viễn ở kiếp trước, dù cho anh có đau khổ cỡ nào, cô độc cỡ nào, dù anh có nhiều tiền tài lẫn địa vị cao, cũng không thể gặp mặt mình đã chết thêm một lần nữa.

Nếu như khi đó mình không chết, chẳng sợ dù có biến thành tàn phế, chẳng sợ dơ bẩn bất kham, nhưng chỉ cần còn có một hơi thở của sự sống, liệu Mục Tĩnh Viễn có thể cảm thấy an ủi hơn phần nào không? Nhưng cậu đã chết rồi, tất cả đều không thể quay lại.
Hứa Du Nhiên còn chẳng bằng mình, ít ra sau khi mình chết vẫn còn có rất nhiều người đau lòng cho, nhưng còn y thì sao? Không có lễ tang, không có người thân tiễn đưa, một mình lẻ loi, có xuống mồ hay chưa, bị chôn ở đâu cũng không ai biết, đương nhiên cũng sẽ không có người đi tế bái.

Ais, nếu có thể, vẫn là không chết thì tốt hơn.
Thông qua chuyện của Thẩm Thiên Dương, Bạch Nhất Hàm biết cái gọi là quỹ đạo sinh mệnh cũng không phải là không thể thay đổi, nếu cậu ra tay trợ giúp, Hứa Du Nhiên có lẽ sẽ không cần chết......
Cậu ngồi trên băng ghế, có chút xuất thần.

Cậu nghĩ mình nên đi làm quen với Hứa Du Nhiên chân chính một chút, để xem chuyện ngay lúc đó liệu có ẩn tình khác hay không, và để xem tác giả yêu thích của mình liệu có thật sự tồi tệ như vậy không.
Bỗng có người đi lướt qua trước mặt, cậu cũng không để ý, nhưng người nọ lại lùi về rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Người nọ nhẹ nhàng mở miệng nói: " Dạ Lam? Cậu thích sách của Nam Sơn sao?" Giọng nói của người nọ rất êm tai, mang theo một tia u sầu thanh tao.
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu lên, kinh sợ.
Cậu không thể không tin, trong cuộc đời mỗi người đều có vô số lần trùng hợp, ngồi ở trước mặt cậu, chính là Hứa Du Nhiên còn sống sờ sờ!
Lông mày y dài mảnh, đôi mắt đẹp trong veo giống như bông tuyết trắng mùa xuân, chỉ là giữa mày lại bao trùm một tia u buồn, vô cớ làm người ta nảy sinh một loại cảm giác muốn che chở.

Bạch Nhất Hàm đã xem qua ảnh chụp của y, nhưng người thật trước mặt sinh động hơn ảnh chụp rất nhiều, khiến cậu nhất thời có chút sững sờ.

Hứa Du Nhiên duỗi một bàn tay gầy mong manh quơ quơ trước mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu bạn, làm sao vậy?"
Bạch Nhất Hàm thấy hơi ngượng ngùng, có loại cảm giác bỡ ngỡ khi lần đầu được gặp thần tượng.

Nhưng cậu dù sao cũng sớm chiều ở chung với người khí tràng cường đại như Mục Tĩnh Viễn, nên tố chất tâm lý rất mạnh ( tuy rằng Mục Tĩnh Viễn ở trước mặt cậu cũng không có cái khí tràng gì, nếu có cũng chỉ có sắc khí), cậu nỗ lực hít sâu vài hơi rồi nở một nụ cười khéo léo trả lời: "Đúng vậy, tôi là người hâm mộ sách của y, anh cũng thích sách y viết sao?"
Hứa Du Nhiên hiển nhiên rất có kiên nhẫn với người hâm mộ sách của mình, y cười khẽ một tiếng nói: "Ừm......, xem như là vậy đi, tôi có đọc qua hết sách của y."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Tôi cũng vậy, tôi có hẳn một bộ sưu tầm đầy đủ sách của Nam Sơn.

Vậy thì anh cũng người hâm mộ sách của y rồi, nếu chúng ta đã có chung thần tượng thì liền tính là bạn bè, không bằng trao đổi phương thức liên hệ đi, nếu mà y có động thái mới cũng có thể giao lưu một chút."
Cậu chớp chớp mắt, cười ranh mãnh nói tiếp:"Anh đã vào fandom* chưa? Tôi có thể kéo anh vào nha."
(Bản qt để "thư hữu đàn" mình không hiểu, để đại vậy ai mà biết thì thì cmt để mik sửa lại:(()
Hứa Du Nhiên lại cười một chút, trông rất an tĩnh và xinh đẹp, mỉm cười nói: "Được."
[...]
Thời điểm trở lại Mục trạch, Bạch Nhất Hàm có chút hưng phấn đi tìm Mục Tĩnh Viễn khắp nơi, nhưng mà anh còn chưa về.

Cậu liền cầm quyển sách kia ngồi ở trên sô pha chờ, một bên chờ một bên dùng di động QQ* cùng thần tượng nói chuyện phiếm.

Lúc trời ngả tối thì Mục Tĩnh Viễn đã về tới nhà.
(*Tencent QQ (tiếng Trung: 腾讯QQ), còn được gọi là QQ, là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi công ty công nghệ Trung Quốc Tencent)
Bạch Nhất Hàm nghe được động tĩnh ở cửa, lập tức nhảy dựng lên nhào tới, Mục Tĩnh Viễn một tay ôm cậu một cái đầy cõi lòng, bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận một chút, lớn như vậy rồi, sao còn giống như một đứa nhỏ vậy." Anh lướt nhìn cẩn thận Bạch Nhất Hàm một cái rồi cười nói: "Chuyện gì mà vui vậy?"

Bạch Nhất Hàm cười tủm tỉm: " Đồng chí Mộc Mộc, để em kể cho anh nghe nè, hôm nay em đã nhìn thấy thần tượng!"
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày hỏi: "Thần tượng?"
Bạch Nhất Hàm giơ quyển sách trên tay lên, cười nói: "Đại thần Nam Sơn á!"
Mục Tĩnh Viễn nhìn thoáng qua, nói: " À, này thì anh biết, em giữ rất nhiều sách của người này, em nhìn thấy tác giả mình yêu thích? Y cũng ở Hoa Thành sao?"
Bạch Nhất Hàm sửa lại cho đúng: "Không phải giữ rất nhiều, mà là giữ toàn bộ, toàn bộ đó! Y ở Hoa Thành, còn ở tại Nhã Viên, hôm nay em gặp được y!"
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói: "Nhã Viên? Không cùng đường với hiệu sách của Chương Túc? Sao em lại chạy đến đó?"
Bạch Nhất Hàm nhìn trái nhìn phải, giữ chặt tay anh chạy lon ton thẳng lên lầu, về phòng đóng cửa lại cẩn thận, một bộ dáng vô cùng thần bí.
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ hỏi: "Chuyện gì mà thần bí dữ vậy?"
Bạch Nhất Hàm kéo ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ trong phòng, thì thào nói: "Anh có còn nhớ giấc mơ mà em đã kể cho anh không?"
Mục Tĩnh Viễn trong lòng rùng mình, gật đầu đáp: "Đương nhiên là nhớ."
Bạch Nhất Hàm nói: "Trong đó còn có một chi tiết không liên quan đến chúng ta mà em chưa kể cho anh." Cậu giơ giơ quyển sách trên tay lên, nói tiếp: "Về vị tác giả này, chính là thần tượng của em, Nam Sơn."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Em cứ nói tiếp đi."
Bạch Nhất Hàm có chút nghiêm trọng nói:
"Nam Sơn tên thật là Hứa Du Nhiên, trong......!Trong mơ y cũng đã chết, sớm hơn em nửa năm, bị công khai là câu dẫn đàn ông đã có vợ.

Ngay lúc sự tình bị lên men đến đỉnh điểm lại bị bại lộ thông tin cá nhân tường tận tỉ mỉ, bị buộc phải nhảy lầu tự sát.

Em lúc ấy đã khổ sở một thời gian, y thật sự rất có tài năng, từ trong sách y viết cũng có thể nhìn ra trong xương cốt y thật ra có một loại khí chất trượng nghĩa, em không thể tin rằng y sẽ làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác.


Hơn nữa cái người đàn ông được cho là bị y câu dẫn đó đừng nói là xuất hiện, một chút tin tức cũng không lộ ra.

Trước ba ngày Nam Sơn nhảy lầu vợ của tên đó đã dẫn người lao vào trong nhà y, chuyện gì đã xảy ra không một ai biết, hơn nữa cũng không ai biết tin tức gì về người vợ kia, bọn họ hai vợ chồng một chút tin tức cũng chưa lộ, tự quyết định liền ép chết Nam Sơn.

Em nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, em là người hâm mộ sách Nam Sơn, cái chết của y thật sự làm em thấy rất tiếc hận, nhưng ở trong mơ lúc ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, thật sự không thể đi điều tra rõ chân tướng, vẫn luôn cảm thấy thật tiếc nuối, hôm nay em tới hiệu sách của Chương Túc, nhìn thấy sách của y, ngay lập tức liền nhớ tới giấc mơ này, rất nhiều chuyện trong mơ ngoài đời đều xảy ra, anh từng nói với em, giấc mơ này là một lời cảnh báo.

Vậy anh nói xem, nếu chúng ta không làm gì cả, thì Nam Sơn liệu có thật sự bị người khác ép chết không?"
Mục Tĩnh Viễn cau mày, nói: "Dựa theo sự xuất hiện và lý do thoái thác của Đào Khởi, cộng thêm giấc mơ của em, chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra, giống như Thẩm Thiên Dương, nếu không có em can thiệp, lúc ấy cậu ta hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Em khi đó đột nhiên nhờ Khương Hoa đi điều tra người theo đuổi Tuyết Tình, sau khi biết được tin tức lại gấp gáp chạy tới như vậy, cũng là vì giấc mơ này đúng không?"
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, bò đến trên đùi anh, cảm xúc hạ xuống nói: "Hôm nay em nhìn thấy sách của Nam Sơn, nghĩ tới cái chết của y liền lần theo địa chỉ mà em nhớ trong mơ để tìm thử, vậy mà thật sự gặp được.

Mộc Mộc, y là thần tượng của em, em thích sách y viết, không muốn để y chết, em còn muốn nhìn thấy thật nhiều tác phẩm mà y sáng tác."
Mục Tĩnh Viễn vuốt tóc cậu nói: "Hàm Hàm, anh biết tính tình của em, chuyện này mà cứ để yên không quan tâm, thì nếu Hứa Du Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì, em chỉ sợ sẽ không an tâm.

Em muốn làm gì thì làm đi, anh nói rồi, anh với em vĩnh viễn là một lòng, chúng ta cùng nhau điều tra chân tướng chuyện này, dù cho y có là tiểu tam thật đi nữa thì tội cũng không đáng chết, chúng ta đi cứu y, được không?"
Bạch Nhất Hàm nhướng người lên, vòng tay qua cổ anh nhẹ giọng nói: "Đại Mộc Mộc, sao anh lại đối tốt với em như vậy chứ? Em cảm thấy lại càng yêu anh hơn ngày hôm qua rồi."
Mục Tĩnh Viễn ôm lấy cậu, ngón tay thon dài nhéo gáy cậu nói: "Còn gọi Đại Mộc Mộc, em lại có ý nghĩ gì nữa sao?"
Bạch Nhất Hàm lập tức giật nảy mình, giơ hai tay cao lên nói: "Không có không có, em tuyệt đối không có ý này, em chỉ đang biểu đạt sự tôn sùng và tình yêu đối với anh thôi, anh nhất định không được hiểu lầm."
Mục Tĩnh Viễn nắm lấy bàn tay đang giơ cao kia, ấn cậu lên sô pha, cười nói: "Nói giỡn thôi mà, nhìn em sợ tới mức này, bộ trông anh đáng sợ đến vậy sao?"
Bạch Nhất Hàm chớp chớp đôi mắt cười nói: "Anh không có đáng sợ, chỉ là em còn muốn an ổn ăn một bữa cơm, không có muốn ngồi không vững trên ghế, làm xong rồi đi ngủ là trạng thái tốt nhất, về sau trước khi dùng cơm tuyệt đối không làm."

Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ hai tiếng, dùng sức hôn mạnh lên môi câu một cái, buồn cười nói: "Được, về sau trước khi dùng cơm không làm, sau khi ăn xong lại làm, vậy còn có tác dụng tiêu thực."
Bạch Nhất Hàm thở dài, nghiêm mặt nói: " Đồng chí Mục Tĩnh Viễn, anh bây giờ đúng là càng ngày càng không đứng đắn."
Mục Tĩnh Viễn dùng cái trán của mình cọ cọ lên trán Bạch Nhất Hàm, thấp giọng nói:
"Đây là bí mật mà toàn thế giới chỉ có một mình em biết thôi.

Phải biết rằng, ngoài em ra thì anh ở trước mặt bất kì kẻ nào cũng rất đứng đắn, vì để giữ bộ mặt thật của mình không bị cả thế giới biết đến, em nói xem anh có nên suy xét đến việc diệt khẩu không hửm?"
Bạch Nhất Hàm chết mê với cái dạng này của anh, cảm giác trái tim bé bỏng của mình tại lúc này đã hi sinh anh dũng, cậu nỗ lực nâng người hôn nhẹ lên sườn mặt của Mục Tĩnh Viễn, thủ thỉ: "Không cần diệt khẩu đâu, niêm phong cái miệng là được rồi."
Mục Tĩnh Viễn chậm rãi tới gần về phía cậu, cũng thủ thỉ: "Được, nghe lời em, anh niêm phong cái miệng này đây."
Nói rồi, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hai người trao đổi một nụ hôn không mang theo tình dục, một nụ hôn ôn nhu mà triền miên.
Mục Tĩnh Viễn buông cậu ra, nâng dậy ôm vào trong ngực mình nói: "Về Nam Sơn, em có ý tưởng gì không?"
Bạch Nhất Hàm buồn rầu nói: "Không có ý tưởng, em thật sự không biết phải tiếp cận y thế nào đây.".

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Mục Tĩnh Viễn dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu cậu nói: "Tùy em thôi, nếu em chỉ là muốn cứu y, như vậy thì em không cần tiếp cận, có thể chỉ ra tay trong âm thầm để y thoát chết.

Còn nếu em muốn được làm bạn với thần tượng của mình, thì đó lại là chuyện khác."
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu, dùng một ngón tay mảnh khảnh nâng cằm anh lên nói: "Mục tổng, nếu em nói muốn làm bạn với y, em chỉ sợ là ngài sẽ ghen chết, cho nên vẫn là thôi đi."
Mục Tĩnh Viễn lời lẽ chính đáng đáp: "Em đã nói như vậy, nếu anh nói sẽ ghen vậy chẳng phải là tự thừa nhận mình là cái bình dấm chua tinh sao? Đừng tưởng là anh không biết các người ở sau lưng anh vẽ vời ra cái gì."
Bạch Nhất Hàm "Phụt" một tiếng bật cười nói: "Không không, em không có ý này, em chỉ là không muốn làm anh không vui mà thôi, người có quan hệ thân thích với em, không ai có thể sánh được anh."
Mục Tĩnh Viễn nắm chóp mũi cậu, cười mắng: "Em giỏi lắm, còn học được chiêu dùng viên đạn bọc đường."
Bạch Nhất Hàm kéo tay anh xuống, lại ghé vào trên đùi anh, cười nói: "Vậy anh có chịu hay không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.