Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 179: 179: Sao Anh Lại Vô Sỉ Như Vậy




Nghiêm Nham nheo nheo mắt, nói: “Chuyện của hai người tôi biết, ông ỷ vào việc anh ấy khuyết thiếu tình cảm mà lừa anh ấy nhiều năm rồi, nể tình anh ấy không muốn truy cứu tôi vốn định bóc trang giấy này đi.

Không nghĩ tới ông lại nhân lúc tôi không có mặt, còn dám tới dây dưa, thậm chí còn đả thương anh ấy, Hạ Nguyên, chuyện này tôi sẽ không để yên.”
Tim và mật Hạ Nguyên đều nứt, hóa ra Nghiêm Nham đã sớm biết! Uổng công mình còn cẩn thận dè dặt sợ bị nó phát hiện! Đúng vậy, Hứa Du Nhiên nhìn trúng nó, có lẽ sẽ đem việc này nói cho cậu ta nghe, thứ nhất là có thể tẩy trắng chính mình, thứ hai là tranh thủ sự đồng tình.

Tình huống hiện tại, chuyện này sợ là không tốt, gã không khỏi ác ý nói:
“Cậu ta nói với cậu như vậy sao? Người rơi vào lưới tình quả nhiên đầu óc cũng mụ mị, cậu cho rằng là tôi lừa cậu ta thật à? Lấy thân phận của tôi, muốn dạng tình nhân gì mà không có? Đâu cần phải đi lừa gạt? Là cậu ta biết thân phận của tôi nên mới tự dán tới! Chỉ có thằng nhóc không đủ lông đủ cánh như cậu mới coi thứ rách nát đó như châu báu.”
Trên mặt Hứa Du Nhiên vừa mới nghẹn ra chút huyết sắc đã không còn một mảnh, cả người đều run lên vì tức giận, đôi môi run rẩy nói: “Anh nói bậy…… sao anh có thể vô sỉ như vậy……”
Nghiêm Nham vội vuốt ngực cho y thuận khí, trong miệng cười lạnh với Hạ Nguyên một tiếng nói: “Tình nhân? Ông muốn tìm tình nhân đúng là không khó, nhưng ông còn phải đóng vai một người chồng nhị thập tứ hiếu trước mặt cô nhỏ tôi, tìm tình nhân sao? Ông không sợ bà ta xốc nóc nhà của Hạ gia các người lên sao? Những lời này ông đem nói cho những người khác thì được, còn nói với tôi à? Ông có mấy cân mấy lượng tôi còn không biết? Sao hả? Nóng nảy? Muốn châm ngòi ly gián? Ông cho rằng những việc này là anh ấy nói với tôi?
Không ngại nói cho ông biết, những việc này là chính tôi tra được, anh ấy một chữ cũng chưa nói qua, thậm chí trước lễ đính hôn của Nhất Hàm anh ấy còn không biết tên thật của ông.”
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Hứa Du Nhiên, vội vàng nói: “Tôi không phải cố ý muốn điều tra anh, chỉ là…… Chỉ là sau khi trở thành hàng xóm với anh…… anh cũng biết đó, fan mà, cứ muốn sưu tập một chút tư liệu của thần tượng, sau đó liền moi ra được chuyện này, anh đừng nóng giận, tôi sẽ giải thích với anh sau, được không? Tôi tuyệt đối không có ý khác.”
Hạ Nguyên trước kia chưa bao giờ cảm thấy nghề nghiệp của Hứa Du Nhiên có gì không ổn, thậm chí còn cảm thấy vô cùng tốt, y cả ngày ở nhà sáng tác, rất ít ra ngoài, giảm bớt tối đa khả năng phát hiện mình nói dối, lại không nghĩ rằng sách của y, thế nhưng có người thích thân phận lớn như vậy, còn mẹ nó trời xui đất khiến thành hàng xóm! Đây là ông trời đang chơi đùa gã sao?
Nhưng mà Nghiêm Nham còn ngại kích thích quá nhẹ, lại bỏ thêm lửa cho gã: “Ông cho rằng Nhất Hàm và người khác sao lại thân thiết với Du Nhiên như vậy? Bởi vì Nhất Hàm cũng là người hâm mộ sách của anh ấy chứ sao, à, còn có Phái Phái, bọn họ phát hiện tôi đã thành hàng xóm của Du Nhiên thì sắp vui đến điên rồi, liền ăn vạ chỗ này không chịu đi, ừm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôi và Du Nhiên bồi dưỡng tình cảm.”
Hạ Nguyên hé miệng, nhưng Nghiêm Nham đã cắt ngang trước khi gã kịp nói: “Ông đừng hòng vu khống anh ấy trước mặt tôi, đầu đuôi ngọn ngành tôi đều điều tra rõ ràng rồi, so với bản thân anh ấy tôi biết được nhiều hơn cơ.”

Hạ Nguyên môi run run, nghiến răng nói: “Cho nên, cậu định nói chuyện này cho cô nhỏ của cậu?”
Nghiêm Nham nhướng mày nói: “Chẳng lẽ tôi không nên nói cho bà ấy sao? Không nghĩ tới người Nghiêm gia bọn tôi vậy mà lại gặp phải kẻ lừa hôn! Tôi nghĩ bà ấy nên có quyền biết chuyện này.”
Hạ Nguyên nhìn Hứa Du Nhiên, nói: “Cậu hẳn phải biết rằng, một khi Nghiêm Miểu biết đến sự tồn tại của cậu ta, đừng nói là tiếp tục viết sách làm tác giả, không ép cậu ta chết thì Nghiêm Miểu sẽ không thu tay lại đâu.”
Nghiêm Nham ôm cánh tay Hứa Du Nhiên thật chặt, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Điều này không cần ông nhọc lòng, nếu cả người yêu mình mà tôi cũng không bảo vệ được, thì làm sao xứng làm người Nghiêm gia?”
Hạ Nguyên cười lạnh nói: “Nghiêm Miểu cũng là người Nghiêm gia, còn là trưởng bối của cậu, dù cho cô ấy không lớn hơn cậu bao nhiêu, nhưng thân phận trưởng bối dù sao vẫn ở đó, cô ấy là con gái út của lão gia, đứa con gái duy nhất được yêu thương từ nhỏ đến lớn, cô ấy nếu nháo lên, chỉ sợ cậu cũng bất lực.”
Nghiêm Nham nhếch môi nói: “Thân phận tôi không đủ, vậy thì còn hai nhà Bạch, Mục thì sao? Nhất Hàm cũng là fan đáng tin cậy của Du Nhiên, chuyện này cậu ấy cũng biết, lấy địa vị của cậu ấy ở Bạch gia, bất quá chỉ là bảo vệ một người, tôi nghĩ ông Bạch nhất định sẽ không từ chối.

Với cả, cậu ấy mới vừa đính hôn với Mục tổng, mà Mục tổng đối với cậu ấy thế nào cả Hoa Thành đều biết, ý của Nhất Hàm, chính là ý của Mục tổng, Mục tổng cũng trộm nói đùa vài lần rằng mình là người nhà fan.

Đương nhiên, còn có Phái Phái, chúng tôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ không thể giữ nổi một Hứa Du Nhiên sao?”
Hạ Nguyên nghẹn một chút, vẫn là nói: “Cậu đừng trát vàng lên mặt cậu ta, cùng lắm chỉ là một tác giả yêu thích, hai nhà Bạch Mục sẽ trở mặt với Nghiêm gia chỉ vì cậu ta sao? Này còn không phải quá đề cao cậu ta.”
Nghiêm Nham cười lạnh nói: “Ông không tin? Cũng được thôi, chúng ta đây không ngại liền thử xem Nhất Hàm rốt cuộc có coi trọng anh ấy hay không.”
Anh nói xong, móc ra điện thoại đánh số của Bạch Nhất Hàm gọi, cũng bật loa ngoài.

Mặt mũi Hạ Nguyên trắng bệch, vậy mà thật sự dám gọi điện, thì ra cậu ta không phải đang lừa mình, vốn tưởng rằng chuyện giấu rất kĩ, hóa ra nhiều người như vậy đều đã biết!

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Bạch Nhất Hàm: “Nghiêm Nham? Có chuyện gì sao?”
Nghiêm Nham nói thẳng: “Hạ Nguyên nhân lúc chúng ta vắng mặt mà xông vào trong nhà
Du Nhiên đả thương anh ấy.

Giờ cậu tới đây liền đi, Du Nhiên bị thương không nhẹ, vừa rồi còn ngất xỉu, cậu lại đây giúp tôi đưa anh ấy đi bệnh viện.”
Giọng Bạch Nhất Hàm lập tức cất cao: “Cậu nói cái gì?! A a a! Tôi tức chết mất, cậu đừng gấp, tôi lập tức tới liền!”
Bên kia truyền đến một trận tiếng binh linh bàng lang hỗn độn, cũng không biết là thứ gì rớt trên mặt đất, còn có giọng nói trầm thấp của Mục Tĩnh Viễn vang lên: “Sao vậy em?”
Tiếng nói vội vàng của Bạch Nhất Hàm truyền tới: “Hạ Nguyên xông vào nhà đại thần Nam
Sơn đánh y, Nghiêm Nham nói bị thương không nhẹ, em phải chạy nhanh qua đó!”
Giọng nói của Mục Tĩnh Viễn cũng đề cao một chút: “Em đừng vội, anh đi với em, Nghiêm Nham đã tới rồi, nhất định không có việc gì.”
Bạch Nhất Hàm hình như mới nhận ra điện thoại còn chưa tắt, nghe như là đang gấp gáp, tiếng hít thở có chút nặng nề lại nói: “Nghiêm Nham, hiện tại tình hình thế nào? Đại thần bị thương rất nặng sao? Hạ Nguyên đã chạy đi chưa?”
Nghiêm Nham mặt mày nhu hòa rất nhiều, nhìn sắc mặt trắng bệch như xác chết của Hạ Nguyên anh nhếch khóe môi, bình tĩnh nói: “Cậu không cần quá sốt ruột, Hạ Nguyên còn tại đây, chính Du Nhiên đã nói vừa rồi chỉ thiếu chút nữa bị gã làm cho ngạt chết, không có gì trở ngại, nhưng tốt nhất vẫn là đưa đi bệnh viện kiểm tra một chút thì hơn, cằm anh ấy cũng bị bầm một mảng lớn, trên người còn chưa biết là có vết thương nào khác không."
Bạch Nhất Hàm ở đầu dây bên kia như bị kích động, hồng hộc nói: “Cái gì?! Thiếu chút nữa ngạt chết? Vậy mà còn không có trở ngại? Chúa ơi! Đây là mưu sát! Này cần phải đưa tới bệnh viện! Cậu đừng có gấp nha, tôi và Tĩnh Viễn lập tức đến liền, đúng rồi, tinh thần y thế nào? Có bị Hạ Nguyên kích động không?”.


Ch????yê????‎ ????ra????g‎ đọc‎ ????r????yệ????‎ +‎ Т‎ ????????MТ????????Y????N﹒????N‎ +
Nghiêm Nham chậm rãi nói: “Tức giận là hiển nhiên, nhưng mà có tôi ở đây rồi, hiện giờ anh ấy rất an toàn, tinh thần thoạt nhìn vẫn ổn, hai người không cần quá sốt ruột, cứ cẩn thận lái xe.”
Một tiếng “Rầm”vang lên từ bên phía Bạch Nhất Hàm, đó là tiếng đóng cửa xe, cậu thở gấp nói: “A a a! Tôi sắp tức chết rồi, cẩn thận mấy cũng có sai sót! Thế nhưng bị gã chui vào sơ hở! Tôi muốn bóp chết ông ta! Cậu chờ đó, đừng để cho gã chạy thoát, bọn tôi lập tức đến ngay đây!”
Điện thoại cắt đứt, Nghiêm Nham lắc lắc di động, nói với Hạ Nguyên đang trợn mắt há hốc mồm: “Thật hay giả không cần nói cũng biết, giọng của Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn chắc ông cũng nghe thấy rồi nhỉ? Bọn họ sẽ lập tức đến đây, thế nào? Còn cảm thấy đây là sân nhà ông không?"
Hạ Nguyên ấp úng nói: “Sao có thể? Chuyện này……”
Nghiêm Nham lạnh mặt, trầm giọng nói: " Người như ông đương nhiên không hiểu, gặp chuyện bất bình, còn có người nhiệt tình rút đao tương trợ đâu.

Huống chi, hiện tại Du Nhiên đã không chỉ là vị tác giả Nam Sơn yêu thích của chúng tôi, hơn thế nữa chính là bạn của họ, là người yêu của tôi.

Ông xông vào nhà anh ấy, dùng lời lẽ sỉ nhục, còn thiếu chút nữa giết anh ấy.

Họ sẽ lo lắng, tôi sẽ giận, điều này chẳng lẽ không bình thường sao?
Hạ Nguyên, Nghiêm Nham tôi dù chịu được uất ức, cũng là nuốt không trôi cục tức này.

Tôi nói rồi, chuyện này, sẽ không để yên đâu.

Hạ Nguyên lắp bắp: “Chẳng lẽ cậu không cố kỵ cô nhỏ cậu……”

Nghiêm Nham “Ha” một tiếng nói: “Ông bị choáng đầu sao? Ngay khi bà ta biết bộ mặt ghê tởm dưới lớp da này của ông, còn muốn giữ ông lại hay không còn chưa biết được, tôi có gì phải cố kỵ?”
Hai tay Hạ Nguyên dùng sức cào trên mặt sàn, nói: “Dù cho cô ấy không cần tôi, cũng nhất định không nuốt nổi cục tức này, nếu chuyện này nháo đến mức mọi người đều biết, cũng không tốt với Hứa Du Nhiên mà đúng không? Cậu ấy còn có thể viết sách được nữa sao?”
Nghiêm Nham dường như có chút cố kỵ, nhưng vẫn là nói: " Đàn ông của Nghiêm Nham tôi, không cần phải làm gì hết, chẳng lẽ tôi không nuôi nổi anh ấy sao?”
(Editor: Vợ của Ngôn Nhất Nham ko cần sợ bất kỳ ai:)))
Hạ Nguyên thấy anh dường như có chút buông lỏng, vội nói: “Dù cậu chịu, cậu ta cũng không chịu, trước kia tôi cho tiền cậu ấy một phân đều không cần, cũng không có hứng thú với chuyện gì khác, chỉ với việc viết sách mới coi như có chút nhiệt tình, nếu con đường này đi không thông, nhất định là một đả kích trầm trọng đối với cậu ta, cậu thật sự không thèm để ý sao?”
Nghiêm Nham cúi đầu nhìn Hứa Du Nhiên, lặng lẽ chớp mắt với y, ngẩng đầu lên lại nghiêm nghị nói: “Có chúng tôi che chở, bà ta chưa chắc nháo lên được.”
Hạ Nguyên vừa thấy thần sắc của anh, vội vàng nói: “Nhưng đó vẫn rất có khả năng không phải sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, một khi tình thế phát triển đến mức không thể khống chế, tin tức bị lộ đi ra ngoài, danh dự của Hứa Du Nhiên nhất định sẽ bị tổn hại.”
Nghiêm Nham lại nhìn Hứa Du Nhiên một cái, cười lạnh nói: “Ông sẽ quan tâm danh dự anh ấy có thể bị tổn hại hay không sao?”
Hạ Nguyên nói: “Cậu ta có ra sao cũng không liên quan đến tôi, cái tôi quan tâm chính là Nghiêm Miểu có thể phát hiện chuyện này không.

Tôi thề ngoại trừ cậu ta ra, tôi ở bên ngoài không có ai nữa hết, về sau cũng nhất định sẽ đối tốt với Nghiêm Miểu gấp bội.

Hai chúng tôi đã có hai đứa nhỏ, sao có thể dễ dàng tách ra như vậy, nếu cô ấy biết chuyện này, đối với tất cả mọi người là trăm hại mà không có lấy một lợi! Mọi người đều khổ, hà tất phải như vậy?
Nhưng nếu cậu không nói, tôi và Nghiêm Miểu và cả hai đứa nhỏ nữa vẫn là gia đình hạnh phúc mà người người hâm mộ.

Cô nhỏ của cậu cả đời này đều hạnh phúc, một bí mật nếu giấu trong bụng vĩnh viễn không nói, vậy hoàn toàn có thể coi như nó chưa hề tồn tại! Hơn nữa tôi thề về sau nhất định sẽ không đến tìm Hứa Du Nhiên nữa, dù là trên đường gặp được, tôi cũng đi đường vòng, thế nào?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.