Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 100: Tổ hợp ngu xuẩn





“Nếu những lời Laura nói là sự thật, vậy rốt cục là ai phải dùng trăm phương ngàn kế trà trộn vào đây để đối phó em?” Tuy đã nói vậy, song sau khi Laura rời đi, Tần Phi Tương vẫn hơi lo lắng hỏi lại.

“Tôi chưa bao giờ biết hóa ra tôi có nhiều kẻ thù đến vậy, hơn nữa lại còn thần thông quảng đại đến mức có thể nhiễu loạn làm giả chứng thực thân phận trên Skynet, vượt qua cả vòng xét duyệt trong hệ thống chiến đấu, tốn nhiều thế này mà chỉ để đối phó với một tân sinh của Ares như tôi.” Chung Viễn Thanh lắc đầu có chút khó tin.

“Chẳng lẽ là trò quỷ của Chung Kiệt?” Tần Phi Tương nhớ lại tất cả gương mặt đã từng gặp trong khoảng thời gian này.

Chung Viễn Thanh lại lắc đầu: “Tuy gã ta có dã tâm thế nhưng năng lực hiện tại của Chung Kiệt không thể làm được chuyện này.”

“Hay là cố chủ của Huyết Nha, người muốn ngăn cản không cho chúng ta đến đúng giờ trong lễ khai giảng ấy?” Tần Phi Tương ngẫm nghĩ: “Dựa vào những gì Laura đã nói, những người này chắc chắn đã từng giết người, trong đế quốc, ngoại trừ quân nhân thì cũng chỉ có lính đánh thuê mới khiến người khác có cảm giác này, nên có thể nói, mấy người này thực là người của Huyết Nha?”

“Nếu bọn họ thật sự là Huyết Nha, chúng ta vừa hay có thể tìm hiểu ngọn ngành, tôi không tin, bọn họ có thể che giấu hoàn mỹ đến vậy, chắc chắn sẽ có sơ hở.” Chung Viễn Thanh dứt lời, hắn đột nhiên có điểm cảm khái tự giễu một tiếng: “Lính đánh thuê ư? Xem ra, đời trước tôi hẳn có nhiều may mắn, mới tránh được biết bao âm mưu dương mưu đến vậy.”

Tần Phi Tương nghe xong không tự giác cúi gằm xuống, mặc dù Chung Viễn Thanh đang chế giễu, thế nhưng cũng khó miễn làm y nghĩ nhiều, bởi bất đồng lớn nhất giữa kiếp này và kiếp trước đó là Khang Hồng đã đổi thành y, chẳng lẽ nói hiện tại Chung Viễn Thanh gặp nhiều chuyện như này là vì ở bên y sao? Chẳng lẽ hai người bọn họ không thể ở bên nhau?

Chung Viễn Thanh lườm Tần Phi Tương một cái: “Anh lại đang nghĩ vẩn vơ gì mà lộ ra vẻ mặt khổ sở uất ức thế kia, tôi cảnh cáo anh, anh phải làm tôi tin tưởng một chút, đừng có miên man suy nghĩ như đàn bà.”

“Nhưng mà, nếu thật vì hai ta ở bên nhau mới thành ra chuyện này thì sao?” Tần Phi Tương vẫn có chút do dự.

Chung Viễn Thanh cười lạnh một tiếng: “Dù là vậy thì đã sao nào? Sao? Anh sợ hay là hối hận?”

“Tôi không hối hận.” Tần Phi Tương nhanh chóng tỏ rõ thái độ.

“Vậy không phải là ổn rồi sao?” Chung Viễn Thanh nghĩ nghĩ, tiếp đó không nể mặt, nghiêm túc nói: “À, hãy còn chuyện muốn nhắc anh một chút, thuận tiện cho anh có cơ hội đổi ý, con người của tôi vì từng bị Khang Hồng phản bội nên tâm linh hiện tại rất yếu ớt, vì thế một khi tôi phát hiện anh có cảm xúc hối hận hoặc có hành vi phản bội thì tôi chắc chắn sẽ giết anh. Xong rồi đó, quyết định của anh thế nào?”

“Tim tôi ở đây, muốn đâm vào mạnh hay sâu là tùy vào em, muốn tôi nhanh chóng nhắm mắt hay tiếp tục dày vò đều phải xem em thích tôi bao nhiêu.” Tần Phi Tương nắm chặt tay Chung Viễn Thanh, đặt trên ngực mình: “Câu trả lời này đã khiến em vừa lòng rồi chứ?”

Chung Viễn Thanh quay mặt đi, cố gắng không tiếp xúc với ánh mắt của Tần Phi Tương: “Tôi không biết.”

Tuy nói như vậy nhưng bên môi không khỏi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Ưng đấu đấu trận tạm dừng hơn một tháng, đêm nay rốt cục đã lại tiếp tục thi đấu, vì bồi thường tổn thất của người dự thi và người xem, mỗi người trước khi vào sàn đấu đều được tặng một phần quà, phần thưởng dự thi cũng được thay đổi. Phần thưởng của quán quân từ cơ giáp ưng hình từ trung cấp thành cao cấp cộng thêm 1000 điểm giá trị cống hiến, á quân và quý quân cũng có phần thưởng là cơ giáp ưng hình trung cấp, 500 điểm giá trị và 100 điểm giá trị cống hiến tương ứng.

Phần thưởng hậu hĩnh của năm nay không những khiến bao người từng ghét bó phần thưởng bèo bọt nên không tham gia giờ đều giậm chân tại chỗ, đồng thời còn làm mười hai cá nhân của các tổ có thêm tinh thần chiến đấu, chuyện khác không nói, phải biết rằng cơ hội tranh thủ kiếm điểm giá trị cống hiến trên Skynet rất thấp, dù điểm đã vào được tay bạn thế nhưng thiết kế của điểm giá trị cũng cực kì bủn xỉn, cho nên phần thưởng điểm cao thế này thực sự khiến rất nhiều người thèm nhỏ dài đến ba thước.

“Xem ra đấu trường quả thật đã xuất huyết nhiều ở mặt này rồi nhỉ.” Tần Phi Tương nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở trong phòng chờ: “Đêm chung kết chắc chắn là một đêm không ngủ.”

Tần Phi Tương quay đầu nhìn Chung Viễn Thanh, lại phát hiện hắn đang khoanh tay, nhìn chằm chằm vào bốn người đứng ở góc phòng.

“Sao vậy?” Tần Phi Tương nhỏ giọng hỏi.

“Đó là bốn người mà Laura đã nhắc đến, bốn người hoán đổi thân phận.” Tuy rất lo lắng cho Chung Viễn Thanh, nhưng dù sao Laura cũng biết điều, dựa theo quy định là không thể để lộ bí mật, thế cho nên cô chỉ lén nói những thân phận bị đổi, mà tuyệt không nói rõ đó là những ai, ai là thế thân của ai.

Mà Chung Viễn Thanh có cảm nhận rất rõ ràng, từ lúc hắn bước vào đây, có bốn cặp mắt không hữu hảo cũng không mang sát khí đang quan sát hắn, dù sao ở đây cũng chỉ có mười hai người, cho nên hắn nhanh chóng nhận ra bốn người đang đứng tụ lại một chỗ kia.

“Mười hai người, đều là vì phần thưởng, chuyện một hai người bắt tay với nhau không phải là vấn đề, thế nhưng bốn người vừa đứng cạnh nhau vừa có quan hệ tốt thế này, là sợ người khác không nhận ra bọn họ có vấn đề sao?”

Tần Phi Tương:…Có lẽ bọn họ rất ngu xuẩn?

Tựa hồ nhận ra Chung Viễn Thanh cũng đang quan sát bọn họ, một người thấp nhất trong bốn người đột nhiên bước ra, đi thẳng đến trước mặt Chung Viễn Thanh.

“Cậu là Phá Quân phải không? Danh tính thực của cậu là gì thế?” Người đó mở miệng liền hỏi.

Chung Viễn Thanh lạnh lùng nhìn gã trong chốc lát, hắn không vội vàng thừa nhận mà hỏi vặn lại: “Vậy anh là ai?”

Người kia không ngờ Chung Viễn Thanh sẽ có phản ứng này, gã nguyên bản đang hùng hổ giờ thì như là quả bóng xì hơi, sửng sốt một chút, tiếp đó do dự quay đầu, nhìn về phía ba người kia, ba người kia lập tức bày ra vẻ “tụi tao không liên quan đến mày.”

Người kia không nghĩ đồng đội lại giở trò này, gã cảm thấy mình bị mất mặt, bèn xoay người đi, ném một câu “Hãy đợi đấy” xong chạy biến.

Tần Phi Tương nhìn người kia bị ba người còn lại tẩn một trận, y không khỏi hơi run rẩy khóe miệng:…Đúng là ngu thật rồi,…

Sau đó, người bị đánh kia lại thở phì phò chạy tới, bởi vì mới bị giáo huấn nên trông rất nhếch nhác, khí thế trước kia cũng mất phân nửa, gã chỉ vào Chung Viễn Thanh: “Sao cậu gạt tôi?”

Tần Phi Tương:….

Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy hết đường nói: “….Tôi có gạt anh sao?”

“Vậy sao không thừa nhận cậu là Phá Quân?” Người kia vò đầu: “Hại tôi bị đổi trưởng đánh một trận này.”

“Tôi mới chỉ hỏi tên anh mà thôi, chẳng lẽ anh không biết trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu mình sao?” Chung Viễn Thanh lạnh lùng nói.

“À ra thế.” Người kia bừng tỉnh đại ngộ: “Ở đây tôi tên gì ấy nhỉ, à, Tối Cường Võ Giả, đệch, tên này khó nghe vãi, tên thật tôi là Alva. OK. Đến lượt cậu.”

“Ừm, tôi là Phá Quân.”

Đáng tiếc tất cả mọi người đều đang đeo mặt nạ, nếu không thì có thể thấy vẻ mặt chờ mong Chung Viễn Thanh nói tiếp của Alva rồi.

Thế mà….

“Tiếp theo đâu?” Alva đợi nửa ngày, hỏi rất cẩn thận.

“Tiếp theo cái gì?” Chung Viễn Thanh gắng gượng, mặt sát thần nhìn lại.

“Tên thật của cậu ấy?”

Chung Viễn Thanh cúi đầu nhìn gã, đột nhiên mỉm cười: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”

Alva lúc này thật có hơi sững lại, gã lắp bắp nói : “Nhưng mà, nhưng mà, không phải cậu nói trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu mình sao? Cậu nhìn đi, tôi nói hết cho cậu rồi đó, giờ cậu hẳn phải… ”

“Mời anh hãy tỉnh lại một chút, anh nói hay không nói tên của mình là tự do của anh, tôi muốn nói cho anh biết hay không cũng là tự do của tôi, cho nên, giờ tôi không muốn nói đó, anh hiểu rồi chứ ?”

Alva gật đầu cái hiểu cái không : “Hiểu…hiểu cái đầu cậu ấy, cậu đang đùa giỡn tôi phải không!”

“Thì sao nào.”

Chung Viễn Thanh vừa dứt lời, Alva tức giận đến cực điểm giơ tay định đấm hắn: “Cậu không tự nói vậy để tôi tháo mặt nạ của cậu xuống, xem xem cậu là dạng gì!”

Chỉ là, nắm đấm của gã khi còn cách mặt nạ của Chung Viễn Thanh chưa đến một centimet đã bị một người nắm chặt cổ tay.

“ Đệch! Mi là ai?” Tần Phi Tương là một cao thủ thể thuật, lực tay đương nhiên không phải dạng vừa, dù có là Alva cũng bị y bóp đến phát đau, gã không nhịn được chửi ra tiếng.

“Ai cho phép anh chạm đến em ấy ?” Giọng Tần Phi Tương lạnh đến cực điểm, nếu bùng nổ thì chắc chắn là bạo phát.

Ba người xem kịch cách đó không xa đột nhiên phát hiện tình hình không đúng, lập tức chạy tới.

“Xin lỗi, nếu bạn tôi làm sai điều gì, tôi sẽ thay mặt cậu ta giải thích với hai người ” Người nói chuyện đúng là người mới đánh Alva, là một người ổn trọng : “Có điều, dù sao đang ở phòng chờ, chúng ta đều là thí sinh dự thi, nếu xảy ra tranh cãi dẫn đến bị lệnh cưỡng chế rời khỏi thì thật là không hay.”

Nói xong, y ra hiệu bảo mấy người đang rục rịch kia ngừng lại.

Chung Viễn Thanh bất động thanh sắc nhìn ba người, bọn họ nhận ra Chung Viễn Thanh đang quan sát mình, cũng cực kì tự nhiên đứng đó.

“Thả anh ta ra đi.” Một lúc lâu sau, Chung Viễn Thanh nói với Tần Phi Tương.

“Cậu chờ đấy! Đến lúc gặp nhau trên đấu trường tôi chắc chắn sẽ không tha qua cho cậu đâu! Hừ !” Alva không sợ chết quát Chung Viễn Thanh, tuy nhiên khi đối mặt với Tần Phi Tương thì gã không tự giác rụt cổ lại, xem ra cổ tay gã thực sự bị bóp đau rồi.

“Sao? Nhìn ra gì không?” Đợi những người rời khỏi, Tần Phi Tương mới hỏi.

“Mấy người đó quả thật rất ngu.” Chung Viễn Thanh nghiêm trang gật đầu: “Ngu xuẩn như vậy, chắc chắn không phải người của Huyết Nha.”

Tần Phi Tương kết nối với Tiểu Bạch: “Có tra được gì về cái tên vừa nãy không?”

Tiểu Bạch có chút rầu rĩ nói : “Đúng là có tên này nhưng mà người này sau mười tuổi dường như đã biến mất, hoàn toàn không có tư liệu ghi chép.”

Tần Phi Tương đem kết quả cho Chung Viễn Thanh, thấy đối phương cũng hiện ra vẻ nghi hoặc, nhóm người này rốt cục là vì gì mà đến đây?

“Đại khái là một tổ hợp ngu xuẩn đi.” Một lúc sau, Chung Viễn Thanh rốt cục thốt ra câu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.