Mặc dù Alva đã nói một câu rất độc song đáng tiếc, bọn họ không hề chạm mặt đối phương tại vòng bán kết. Chẳng qua cả Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đều không hề nghi ngờ mà thắng cuộc, nhưng là đến lúc tuyên bố bốn đội lọt vào vòng trong, Chung Viễn Thanh kinh ngạc phát hiện đó là tổ hợp bốn thằng ngu kia, còn chuyện khiến hắn trăm triệu không nghĩ tới đó là Jean thế mà bại trận.
Chung Viễn Thanh đi đến bên cạnh “La Cấp 01” đang cúi đầu : “Có chuyện gì sao? Sao lại thua được?
“ Chung, Phá Quân, ” Jean nhìn Chung Viễn Thanh, như thấy được chủ nhân của mình, cậu lập tức ngẩng đầu, làm Loomis đang an ủi bên cạnh không khỏi có chút ghen tị, Jean chỉ vào một trong bốn người kia : “Là anh ta, anh ta tấn công rất mãnh liệt, mấy quả bom y như đống hoa được rắc ấy, tôi cứ luôn phải trốn tránh từ đầu tới cuối mà không thể phản kích được. Nếu đối thủ của cậu là anh ta, cậu nhất định phải cẩn thận, anh ta hiểu nhất là bẫy rập. ”
Trong bốn người ngu kia hóa ra cũng có người có chỉ số thông minh đi thiết kế bẫy người khác? Chung Viễn Thanh đặc biệt mới lạ nhìn theo hướng ngón tay của Jean
Trong bốn người, có một người lùn nhất đangliều mạng kiễng chân cho cả đội hài hòa, đó chẳng phải là Alva bị Chung Viễn Thanh trêu đùa sao? Alva dường như cảm giác có người đang quan sát gã, gã lập tức quay đầu nhìn xung quanh, tiếp đó ánh mắt tập trung trên người Jean, sau lại rơi xuống Chung Viễn Thanh đang đứng cạnh đó, gã nhe răng cười cười, ngón cái chỉa xuống dưới : “Bọn mi thua chắc rồi. ”
Vì đề phòng các thí sinh sẽ chơi trò thông đồng trao đổi tin tức với nhan nên sau khi vòng bán kết chấm dứt, Ưng Vương đấu trận sẽ trực tiếp tiến vào một trong sáu trận chung kết, đồng thời khi công bố danh sách quyết đấu, mọi người đều hận trận đấu không thể bắt đầu ngay lập tức.
Lần này, cả Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đều không gặp vận may, hoặc là nói có người cố ý xen vào, đầu tiên loại bỏ hết những người có quan hệ đến hai người, tiếp đó thì chuyên tâm đối phó từng người, cho nên đối thủ trận này của Chung Viễn Thanh đúng là tên Alva bị chơi xỏ kia.
Chung Viễn Thanh nhìn Alva đang đứng đối diện ở bên kia sàn đấu, hắn bắt đầu nhớ lại hai câu kia của Jean.
Dựa theo những gì Jean nói, Chung Viễn Thanh có thể tưởng tượng được trận đấu của hai người. Siêu trực giác là thứ Jean giỏi nhất, thế nhưng Alva có thể sử dụng phương pháp hoa nở đầy đất làm Jean không kịp suy nghĩ, mà chỉ có thể bận rộn trốn chạy, cuối cùng mới bắt đầu dùng đến cái bẫy đã thiết kế từ lúc đầu để hạ Jean.
Như vậy thì cách Alva đối phó Jean cùng cách của hắn tuy có chỗ khác nhau nhưng tất cả thủ đoạn đều chỉ có một mục đích duy nhất, đó là quấy nhiễu siêu trực giác của cậu ta.
Điều mấu chốt là, để đảm bảo tính công bằng của trận đấu, mỗi đài cơ giáp đều được thiết kế giới hạn về số đạn pháo, Alva vừa có thể bố trí quấy nhiễu vừa phục kích Jean trong một thời gian tất ngắn, điều này chứng minh người này xác thực có chút bản lĩnh.
“Một trong sáu trận đấu, trận đầu tiên, Phá Quân solo Tối Cường Võ Giả, mời hai người vào khoang thuyền, trận đấu xin được phép bắt đầu!”
Âm thanh điện tử vừa dứt, hai đài cơ giáp đồng thời bay lên không trung.
Bất đồng lớn nhất của cơ giáp ưng hình với các loại cơ giáp chính là nó kỳ thực không được dùng hoàn toàn cho chiến đấu, nếu có thể phân loại thì cơ giáp ưng hình thuộc loại hình trinh sát, ưu điểm là hành động nhanh nhẹn và khả năng ẩn thân để đối kháng khi bị nhiễu sóng, tuy nhiên khuyết điểm của nó là ngoại trừ có thể xác định nơi bắn đạn pháo thì thực sự không hề có sức chiến đấu cường đại.
Tựa như lúc trước khi Tần Phi Tương sử dụng vũ khí của cơ giáp, trình tự nhập vào thay đổi vừa phức tạp vừa có kết cấu không linh hoạt, khi điều khiển cơ giáp bay giữa không trung, mi không những phải điều khiển tốt mà còn cần có trình độ. Tần Phi Tương nhìn sao cũng là một tay mới, còn Alva thì hiển nhiên không phải.
Hơn nữa, nghiêm trọng hơn là, thao tác điều khiển cơ giáp ưng của gã hình như còn lành nghề hơn cả Chung Viễn Thanh.
Phương pháp Alva đối phó với Chung Viễn Thanh vẫn là chiêu cũ – dùng đạn pháo oanh tạc như nấm mọc sau mưa, phía Chung Viễn Thanh cũng không khách khí, hắn cũng áp dụng thủ đoạn oanh tạc như trên.
Nháy mắt, đạn pháo của cả hai đụng vào nhau! Nổ tung! Một tiếng nổ mạnh vang lên,đại đa số người xem phải che tai lại. Sau vụ nổ, vô số pháo hoa sinh ra, mọi người không khỏi nheo mắt, pháo điện từ thi nhau bay ra, tạo ánh sáng vô cùng kích thích.
Hai thằng này có đúng là đang thi đấu không đấy? May mắn đây chỉ là đấu trường mô phỏng, nếu là thật thì hai thằng này có lực phá hoại lớn quá, nếu không nơi này chắc được san phẳng cmnr nhỉ?
Nhưng mà càng khiến mọi người sợ hãi không thôi chính là ngay tại lúc súng lửa đạn hoa bay tới tấp thế này, hai đài cơ giáp kia vẫn linh hoạt lùi tránh, chạy như bay, thỉnh thoảng có một đài cơ giáp xâm lược đài kia, người tinh mắt sẽ nhận nhận ra chúng nó đều lông tóc vô thương.
“Éo ngờ được cậu vẫn kiên trì được tới giờ. Có điều, lâu thế này cũng là hạng phình phường thôi. Nếu chơi tiếp thì chắc tôi bị phê bình mất.” Giữa lúc chiến lửa mịt mù, Alva cư nhiên còn tìm đường chết mở thư tán gẫu.
Chung Viễn Thanh “ba” một tiếng, tắt thư tán gẫu, hừ lạnh một tiếng, tiếp đó hắn lại tiếp tục công cuộc oanh tạc.
Chẳng qua lần này, hắn phát hiện cách thức oanh tạc của Alva có sự thay đổi, ví dụ giữa lúc tấn công bằng hỏa lực nhỏ thì gã đột nhiên im lìm một tiếng tiếp đó thì bắt đầu tạc ầm ầm, Chung Viễn Thanh bị thua một lần, bộ phận phụ trợ của cánh bên bị nổ. Đến lúc giáp mặt lần hai, Alva đầu tiên là tấn công mãnh liệt, tiếp đó thì dùng hỏa lực nhỏ là tường công, đợi đến lúc Chung Viễn Thanh đã điều chỉnh tốt, gã lại thay đổi cách thức khác.
Mấy lần bị hố, Chung Viễn Thanh cuối cùng cũng hiểu ra, tên Alva quả thực đang chơi đùa tổ hợp hỏa lực lớn nhỏ, hắn căn bản không thể đoán được thứ tự trước sau.
Chung Viễn Thanh bắt đầu phát hỏa, so sánh giữa cơ giáp bị thương chút đỉnh của đối thủ, cơ giáp của hắn giờ nhếch nhác hơn nhiều, hơn nữa số đạn pháo cũng tụt từ vạch xanh sang vạch vàng, một khichuyển sang vạch đỏ thì hắn thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
“Sao nào ? Biết anh đây lợi hại thế nào chưa, tôi đoán số đạn pháo của cậu chắc đang ở mức cảnh báo vạch vàng nhỉ. He he, hay là cậu nhận thua đi, sau đó thành thật nói cho tôi biết tên thật của cậu là gì, nói không chừng tôi sẽ hơi khai ân, không để cậu thua thảm.” Alva vẫn tiếp tục tìm đường chết.
Chung Viễn Thanh căn bản không nghe thấy lời nói của gã, hắn đang suy nghĩ vừa rồi trong lúc vô ý đã đoán đúng, chuyện cảnh báo số lượng đạn pháo của hắn. Dựa theo tình huống trước mắt của hai người, Chung Viễn Thanh cũng có thể đoán được, số đạn pháo của Alva cũng không kém hắn là bao.
Nhanh nhất là năm phút sau, trận chiến này sẽ kết thúc.
Alva nghe thấy Chung Viễn Thanh hung hăng ấn nút ngắt âm thanh của thư tán gẫu, gã không khỏi có chút líu lưỡi, đồng thời cũng cực kì đắc ý dạt dào, nếu Chung Viễn Thanh sắp sửa mất bình tĩnh vậy thì gã có thể nhanh chóng giải quyết rồi, nghĩ đến đây Alva liền hưng phấn, động tác tay không hề chậm lại, bố trí cái bẫy hoàn mỹ cuối cùng cho trận đấu.
“Tuy Phá Quân rất lợi hại, song nhóc Alva nhà chúng ta càng lợi hại hơn.” Trong phòng chờ, Tần Phi Tương không hề nhúc nhích nhìn lên tình hình trận đấu trên màn hình lớn, lúc này, trong ba người kia, đột nhiên có một người phun ra câu này.
“Không chắc được.” Ánh mắt Tần Phi Tương nhìn chăm chăm vào cơ giáp của Chung Viễn Thanh : “Chỉ cần em ấy không chủ động buông tay, cơ giáp chưa có bảo hỏng hoàn toàn, và còn một hơi thở tồn tại thì sẽ chẳng thất bại. ”
“Cậu nói hay lắm, tuy nhiên dũng sĩ không phải mãnh phu, nếu trận này thất bại, nếu dốc hết sức lực mà không đạt được chút gì thà rằng sớm đầu hành để giữ gìn thực lực còn hơn. ”
“Đầu hàng ?” Tần Phi Tương quay người nhìn người kia : “Tôi rất lấy làm rất lạ, mục đích cuối cùng của các người là gì? Muốn đối phó hay điều tra Phá Quân ?” Người kia không lập tức trả lời, nửa ngày sau, mới chậm rãi mở miệng : “Mười bảy năm trước, chúng tôi phạm phải một sai lầm khiến chúng tôi hối hận cả đời, cậu cho rằng, chúng tôi có nên thử một lần hay không? ”
Mười bảy năm trước ư? Lúc đó, đã có chuyện gì xảy ra?
Tần Phi Tương không khỏi cảnh giác : “Mấy người rốt cục là ai?”
Người kia đột nhiên chỉ vào hai người đang chiến đấu trên màn hình : “Ngoại trừ Phá Quân, người kế tiếp chính là cậu, cậu cũng phải đối chiến với một người của chúng tôi. Nếu hai người có thể thắng được chúng tôi để dành được chức quán quân, tôi sẽ nói cho hai người, câu chuyện mà hai người muốn biết. Tương phản, hai người phải nói cho tôi biết, tên thật của Phá Quân, thế nào? ”
“ Được. ”
Tần Phi Tương vừa mới đáp ứng, người kia bỗng cười nói : “Xem ra hai người thua chắc rồi.”
Hóa ra lúc này, phần cánh chủ của cơ giáp của Chung Viễn Thanh mới bị đạn pháo đánh trúng, trước đó đã bị hỏng rớt một nửa, nay lại đánh trúng trang bị phi hành. Rất nhiều người ở đây thầm nghĩ : Phá Quân này đến được đây thôi.
“Ha ha ha, cậu nha, rốt cục đã bị tôi đả bại rồi nha.Ngoan ngoãn nhận một kích cuối của tôi đi.” Alva cười đến phá lệ kiêu ngạo, đồng thời lái cơ giáp, đắc ý dạt dào tiến đến gần Chung Viễn Thanh, đạn pháo của gã vì đánh trực diện đã cạn tới đáy, cho nên gã chỉ có thể dùng cơ giáp đến gần bức bách Chung Viễn Thanh rơi xuống cái bẫy mà gã đã bố trí sẵn.
“ Không chắc.” Tần Phi Tương vẫn cứ lãnh tĩnh nói ra hai chữ này, người kế bên y nghe thấy chỉ nghĩ do y không phục mà thôi.
Nhưng mà, y vừa dứt lời, chiếc cơ giáp nguyên bản bày ra hiện trạng thảm bại bất thình lình hao hết năng lượng tông mạnh vào cơ giáp của Alva! Giữa lúc Alva đang hoảng sợ, chuân bị thay đổi quỹ tích né tránh va chạm thì đột nhiên gã chỉ cảm thấy một ánh sắc bén lóe lên.
Không ít người xem cũng không tự chủ được mà đứng lên, người đứng gần Tần Phi Tương cũng bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Một thanh trường kiếm không biết từ đâu xông ra, vạch một đường mờ nhạt trên sàn đấu, tàn độc cắm vào trước ngực cơ giáp của đối phương.
“Ranh con, đừng có đắc ý quá sớm, biết không hả?” Chung Viễn Thanh rốt cục cũng đáp lại Alva.
“ Khụ khụ.” Alva thật sự bị chiêu giấu diếm của hắn dọa sợ ngây người, đợi đến lúc gã phản ứng lại mới nhận ra cơ giáp của Chung Viễn Thanh đang đè lên cơ giáp của gã, hơn nữa tốc độ va chạm của hai người hiển nhiên là rơi xuống cái bẫy kia.
“Đồ ngu! Dưới kia có bẫy đấy! Khụ khụ, cậu muốn chết thật à?” Alva bối rối.
“Thì sao nào?” Chung Viễn Thanh rất lãnh tĩnh đốp chát lại : “Tôi chỉ biết, cứ thế này thì anh thua là không thể nghi ngờ, còn tôi thì không chắc được.” Nói xong, cơ giáp của Alva lập tức đụng phải bẫy rập, một tiếng gầm rú nhất thời vang lên, tiếp đó giữa tiếng gầm rú, một đài cơ giáp rách bươm chỉ dùng nửa cánh, bay nghiêng ngả chạy ra ngoài.
Lúc này, tất cả đều hiểu, mặc kệ cơ giáp kia nhếch nhác thế nào, trận đấu này, phần thắng đã thuộc về Chung Viễn Thanh.