Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 107: Người thích hợp



Trịnh Thiên Canh trợn to mắt nhìn Chung Minh, tiếp đó lại quay qua nhìn Chung Viễn Thanh lúc nhỏ đến nửa ngày, được rồi, gã đích thực không nhìn ra được cái gì nhưng mà nghe giọng điệu khẳng định của tướng quân nhà mình thì gã cũng phải tin tưởng.

“Có điều, thật không ngờ tới, qua nhiều năm thế, lão Đại đã kết hôn và có con luôn rồi. Nhóc Chung Viễn Thanh này nhìn là biết có năng lực, hắc hắc, thật không biết lão Đại mắt cao hơn đầu năm đó tột cùng là cưới ai nhỉ, nhìn vào độ tuổi của Chung Viễn Thanh thì chẳng lẽ lão Đại về nhà rồi kết hôn luôn trong năm đó? Tốc độ quá nhanh rồi ấy nhỉ.” Trịnh Thiên Canh sờ đầu trêu ghẹo nói.

Tâm tình Thanh Mộc vốn đang kích động sau khi nghe Trịnh Thiên Canh nói mấy lời này, nháy mắt như bị dội một bồn nước lạnh, trong lòng nhất thời lạnh đi rất nhiều, ánh mắt cũng dần ảm đạm, y nhịn không được cười gượng hai tiếng: “Cậu nói đúng, đúng vậy, ta sao ngờ được, bằng không sao hắn có thể lấy một đứa bé từ hư không ra chứ, ra là đã kết hôn, đúng vậy, dù sao cũng qua bao năm rồi mà.”

“Giờ chúng ta có đi tìm lão Đại luôn không?” Trịnh Thiên Canh vẻ mặt nóng lòng nói: “Đúng rồi, tôi phải đi báo lại với trong đội một lát, mấy thằng trời đánh kia từ sau khi biết có thể tìm thấy lão Đại thì cứ quấy nhiễu tôi suốt, giờ bọn họ có thể yên ổn một chút rồi.”

“Đợi đã, trước tiên đừng đi quấy rầy hắn.” Thanh Mộc nhanh chóng gọi gã lại: “Nếu qua từng ấy năm mà hắnvẫn chưa tha thứ cho chúng ta mà chúng ta cứ đến như vậy, về sau hắn chắc chắn sẽ lẩn vào chỗ kín hơn.”

“Vậy, giờ phải làm sao?”

“Chung Viễn Thanh, ta đã tiếp xúc với nó một chút.” Thanh Mộc nghĩ nghĩ: “Yến hội tối nay phải khiến bọn họ từ bỏ, nếu không bọn họ sẽ hốt hoảng lo sợ nghĩ rằng chúng ta không những đang làm việc mờ ám, đồng thời sẽ ngáng chân hành động của chúng ta, không bằng chúng ta cứ xuất hiện thoải mái trong đế quốc, bọn họ chắc chắn không dám có gan làm gì chúng ta.”

“Vậy, ngài nhất định phải cẩn thận.”Trịnh Thiên Canh biết, Thanh Mộc nói cho gã chuyện này là đã quyết định xong xuôi, gã không có khả năng thay đổi quyết định của y mà chỉ có thể nghe lệnh mà thôi.

Ngắt liên lạc với Trịnh Thiên Canh, biểu tình miễn cưỡng của Thanh Mộc nháy mắt sụp đổ, hai tay y chạm vào ảnh chụp chung với Chung Minh, ngón tay khẽ run nhè nhẹ: “Kết hôn? Sinh con? Nếu buổi tối hôm đó không phải giấc mộng của tôi, ha ha, đúng vậy, em hẳn là rất hận tôi, người em hận nhất chắc chắn là tôi, là tôi có lỗi với em.”

Cho nên, hiện tại tôi không có tư cách xuất hiện trước mặt em, nhưng mà tôi chỉ muốn nhìn em một chút thôi.

Một lúc lâu sau, Thanh Mộc cực kì mỏi mệt nói: “Thanh Long.”

“Chủ nhân?” Thanh Long tuy là cơ giáp thế nhưng có thể dựa vào vẻ mặt biến hóa của Thanh Mộc mà đoán được: “Ngài không thoải mái?”

“Không có gì, ta chỉ hơi mệt thôi.” Thanh Mộc day day huyệt thái dương: “Đứa bé kia liên hệ với mi rồi hả? Thế nào? Nó đã đồng ý chưa?”

Thanh Long gật đầu: “Cậu ấy đã đồng ý. Hôm nay cũng đã bắt đầu dựa vào kế hoạch tôi đặt ra để huấn luyện.”

“Phải không, hửm?” Thanh Mộc bất giác có chút vừa lòng gật đầu, y hơi hứng thú nhìn Thanh Long: “Mi thấy năng lực của cậu bé đó thế nào?”

“Thực lực của cậu bé đích xác là hơn người đồng lứa rất nhiều, còn có cả đồng bạn “Thương Mãng Chi Lang” kia nữa, tên thật của cậu ta là Tần Phi Tương, hơn nữa tôi cảm thấy hai người có cái hiểu rất sâu về cả hai lĩnh vực tinh thần lực và thể thuật, độ hiểu biết với cơ giáp cũng không tệ, tôi nghĩ hẳn phải liên quan đến cách giáo dục ở nhà của bọn họ.” Thanh Long vừa trả lời vừa gửi tư liệu huấn luyện và nội dung gặp mặt của bọn họ cho Thanh Mộc.

Có lẽ là vì đã biết Chung Viễn Thanh là con của Chung Minh, ánh nhìn của Thanh Mộc dành cho hắn cũng bất giác thêm vài phần yêu mến của trưởng bối, y mặc kệ mẹ của Chung Viễn Thanh là ai, bởi vì dù sao hắn chính là đứa con của Chung Minh.

Chẳng qua, ánh mắt của Thanh Mộc lập tức rơi xuống người Tần Phi Tương.

Họ Tần? Thanh Mộc mơ hồ nhớ rõ, ở yến hội tối nay, không ít người trò chuyện nói ngoại trừ đại đế Barrow của đế quốc thì còn một vị nguyên soái duy nhất tên là Tần Trấn, hình như con trai độc nhất của ông ta lấy thành tích đứng đầu để vào học tại Ares, tuy rằng Thanh Mộc có coi thường mấy trường quân đội trong đế quốc, thế nhưng thực lực của Ares thì không thể khinh thường được, có thể học tại Ares đã chứng minh cậu ta chắc chắn phải có năng lực.

Xem ra đúng là thằng nhóc này, đương nhiên, có năng lực chưa chắc đã lợi hại bằng Chung Viễn Thanh. Chung Viễn Thanh chắc chắn là lợi hại nhất, thằng nhóc này dù có đứng song nhất với Chung Viễn Thanh thì cũng không chứng minh được gì hết! Thêm nữa, Thanh Mộc nhớ lại hình ảnh chạy theo sau Chung Viễn Thanh trên hệ thống chiến đấu và hình dáng luôn chảy nước miếng cùng ánh mắt thâm tình kia của Tần Phi Tương, quả thật làm một người từng trải như Thanh Mộc không khỏi cảm thấy nghẹn khuất.

Thanh Mộc càng nhìn càng thấy gai mắt Tần Phi Tương: “Chẳng lẽ ta từng nói để mi dạy cả hai sao? Sớm biết mi nhiệt tình muốn dạy như thế thì ta nên bỏ ngươi lại cho rồi.”

Thanh Long: “Nhưng mà, dựa theo quan hệ của cả hai, tôi mà không dạy cả hai thì Chung Viễn Thanh chắc chắn sẽ không gật đầu.”

Thanh Mộc lập tức gật đầu: “Đứa bé Chung Viễn Thanh quả thật rất có tình đồng môn, y như ba ba của nó vậy.”

Thanh Long:….Lão Đại Chung Minh năm đó có nhiệt tình thế hả? Sao tôi không biết nhỉ?

Tuy nói như vậy, song khi Thanh Mộc thấy hình ảnh tập luyện của Tần Phi Tương, y không khỏi nhíu mày, xoi mói đủ điều: “Thế này mà đã là xuất sắc nhất Ares ấy hả? Chân tay vụng về, ta hãy tưởng đang thấy một con gấu lăn lộn cơ đấy.”

Tiếp theo lại chuyển sang nhìn Chung Viễn Thanh, y ngay tức khắc lộ ra một nụ cười vui mừng: “Nhìn đi này, chênh lệch là thứ này nè, động tác nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, giống một con báo săn.”

Sau đó, Thanh Mộc vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Thanh Long: “Nó ngốc thế, mi có dạy nhiều thì chưa chắc nó đã tiếp thu kịp đâu, không bằng cứ dạy nó từ từ, tập trung vào Chung Viễn Thanh ấy, mi biết chưa?”

Thanh Long: …..Thể thuật và tinh thần lực là hai phái có thể so sánh ư? Chủ nhân, ngài có cần thiên vị công khai thế không?

Mặc dù kế hoạch huấn luyện của Thanh Long rất khủng bố, có thể sánh với huấn luyện ma quỷ, thế nhưng Chung Viễn Thanh không thể không thừa nhận, mới chỉ tập luyện vài ngày, hắn đã cảm thấy thể chất của bản thân tăng lên rất nhiều.

Chỉ có điều, so sánh với việc nâng cao khả năng của bản thân thì Chung Viễn Thanh bây giờ càng chú trọng chuyện đẩy cao năng lực hợp tác đoàn đội làm sao cho nhanh nhất, đồng thời cũng phải phát huy tối đa năng lực của từng đội viên.

Về điểm này, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương tuy đã có dẫn dắt quân đội, có kinh nghiệm nhất định, song nếu đổi là những tân sinh đơn thuần thì quả thực có độ khó cao.

Quan trọng là phải nắm chắc trong khoảng thời gian này.

Vì thế cả Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đã thảo luận qua vài ngày nhưng đều không có kết quả.

Sau cùng hai người vẫn bị Thanh Long dòm đến, mặc dù nó không có nhiều kinh nghiệm, nhưng sau nó còn có một Thanh Mộc chịu không nổi mà ra tay trợ giúp, cho nên ba người một cơ giáp rất nhanh đã hoàn thiện xong một bản kế hoạch huấn luyện hoàn mĩ tương ứng với từng năng lực huấn luyện của mỗi người.

“Lần này thực sự nhờ vào mi cả.” Chung Viễn Thanh nói lời cảm tạ phát ra từ đáy lòng với Thanh Long.

Màn hình lập tức lại xuất hiện vài bông tuyết, bộ mặt cứng ngắc của Thanh Long lập tức hiện ra, gật gật đầu: “Tôi rất vui khi được giúp đỡ các cậu.”

Nói xong, ánh mắt của nó vẫn dõi theo Chung Viễn Thanh, phảng phất như đang hoài niệm.

“À, vị chủ nhân kia của mi ấy, khi nào thì bọn ta có thể liên hệ được? Ta cảm thấy phải bọn ta phải gặp mặt để cảm tạ chủ nhân mi một phen.” Chung Viễn Thanh không thích nợ nhân tình, hơn nữa Thanh Long quả thực đã giúp rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến hắn nghĩ người này hẳn phải cẩn thận lắm, trước nghĩ sau nghĩ cuối cùng hắn vẫn nên giáp mặt nói cảm ơn với người ta một câu.

“Được chứ, chủ nhân nói, người rất hi vọng có cơ hội được giáp mặt trao đổi với cậu.” Dừng một lát, Thanh Long tiếp tục dùng giọng điệu không sợ sóng to: “Chủ nhân thực sự rất xem trọng cậu, người rất thích cậu.”

“Mi nói cái gì?” Tại lúc Tần Phi Tương vừa vào đến thì lập tức nghe thấy đoạn đối thoại này, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Tần Phi Tương dấm chua nồng nặc tiêu sái đi đến bên Chung Viễn Thanh, trừng mắt hung tợn với Thanh Long, tiếp đó tay khoác lên vai Chung Viễn Thanh: “Nói cho chủ nhân nhà mi biết để hắn sớm chết tâm, ta với Chung Viễn Thanh nhà ta là thật tâm, hơn nữa bọn ta đã sớm ở bên nhau rồi.”

Chung Viễn Thanh: “…..Anh là đồ đần sao? Câm miệng!”

“Hứ!” Tần Phi Tương căn bản không dám cãi lại, y chỉ cúi đầu, nhưng vẫn không quên dùng mắt nhỏ đầy oán hận trừng Thanh Long.

“Xin lỗi, để mi chê cười rồi.” Chung Viễn Thanh nào biết nguyên nhân Tần Phi Tương ghen tuông là do dục vọng muốn chiếm lấy của y, nói thực thì thấy Tần Phi Tương nổi máu ghen, hắn quả thực thấy rất vui vẻ, nhưng là, Thanh Long là cơ giáp, nó lại còn là cơ giáp của người khác, giờ Tần Phi Tương làm trò hề trước mặt nó, Chung Viễn Thanh quả thật còn chưa chuẩn bị được tâm lí.

Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương còn chưa chú ý tới, khoảnh khắc Tần Phi Tương tuyên bố quan hệ của bọn họ trước mặt Thanh Long, khuôn mặt cứng ngắc của nó đột nhiên bị bóp méo một chút, có điều rất nhanh đã trở lại bình thường.

“Đối với sự ưu ái của chủ nhân mi, ta chỉ có thể tỏ vẻ cảm tạ, nhưng mà, xin lỗi, ta sợ là không thể nhận được.”

“Tôi nghĩ, hai người hẳn đã nghĩ sai rồi.” Thanh Long tiếp tục bình tĩnh nói: “Cái thích của chủ nhân tôi là yêu thích giữa trưởng bối và vãn bối, nó rất thuần khiết!”

Cũng không biết có phải cố ý hay không nhưng Chung Viễn Thanh luôn cảm thấy phát âm nửa câu cuối của Thanh Long đặc biệt nặng.

“Tuy nhiên, hai người đều là Apha phải không, chuyện hai người ở bên nhau hẳn là chuyện không hoàn toàn phù hợp, hơn nữa tôi đoán, cha mẹ của hai người hẳn không biết chuyện này ” Thanh Long mở chế độ tẩy não: “Cho nên, tôi cảm thấy, hai người nhất thời xúc động mới quyết định ở bên nhau mà thôi. Dù sao tuổi hai người quá nhỏ, chưa trải đời, đợi đến khi lớn thêm chút nữa sẽ hiểu có những người đến cùng là không hợp.”

“Thúi lắm!” Tần Phi Tương không nhịn được quát lên: “Mi dựa vào đâu mà nói lung tung về quan hệ của bọn ta hả? Mĩ nghĩ bọn ta vì kích thích phân bố quá nhiều nên mới làm vậy sao?”

“Được rồi.” Chung Viễn Thanh vỗ vỗ bả vai Tần Phi Tương, rồi quay qua nói với Thanh Long: “Ta không nói nhiều nữa, ta chỉ muốn nói, thời điểm ta quyết định ở bên anh ta là đã nghĩ sâu tính kĩ, bọn ta đã từng trải qua những chuyện mà đến mi cũng không tưởng tượng nổi. Ta cảm thấy anh ta là người thích hợp gặp vào đúng thời điểm của ta, thế nên bọn ta mới ở bên nhau. Thanh Long, ta hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện về đề tài này, ta sẽ không bao giờ thay đổi quyết định!”

Ở màn hình bên kia, Thanh Mộc ngồi đối diện với Thanh Long, tuy rằng trong lòng vẫn đang bất mãn, thế nhưng không biết vì sao, nhìn thấy màn hình hiển thị hai người kia, y bỗng nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.

Gặp đúng người, đúng thời điểm ư? Vậy những lỗi lầm đã qua thì phải làm sao? Ta có còn cơ hội để bù đắp hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.