“A Thanh” Khang Hồng tươi cười, chạy về phía trước muốn nắm lấy tay Chung Viễn Thanh.
“Sao lại đến đây ?” Tên gọi quen thuộc, từng là bằng chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của hai người, hiện giờ rơi vào trong tai Chung Viễn Thanh lại tựa như tiếng chê cười của thiên hạ, Chung Viễn Thanh nhướn mày, không dấu vết thoát khỏi tay Khang Hồng, mở miệng lạnh băng hỏi.
“Sao anh đến đây?” Câu hỏi của Chung Viễn Thanh khiến Khang Hồng nhất thời lúng túng, nhìn sự tránh né rõ rệt của hắn, không khỏi khiến Khang Hồng tâm sinh bất mãn, dỗi hờn nói : “Anh với em không phải đã hẹn trước rồi gì, chúng ta xa nhau bao lâu, em quên rồi sao”.
Chung Viễn Thanh sửng sốt, từ lúc hắn sống lại cho đến bây giờ chưa nổi một ngày thì cái hẹn này hắn làm sao nhớ rõ được.
Ngay khi Chung Viễn Thanh đang sững sờ, Khang Hồng liền trộm đánh giá Chung Viễn Thanh một chút, gã vẫn biết, trúc mã của hắn lớn lên rất tuấn tú, nhưng mà hôm nay gã không biết có phải vì trúc mã của gã trước kia chưa từng mặc âu phục hay không, chim khổng tước xinh đẹp trên nền áo không khỏi bắt mắt nhưng bởi được khí chất của Chung Viễn Thanh áp chế lại, tựa như một khối ngọc đẹp đẽ được khai quật, tỏa sáng lấp lánh, càng khiến người khác tim đập thình thịch. Cộng thêm nét mặt đang sững sờ của Chung Viễn Thanh bây giờ, không hề mất đi vẻ rực rỡ mà ngược lại càng tô điểm thêm nét tự nhiên.
Về phần bóng dáng gầy yếu gặp phải tại trạm không gian, sau khi nhìn thấy vẻ rực rỡ của Chung Viễn Thanh, Khang Hồng sớm đã vứt sau đầu rồi.
Nếu nói trước kia Khang Hồng chỉ là đơn thuần theo đuổi Chung Viễn Thanh, chủ yếu vẫn vì thân phận bối cảnh của Chung Viễn Thanh, nhưng bây giờ nhìn vẻ ngoài của Chung Viễn Thanh thế này, Khang Hồng cũng âm thầm quyết định phải có được hắn.
“Ra là Khang nhị thiếu” Chung Minh bị rớt lại phía sau Chung Viễn Thanh từng bước trong thư phòng đi ra, điều đầu vào mắt đầu tiên là ánh mắt si mê đang nhìn chằm chằm con trai mình của Khang Hồng, còn dáng vẻ lạc vào cõi thần tiên của con trai ngốc nhà ông thì đang bị người ta chú ý.
Cho dù quan hệ giữa hai nhà Khang gia và Chung gia có tốt đến mấy, nhưng bảo bối của ông bị ánh mắt trắng trợn như vậy nhớ thương, trong lòng Chung Minh tự nhiên hơi khó chịu, ông đi đến chắn trước mặt Chung Viễn Thanh, gật đầu với Khang Hồng: “Tới tiễn Viễn Thành nhà ta đúng không”.
Khang Hồng lắc đầu cười hì hì, tỏ vẻ thần bí nói : “Cháu muốn cùng A Thanh đến Ares báo danh”.
“Cháu ?” Chung Minh kì quái dò xét nhìn Khang Hồng, ông hiểu rất rõ năng lực của vị Khang nhị thiếu gia này: “Không phải cháu trúng tuyển bên Học viện Quân sự Tyre sao? “
Không phải Chung Minh xem thường Khang Hồng, mà bởi Khang gia thuộc bên phái chuyên về điều khiển máy móc, tuy rằng bên Học viện Tyre không thể so sánh với Học viện Ares được nhưng Tyre được đánh giá rất cao trong lĩnh vực máy móc, có thể nói Khang Hồng đi vào đó thì sẽ giúp ích cho tương lai sau này của Khang Hồng.
Nhưng chính câu nói này của Chung Minh đã chọc trúng chỗ đau của Khang Hồng, tuy mặt gã không muốn nhắc đến nhưng trong mắt lại hiện ra một tia xấu hổ: “Thật ra thì Ares vẫn tốt hơn Tyre, hơn nữa, hơn nữa nếu cháu học cùng trường với Viễn Thanh, cả hai có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
Thôi đi, cháu cho là vào được trường quân đội dễ như mua đồ ăn chắc, còn ung dung chọn ba lựa bốn chắc ?
Hơn nữa, con ta thi vào được rất quang minh chính đại, còn là đứa đứng đầu, nhóc con nhìn là biết là dựa vào đi cửa sau rồi, cháu có thể đánh đồng với Viễn Thanh nhà ta sao, giúp đỡ lẫn nhau? Nhóc con không khiến con ta vướng chân là tốt lắm rồi ! Hừ !