“Đây chắc là mạch nước ngầm mà chúng ta tìm suốt nãy giờ đó nhỉ. Giờ chúng ta chỉ cần đi men theo mạch nước này thì sẽ nhanh chóng thoát khỏi cái nơi tối om phải không.”
Ngay cả trong thời đại phát triển như hiện tại, nhân loại vẫn có tâm lý sợ hãi đối với bóng tối, cho nên tuy hiện giờ chưa có nguy hiểm song vẫn khiến lòng người âm thầm sợ hãi, hy vọng có thể nhanh nhanh thoát khỏi.
Vì thế, đến Lance ít nói cũng phải thốt lên như vậy, mà nụ cười trên mặt của mấy người còn lại cũng biến mất, cả bọn đều hận không thể gắn thêm gió, lập tức chạy khỏi nơi này.
Có điều thật đáng tiếc là Chung Viễn Thanh chỉ lạnh lùng nói một câu, đập tan vui sướng của cả bọn: “Vừa rồi tôi mới tính toán một chút, tìm được mạch nước ngầm mới là bước đầu tiên, hiện tại chúng ta đang đứng trong khu hầm mỏ có cấu tạo phức tạp và lớn nhất trên sao Corpach, nói cách khác dựa theo tốc độ đi bộ của chúng ta, dù có xuôi theo mạch nước ngầm để ra ngoài thì cũng cần khoảng mười tiếng.”
“Mười, mười tiếng?” Du Mẫn bị dọa sợ: “Chúng ta đi được nửa ngày rồi, nay còn đi tiếp mười tiếng nữa, vậy chẳng phải tối nay phải ngủ ở đây sao?”
Chung Viễn Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không thể đẩy nhanh tiến độ? Tranh thủ chạy ra rồi mới nghỉ không được sao?” Du Mẫn có chút bất an.
“Có lẽ không được,” Tần Phi Tương nói: “Thể lực của mọi người đều có hạn, lúc nào cần nghỉ thì phải nghỉ, lộ trình về sau còn rất dài, cho nên nhất định phải duy trì tốt thể lực.”
Du Mẫn vẫn hơi không tình nguyện, thầm nhỏ giọng: “Vậy chẳng phải nói tối nay tôi phải ngủ cạnh một đám nam nhân ngốc này sao? Đúng rồi, hãy còn Lawson nữa, hai người bọn tôi nguy hiểm quá đi.”
Woodrow lập tức cười hì hì chạy qua: “Cậu yên tâm, không nguy hiểm đâu. Thứ nhất chúng tôi tuyệt đối chẳng thèm chạm vào cậu. Thứ hai nếu cậu lo có người rừng cướp sắc vậy cứ yên tâm đi, huấn luyện viên đã đảm bảo độ an toàn trên tinh cầu này rồi còn gì, với lại cậu hung dữ như này, không chừng là bên đi cướp người ta ấy chứ.”
Du Mẫn cười lạnh, tiện tay cầm một hòn đá bên đường, giả vờ làm động tác đập nát mặt: “Ha ha, so với lo lắng đám người rừng kia thì tôi lo cho dạng hoa hoa công tử như cậu hơn đó.”
Woodrow rùng mình vì hành động của Du Mẫn, cậu ta rụt cổ: “Dã man thế, tôi thà ở cùng Lawson chứ không thèm chạm vào cậu.”
“Cút, cái thứ đàn ông động dục như cậu cách xa Lawson nhà tôi một ít!” Du Mẫn trừng mắt nhìn Woodrow, sau đó như gà mái mẹ bảo vệ con, kéo Lawson sang bên cạnh, lớn giọng dặn dò: “Dù cậu là nam, nhưng cậu phải nhớ kĩ cậu là Omega đấy nhé. Đây lại có nhiều Alpha, cậy sẽ nguy hiểm hơn tôi. Nên Lawson à, cậu phải tự chú ý bảo vệ mình vào. Ừm. Đặc biệt phải đề phòng tên Woodrow không tiết tháo kia, nếu cậu ta dám giở trò với cậu, cậu chỉ cần dạy dỗ chỗ ấy ấy, đạp mạnh vào, không cần nể nang đâu.”
Lawson cực kì chăm chú nghe Du Mẫn dặn dò, tiếp đó còn nghiêm túc gật đầu “Ừ” một tiếng: “Sư huynh của tôi cũng dặn qua rồi, Alpha đều là người xấu, thấy bọn họ thì không cần phải khách khí, cứ việc đánh, vì dù sao bọn họ cũng khỏe lắm mà.”
Nghe thấy lời này của Lawson, cả đám Alpha đều cảm thấy nửa người dưới lạnh lẽo…
Chung Viễn Thanh: “…….Anh họ à, anh dạy sư đệ của anh thế nào thế kia!”
Chung Tri tại Ares xa xa hắt xì một cái, sau đó tiếp tục vừa cười ha ha vừa lắp ráp đống máy móc, đợi đến khi bé đáng yêu kia về, phải cho em ấy một kinh hỉ bất ngờ mới được.
“Thôi thôi, dẫu gì mọi người đều là một đoàn đội, sau này chắc chắn sẽ hay gặp phải tình huống này thôi. Dù không quen thì cũng phải cố thích nghi, có lẽ đây cũng là một nan đề mà huấn luyện viên sắp xếp cho chúng ta đấy.” Du Trạch lên tiếng, phá tan băn khoăn của Du Mẫn.
Khác biệt duy nhất giữa việc đi men theo mạch nước ngầm và đi trong hầm mỏ có lẽ chỉ chính là bạn có thể nghe tiếng nước cuồn cuộn, không biết có phải đàn cá đang nhảy tung bọt nước hay không mà tuy rằng đơn điệu song cũng an ủi lòng người được không ít.
Cứ thế đi đi dừng dừng, ước chừng đi bộ được năm tiếng sau, tất cả đều cảm thấy đói bụng,tay chân rã rời.
“Hôm nay đi đến thôi.” Tần Phi Tương rốt cục lên tiếng, nghe y nói vậy, cả bọn đồng loạt thở nhẹ nhõm, ngay đến Chung Viễn Thanh cũng thả lỏng: “Thế giờ phân công công việc thôi, Thạch Lan, Lance, Du Trạch, Woodrow và Loomis phụ trách chuyện dựng lều, Lawson với Du Mẫn phụ trách chuyện phân phối đồ ăn, tôi với Chung Viễn Thanh và Jean sẽ đi quanh đây xem có tìm được thực phẩm khác không.”
Mặc dù Thanh Mộc đã chuẩn bị đầy đủ thực phẩm, song suy cho cùng đây là đồ dự trữ quân dụng, giờ ăn hết thì chắc chắn khó tránh chuyện bị người khác ghét bỏ.
Suốt cả quãng đường vừa rồi, Tần Phi Tương phát hiện trong mạch nước ngầm có không ít đàn cá, hơn nữa dựa vào tài liệu có trước thì cá trên sao Corpach đều có thể ăn được, hương vị cũng cực kì thơm ngon, lúc cần thiết thì cả bọn có thể đổi khẩu vị, coi như nâng cao nhiệt tình cho mọi người.
Mà đối với chuyện bắt cá dã ngoại này thì ngoại trừ Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương có kinh nghiệm thì còn có Jean từng số tại tinh cầu La Cấp, chắc chắn cậu ta cũng từng trải nghiệm qua, thêm nữa cậu ta rất nhanh nhẹn, bắt cá hẳn là giỏi nhất.
Cho nên sau khi phân công xong nhiệm vụ, ba người Tần Phi Tương bèn chuẩn bị xuống sông bắt cá.
Chung Viễn Thanh cởi khoác áo, đặt ở trên bờ, hắn xắn ống quần, vừa để một chân xuống nước, hắn liền nhíu mày: “Nước này lạnh ghê.”
Dù sao đây cũng là mạch nước ngầm sâu trong lòng đất, không được ánh sáng chiếu vào thì lạnh là phải rồi.
Nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, Tần Phi Tương không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Chung Viễn Thanh.
So sánh với Chung Viễn Thanh kín đáo thì Tần Phi Tương và Jean đều đã cởi sạch, Tần Phi Tương đứng trong nước, soi đèn khom lưng dòm cá, còn Jean thì hô một tiếng, dứt khoát nhảy xuống nước.
Tuy hầm mỏ tối đen như mực nhưng bọn họ đều mang thiết bị chiếu sáng trên tay, không biết là bởi vì ánh sáng lạnh hay vì làn da của Chung Viễn Thanh vốn trắng, cộng thêm việc hắn đang mặc áo sơ mi trắng, một chân trắng nõn ngâm trong nước, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với dòng nước, cả người hắn tựa như dương chi bạch ngọc thượng đẳng, khiến người khác dâng lên dục vọng mãnh mẽ, nó liên tục kêu gào, muốn ôm chặt hắn vào lòng, cẩn thận cất giấu không cho bất kì ai thấy được vẻ đẹp này.
Đúng lúc này, bọt nước mát lạnh đột ngột vẩy tới mặt Tần Phi Tương, y giật mình một cái, tiếp đó lập tức tỉnh khỏi ảo tưởng không thể nói này.
“Ngốc gì ở đó, Jean người ta bắt được mấy con cá rồi kìa. Không phải anh muốn triển khai hết tài năng sao? Anh phát huy hết đâu rồi?” Chung Viễn Thanh nghiêng đầu nhìn y.
Tần Phi Tương cứ ngây ngẩn nhìn hắn, bấy giờ mới quay đầu luống cuống chân tay, mặt nóng lên, y không khỏi tự thầm phỉ nhổ mình dám nghĩ vậy về Chung Viễn Thanh, sau đó Tần Phi Tương không khỏi cười khổ, cơ thể bây giờ của y tuy chỉ mới mười sáu, nhưng là thời kì tuổi trẻ hừng hực nhất, nay mặc dù Chung Viễn Thanh đã đồng ý ở bên y song hai người vẫn chưa tiến triển thêm một bước nào, mà y thì nghẹn lâu rồi, ừm, ấy ấy ý, cho nên cơ thể khó tránh khỏi sẽ có chút phản ứng.
Đồng thời Tần Phi Tương cũng không khỏi thầm thấy may mắn, may là giờ y đang ngâm mình dưới nước, nên dù có bị ảo tưởng lúc nãy khiến cơ thể có chút lửa nóng nhưng nước lạnh cũng khiến y dần bình tĩnh lại, nếu mà để Chung Viễn Thanh phát hiện thì không biết hậu quả sẽ thế nào mất…
“Đừng ngẩn người nữa, nhanh lên, cá chạy đến chỗ anh rồi kìa.” Chung Viễn Thanh vốn đang muốn dùng tinh thần lực bắt cá, nhưng nhận thấy Tàn Phi Tương vẫn như đầu gỗ đứng trong nước, hắn bèn vứt cá tới chỗ y.
Nghe thấy giọng của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương lập tức bừng tỉnh, y vừa ngẩng đầu, một đuôi cá lập tức rơi thẳng vào ngực y.
“Ơ?” Tần Phi Tương nghi hoặc nhìn Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, khoát tay độ lượng: “Rơi vào ngực anh thì là của anh. May anh là chỉ huy đó nha, nhìn cách người ta bắt cá rồi tự xem anh xem, anh muốn tay không về à, nếu thế thì mất mặt lắm đấy. Tôi không lo cho anh, nhưng có điều là anh bị mất mặt thì cũng khiến tôi mất mặt theo.”
Tần Phi Tương vứt cá vào lưới, sau đó khẽ cười: “Em yên tâm, tôi tuyệt đối không để em mất mặt.”
“Tốt, vậy chúng ta thi xem đi, nội trong nửa tiếng, xem ai bắt được nhiều hơn.” Chung Viễn Thanh dứt khoát phóng ba sợi tinh thần lực: “Ai thua thì người ấy phải đồng ý làm một việc cho người thắng, thế nào?”
Tần Phi Tương rốt cục cũng ổn định lại cảm xúc, tập trung chú ý nói: “Đương nhiên là được.”
Nửa tiếng sau.
Jean ngồi khoanh chân trên bờ, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh ngồi ở hai bên nhìn cậu đếm cá, sau một lúc, Jean tuyên bố: “Chung Viễn Thanh mười lăm con, Tần Phi Tương mười sáu con.”
“Thực ra, con ban đầu có thể coi đó là con của em.” Tần Phi Tương cho rằng hắn đang giận, vội nói.
Chung Viễn Thanh trừng mắt nhìn y: “Không được, tôi đã bảo của anh thì là của anh, tôi tuyệt không đổi ý đâu. Hơn nữa, dù coi như là của tôi thì hai ta vẫn hòa nhau. Thôi kệ, lần này tôi thua, nói đi, anh muốn tôi làm chuyện gì, chuyện gì cũng được, chỉ cần tôi chấp nhận được thì đều có thể.”
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, chăm chú nhìn y, miệng nói: “Chuyện gì….đều có thể…”
Tần Phi Tương đột nhiên cảm thấy bản thân cần phải chạy đi dội nước lạnh ngay lập tức.