Tần Phi Tương từ từ mở mắt, đập vào mắt y là một màn đen u tối, khiến tim y nặng trĩu.
Cùng lúc đó, giữa hoàn cảnh tĩnh lặng này, y chợt nghe một tiếng hít thở rất nhỏ.
Tay Tần Phi Tương khẽ động nhẹ, di chuyển đến nơi phát ra âm thanh, sau đó y bèn chạm phải mái tóc mềm mại của Chung Viễn Thanh, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại của mình, Tần Phi Tương không khỏi chán nản và cả chút tuyệt vọng.
“Anh tỉnh rồi?”
Từ lúc Tần Phi Tương được đưa về đại bản doanh tạm thời của đội cứu hộ, Chung Viễn Thanh đều canh ở bên y suốt ngày suốt đêm. Bởi vì đã mệt rã rời nên khi y được chuyển về, hắn mới ghé vào bên giường Tần Phi Tương ngủ một chút. Có điều, dù đang chợp mắt nhưng tâm cảnh giác của Chung Viễn Thanh vẫn rất cao, nên hắn vẫn cảm nhận được tất cả chuyện xảy ra xung quanh, chứ càng đừng nói tới hành động sờ tóc mình của Tần Phi Tương.
Tần Phi Tương tỉnh lại làm Chung Viễn Thanh yên lòng, hắn không khỏi cười tươi: “Giờ thấy sao rồi? Đầu còn đau hay không?”
Câu hỏi hàm chứa tình cảm sâu nặng với quan tâm tha thiết, là những thứ mà Tần Phi Tương của kiếp trước không dám mơ tới. Lúc ấy Tần Phi Tương từng nghĩ y có thể đổi bất cứ thứ gì để có được những thứ này, song đổi đến hiện tại, khi nghe thấy những lời quan tâm này, Tần Phi Tương chỉ cảm thấy nhói đau.
“Ừ.” Tần Phi Tương nghiêng mặt, cố che giấu cảm xúc của mình: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Chỉ hai ngày thôi, may quá. Anh tỉnh lại vậy chắc đã vượt qua được cơn nguy hiểm, sẽ không còn sao nữa, tôi có thể yên tâm được rồi.” Chung Viễn Thanh hãy đang chìm trong vui sướng khi thấy Tần Phi Tương tỉnh lại nên căn bản không nhận ra cảm xúc khác thường của y, hắn khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp: “Anh hôn mê vài ngày, có thấy đói không? Tôi đi lấy đồ cho anh ăn nhé.”
Ngay khi Chung Viễn Thanh đứng dậy định chạy đi lấy đồ ăn, bàn tay đặt trên giường của Tần Phi Tương đột nhiên cầm chặt lấy tay hắn.
Chung Viễn Thanh sửng sốt một lát, hắn khẽ cười, để hai bàn tay đan vào nhau như thể đáp lại Tần Phi Tương, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay y, củng trán lên nơi hai bàn tay: “Lúc nhìn thấy anh nằm đó, tôi đã tưởng mình bị dọa chết rồi. Nhưng may rằng anh không sao.”
Hóa ra, khi cởi bỏ đi lớp ngoài kiêu ngạo, lúc nhìn thấy người mình yêu bị thương, dù là bất kì ai đều cũng sẽ đau lòng và lo lắng cho người ấy.
Tiếng hít thở của Chung Viễn Thanh gần trong gang tấc, gần đến nỗi Tần Phi Tương có thể cảm nhận được hàng lông mi rung rung của hắn trên cánh tay mình.
Chỉ là, Chung Viễn Thanh càng nói thế, tinh thần của y càng nặng trĩu, cái cảm giác đau xót này như khiến y khó thở.
“Tôi muốn ăn đồ em làm.” Trong bầu không khí đẹp nhường vậy, Tần Phi Tương đột nhiên mở miệng nói.
Chung Viễn Thanh trừng mắt nhìn y, hắn còn tưởng mình nghe nghe lầm cơ: “….Anh chắc chứ?”
Tần Phi Tương gật đầu cực kì nghiêm túc.
Chung Viễn Thanh hít mạnh một hơi: “Anh đừng hối hận là được.”
Tần Phi Tương ngẩng đầu, nhìn về phía Chung Viễn Thanh, sau đó cười tươi: “Thực ra, tôi vẫn cứ chờ mong đồ do chính tay em làm.”
Đừng dùng vẻ mặt như chó nhỏ thành khẩn đối với tôi như thế chứ, à còn nụ cười này nữa, khốn kiếp, không phải cậy việc tôi cưng anh đấy chứ, hừ!
Mặc dù Chung Viễn Thanh có lẩm bẩm như vậy, song lòng không khỏi vui sướng, vỗ vỗ bả vai y: “Anh đã tha thiết cầu xin tôi. Với lại anh đang bị thương nên tôi sẽ xuống bếp cố tự làm gì đó, còn anh thì nghỉ chút đi.”
Nói xong, Chung Viễn Thanh đắp chăn cho y, vui vẻ ngâm nga rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của hắn, nụ cười trên mặt Tần Phi Tương chợt vụt tắt, y bò dậy, tựa lên thành giường, nhắm chặt hai mắt, giơ tay lên rồi khẽ hít sâu một hơi, rồi từ từ mở mắt ra.
Vẫn là một màn đen u tối.
Tần Phi Tương suy sụp tựa vào đó, ngửa đầu, màu đen, màu đen, màu đen, đã chứng minh cho y biết một sự thật tàn khốc, rằng Tần Phi Tương y bị mù rồi.
Mù sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với tương lai của Tần Phi Tương, song y đã không còn tâm trí để suy nghĩ nữa bởi bận tâm duy nhất trong lòng y của bây giờ chính là Chung Viễn Thanh.
Đối với người thuộc phái thể thuật, thứ bọn họ dưa vào là năm giác quan của mình, mà bị mù chẳng khác nào tước mất một nửa cảm quan của họ. Đối với cường giả, mất đi một giác quan, cũng ngang tầm với việc tất cả thành quả huấn luyện của họ sẽ trở thành công cốc, bởi vì bọn họ sẽ phải làm lại từ đầu, không những thế mà khó khăn cũng lớn hơn trước kia. Một khi thất bại, cũng đại diện cho việc người đó rất có thể sẽ trở thành đồ bỏ đi.
Giờ đồ bỏ đi biến thành chính mình, Tần Phi Tương sao còn tư cách đứng sánh đôi với Chung Viễn Thanh được đây? Y đã thành thế này sẽ chỉ đem lại gánh nặng cho Chung Viễn Thanh mà thôi. Đây mới là chuyện làm Tần Phi Tương tuyệt vọng và sợ hãi nhất.
Tần Phi Tương y tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của Chung Viễn Thanh!
“Lão Đại, nghe nói cậu tỉnh rồi.” Tại lúc Tần Phi Tương đang chìm trong tuyệt vọng, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.
Thạch Lan là người vọt vào đầu tiên, đến Woodrow, anh em Du gia, cuối cùng mới là Lawson luôn cúi đầu lo lắng.
Tại một khắc khi Thạch Lan đi vào, Tần Phi Tương đã nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình, y làm bộ như không có việc gì, đầu quay qua trái, như thể đang ngắm phong cảnh, ngoại trừ tiếng Thạch Lan, vài người phía sau tuy không lên tiếng nhưng dựa vào tiếng bước chân, Tần Phi Tương vẫn đoán được.
Đợi đến lúc bọn họ đều đã vào, Tần Phi Tương mới quay đầu, tỏ vẻ kinh ngạc, gật đầu : “Sao các cậu đến hết thế này?”
“Không phải do bọn tôi lo cho cậu đó sao?” Woodrow mở miệng nói : “Cơ mà tôi biết á, so với chúng tôi thì Chung Viễn Thanh mới quan trọng nhất chứ gì.”
Nói xong, cậu ta còn nháy mắt mấy cái với Tần Phi Tương biểu lộ ý “chúng tôi hiểu cả rồi.”
Tần Phi Tương không biết Woodrow đang làm gì, nhưng chỉ nghe tiếng cậu ta nói, y cũng đoán được cậu ta đang chọc cười quan hệ giữa y với Chung Viễn Thanh, cho nên y bèn thuận thế cười theo.
“Thế giờ chúng ta đang ở ?” Tần Phi Tương ngầm đoán, rất bĩnh tĩnh hỏi.
Chung Viễn Thanh không nói với cậu à? Chúng ta đang ở trong doanh địa dưới chân núi Corpach đó, nơi chúng ta đáng nhẽ phải tới ý. Có điều, hiện tại ở đây không chỉ có mình chúng ta.” Vì trước lúc được nhóm Khang Phùng tìm thấy thì Tần Phi Tương đã bị hôn mê , vì vậy mà Thạch Lan hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của y, hắn kiên nhẫn giải thích cho Tần Phi Tương : “Vì cứu chúng ta nên huấn luyện viên Thanh Mộc đã gửi tin cứu hộ đến nhà trường, sau đó Ares bèn lập tức liên lạc với đội cứu hộ gần nhất. Thế nên, hiện tại ngoài chúng ta thì trong doanh địa còn có cả đội cứu hộ kia nữa.”
“Bọn họ còn ở đây làm gì ?” Tần Phi Tương biết điều lệ học viên sẽ được quân đội bảo vệ vô điều kiện, song đội cứu hộ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi, sao bọn họ chưa rời đi mà còn nán lại ?
“À, là thế này này. Vì cậu bị hôn mê nên Chung Viễn Thanh định nhanh chóng chuyển cậu đến bệnh viện của Ares để điều trị, nhưng bác sĩ Edward của đội cứu hộ chẩn đoán cậu chỉ bị mất máu thôi nên không cần phải đi. Mà hiện giờ điều quan trọng nhất là cậu cần phải nghỉ ngơi, nếu cứ tự tiện chuyển cậu đi, không khéo càng làm tình huống xấu thêm, với lại bão tuyết trên Corpach chưa ngừng hẳn nên bọn họ phải ở lại. Còn hỏi gì không?”
Tần Phi Tương lắc đầu, không khỏi cười khổ, có lẽ vì bị mù nên y mới mẫn cảm thế sao ? Chỉ một đội cứu hộ ở lại đã khiến y mẫn cảm nghĩ linh tinh rồi.
So với chuyện bị mọi người phát hiện mình bị mù thì Tần Phi Tương càng lo sợ việc y bị Chung Viễn Thanh phát hiện hơn.
Y sợ Chung Viễn Thanh sẽ thất vọng, sợ em ấy sẽ lo.
Đột nhiên, Tần Phi tương bỗng cảm thấy xung quanh thật yên lặng.
Có chuyện gì xảy ra sao?
Tay Tần Phi Tương không khỏi nắm chặt ga giường, trầm giọng nói : “Có chuyện gì à?”
Y vừa thốt ra câu này, cả phòng lập tức vang lên tiếng hít mạnh, Tần Phi Tương càng bất an, nhưng y không nhìn thấy Thạch Lan ngồi bên cạnh khi nghe xong lời này, mặt hắn bèn hiện lên một tia hoài nghi và kinh ngạc.
“Lão Đại, cậu đừng quá đáng. Dù nguyên nhân bởi do Lawson nhưng cậu ấy không cố ý mà. Sao cậu có thể như vậy chứ? ” Giọng của Du Mẫn đột nhiên vang lên.
Tần Phi Tương nói lắp bắp : “Du Mẫn, cậu, cậu có ý gì? Tôi làm gì quá đáng?”
“Lawson đã giải thích với cậu rồi. Cậu còn muốn gì nữa?” Du Mẫn thở phì phò nói, tiện tay kéo Lawson qua : Đừng giải thích nữa, chẳng ai muốn chuyện này xảy ra đâu. Cậu đừng áy náy như thế.”
Lawson khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn : “Không. Đều tại tôi. Nếu không do tôi.”
“Các cậu đừng tranh chấp nhau nữa.” Thạch Lan bỗng mở miệng nói: “Mời các cậu rời khỏi đây một chút. Tôi có chút chuyện cần bàn với lão Đại.”
“Vì sao?” Du Mẫn vẫn không chịu buông tha.
“Tiểu Mẫn, chúng ta cứ ra ngoài trước đi.” Du Trạch cảm thấy bầu không khí không thoải mái, cậu với Lawson cùng kéo Du Mẫn đi, còn Woodrow thì đã chạy ra trước.
“Thạch Lan, có chuyện gì à?” Sau khi mọi người rời đi, Tần Phi Tương đã trở lại bình thường.
Thạch Lan không nói gì, mà rón rén đứng dậy, quơ tay ra trước mặt Tần Phi Tương, thấy y vẫn tỏ ra thản nhiên, trong lòng không khỏi trầm xuống: “Lão Đại, cậu nói thật cho tôi biết đi, mắt của cậu bị sao thế?”