Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 143: Trở về



“ Nên có thể nói rằng đây là một trò đùa ác ý của bọn họ?” Sau khi được Chung Viễn Thanh tường thuật lại, Tần Phi Tương không khỏi lắc đầu: “Chỉ vì tò mò mối quan hệ của chúng ta nên mới nghĩ ra cách này để thử ? Bọn họ quả thực nhàn đến phát sợ rồi. ”

“Hoàn toàn chính xác.” Chung Viễn Thanh nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của Thanh Mộc và Khanh Phùng khi bị hắn bắt quả tang, hắn cực kì hả giận gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này, sau đó lại cúi đầu tiếp tục giúp Tần Phi Tương lau sạch đống thuốc mỡ giả mù trong mắt.

Song, trong phòng lại chỉ còn sự im lặng bao trùm.

“Em giận đó à?” Đắn đo nửa ngày, Tần Phi Tương mới cẩn thận hỏi.

“Giận?” Chung Viễn Thanh hừ lạnh một tiếng : “Anh thấy thế à ?”

Vì thế, đến thở mạnh Tần Phi Tương cũng không dám nữa.

“Nếu không phải tôi phát hiện anh có chuyện gạt tôi, sau đó tìm Thạch Lan hỏi cho rõ ngọn ngành. Rồi lại đi chất vấn huấn luyện viên Thanh Mộc đầu đuôi thì anh còn định gạt đến bao lâu nữa?” Chung Viễn Thanh đột nhiên mở miệng hỏi.

“Tôi….. ”

Đối với câu hỏi của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương đột nhiên nhận ra mình không thể trả lời, nếu lần này không phải trò đùa cố ý của huấn luyện viên mà là thật, có lẽ chỉ sợ y sẽ…

“Vì biết mình bị mù nên anh mới nghĩ anh là gánh nặng cho tôi phải không? Anh cứ định sẽ mãi gạt tôi, chứ không định nói rõ cho tôi?” Chung Viễn Thanh rất hiểu lối suy nghĩ của Tần Phi Tương : “Sau đó dựa theo tính cách của tôi, tôi sẽ tức giận vì chuyện anh giấu diếm, không chừng tôi sẽ xúc động, bỏ anh, cứ thế anh yên tâm rồi chứ?”

Tần Phi Tương cười khổ lắc đầu : “Sao tôi có thể yên tâm được chứ ? Chỉ là….”

“Chỉ là anh cảm thấy bản thân không thể trở thành gánh nặng cho tôi, đúng không?” Chung Viễn Thanh liếc nhìn vẻ mặt Tần Phi Tương thì biết mình lại đoán đúng rồi. Hắn hít một hơi, hét to vào tai Tần Phi Tương : “Anh còn ngốc nghếch đến thế nào nữa ! Hay anh vốn dĩ không hề tin tôi?”

“Tôi xin lỗi. ” Tần Phi Tương nghĩ ngợi đến nửa ngày, cũng chỉ thốt lên ba chữ này.

Nhìn bộ dạng thành thật của Tần Phi Tương, rồi nghĩ tới đau đớn và dày vò khi biết mình bị mù của y, cơn tức của Chung Viễn Thanh cũng mất hơn nửa.

“Đừng như vậy nữa. ” Chung Viễn Thanh cúi xuống, ôm lấy Tần Phi Tương : “Đừng có gạt tôi nữa. Hai chúng ta không nên có những bí mật thế này. Nếu đã quyết định ở bên nhau thì dù có khó khăn, chúng ta cũng phải cùng đối mặt. Anh nghĩ rằng anh làm thế là tốt cho tôi, nhưng anh có nghĩ đến tôi sẽ cảm thấy khổ sở không.”

Những lúc thế này, ngoại trừ việc ôm chặt an ủi Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương không còn có thể nghĩ ra cách nào an ủi nào tốt hơn nữa.

Sau khi Tần Phi Tương đã khỏi hẳn, đội cứu hộ cũng thương lượng với trường quân đội Ares, rằng tất cả mọi người cuối cùng cũng khởi hành quay về Ares, có điều lần này bọn họ không cưỡi Thanh Long về mà là cọ theo đội cứu hộ.

“Cuối cùng cũng về rồi. ” Nhìn tinh cầu màu xanh lá ở bên ngoài cửa sổ, dẫu là Lance thì cũng không nhịn được cảm khái nói một câu.

Không còn cách khác, mặ dù thời gian học của khóa học dã ngoại sinh tồn này chỉ có ba ngày, thêm ba ngày điều trị và chấn chỉnh, thôi bỏ đi, thực ra rời khỏi Ares chưa tới một tuần ấy mà, nhưng chỉ vỏn vẹn sáu ngày song đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, đặc biệt là sau khi gặp phải trận tuyết lở, biết thế nào là sinh ly tử biệt, và nghĩ tới ba tháng trước kì khảo hạch của trước kia, tất cả đều cảm thấy cái điều gọi là huấn luyện nghiêm khắc khi ấy chả khác nào đang chơi đùa cả.

Bởi ai cũng hiểu không có huấn luyện thực tế thì chắc chắn sẽ không thể phát triển, càng huống chi có đôi khi con người có tính chậm chạp, buông lỏng tập luyện, khi ấy mà tiến vào chiến trường thật, quả thật ai ai cũng phải hối hận vì sao hồi xưa lại lãng phí thời gian trên ghế nhà trường.

Thanh Mộc nhìn vẻ mặt khác lạ của mọi người, chỉ là khi nhìn Chung Viễn Thanh, y lại hơi run run, hết cách rồi, ai bảo sau khi bị Chung Viễn Thanh hung tàn hỏi cung toàn bộ sự việc, cái mặt ấy… dù đến Thanh Mộc cũng không khỏi chột dạ và sợ hãi cực kì, Khang Phùng lại rất thông minh chuồn nhanh, Thanh Mộc muốn chốn đấy nhưng lại lo Chung Viễn Thanh biết xong có khi càng ghét hơn nên y đành phải ngoan ngoãn ở lại giải thích.

Chẳng qua, Thanh Mộc cũng chỉ thấy chột dạ tí thôi, nhìn sang chỗ khác, y ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng : “Sao rồi ? Mấy ngày qua các cậu hẳn gặt hái được nhiều bài học nhỉ.”

Tất cả đều gật đầu.

“ Corpach đã được xác nhận là một trong những tinh cầu có độ nguy hiểm thấp nhất, hơn nữa, các cậu chỉ phải đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có ai nghĩ tới hay chưa, nếu có một ngày các cậu gặp phải tình huống này ở trên chiến trường thật sự thì sao?” Thanh Mộc nhìn mọi người lộ ra vẻ đăm chiêu, lại đổ thêm dầu vào lửa : “Xuất thân từ trường quân đội Ares, ta tin các cậu sẽ không muốn trở thành nỗi nhục của Ares, cho nên cách duy nhất các cậu có thể làm là không ngừng lớn mạnh, mạnh hơn nữa, hiểu chưa?”

“Bọn trò đã hiểu !” Nghe xong lời của Thanh Mộc, trong lòng mọi người không khỏi hừng hực nổi lên ý chí chiến đấu.

“Hiểu rồi thì tốt.” Thanh Mộc gật đầu vừa lòng, giờ mà không tiếp thêm ý chí cho lũ nhóc này thì đợi đến lần dã ngoại sinh tồn sau, bọn chúng chắc sẽ bỏ đi mất.

Nếu đã để ta làm huấn luyện viên của khóa học dã ngoại sinh tồn của mấy nhóc này, thì ta sẽ dốc sức dạy dỗ, kẻo lại bị cáo già Blair kia lải nhải dài cả lỗ tai.

“Chương trình đã kết thúc thành công, sao còn cái bầu không khí sục sôi thế này á? Anh nhớ không sai chứ nhỉ? Lần này về mấy đứa có thể xả hơi tí đúng không?” Khang Phùng đang ngồi ở khoang chỉ huy đột nhiên ló đầu, sau đó cười tủm tỉm tiến thẳng đến chỗ Chung Viễn Thanh : “Không ngại cho anh ngồi ở đây chứ.”

Chung Viễn Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó quay đầu đi chỗ khác.

Đúng là thù dai mà. Khang Phùng lắc đầu bất đắc dĩ, đợi tới lúc ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Mộc, Khang Phùng lại phát hiện Thanh Mộc đang hung tợn trừng mắt với mình.

Móa mình lại làm sai gì à? Khang Phùng đột nhiên cảm thấy có chút hỗn loạn.

“Cho em hỏi xả hơi một chút là ý gì á?” Woodrow vội vàng túm lại hỏi Khang Phùng.

Khang Phùng nhìn cả lũ : “Ủa mấy đứa chưa nghe qua à ? Hay nhận được thông báo ấy? Chuyện sau khi nhập học được ba tháng, đồng nghĩa khi kì khảo hạch kết thúc, nhóm tân sinh vượt qua được ấy, mấy hạn chế của mấy đứa sẽ được giảm thiểu nhiều lắm. Nhất là vào thời điểm này mỗi năm, sẽ có ba ngày được gọi là “ Ngày mở cửa ” đó.”

“Ngày mở cửa ?”

“Ngày mở cửa ấy là ngày Đế Quốc cho phép người nhà của các học viên học trong Ares có thể đi vào. Tất nhiên, những người có thể vào chủ yếu là cha mẹ mấy đứa đó. Bọn họ sẽ nhận được giấy mời do đích thân nhà trường gửi tới mà.” Khang Phùng kiên nhẫn giải thích : “Còn bạn bè hay người yêu của đứa nào muốn vào thì đứa ấy phải tự đi xin.”

“Ngày mở cửa ?”

Nhờ Khang Phùng nhắc tới, tim Chung Viễn Thanh đánh cái thịch, rồi lập tức nhìn về phía Thanh Mộc, người này từng nói vì hắn mới chạy đến Ares làm huấn luyện viên, cố tình tìm cơ hội tiếp cận mình vì muốn nhân ngày“ ngày mở cửa ” để nhìn thấy cha mình, xin lỗi cha.

Mặc dù Chung Viễn Thanh đã từng nói qua, đừng nói giấy mời của Ares mà chỉ bằng với tính cách ‘tiểu thư khuê các’ không ra khỏi cửa của Chung Minh thì dù chính Chung Viễn Thanh mời tới, chưa chắc Chung Minh đã đồng ý.

Chẳng qua, trông thấy đôi mắt tràn ngập chờ mong của Thanh Mộc, Chung Viễn Thanh không khỏi mềm lòng. Hơn nữa tuy Thanh Mộc không thích Tần Phi Tương, còn đùa dai chơi khăm hù dọa y, thì nếu xem xét kĩ lại, Thanh Mộc rất tốt với Chung Viễn Thanh hắn, những kinh nghiệm và tri thức phong phú y truyền dạy đều làm người khác ngưỡng mộ, Thanh Mộc quả thật y như một người thầy của hắn, không đúng, hẳn phải sâu sắc hơn nữa, tựa như một vị trưởng bối vậy.

Nếu, năm đó quả thật vì vô tình nên mới khiến quan hệ giữa Thanh Mộc và Chung Minh vỡ nát, rồi để hai người tách ra, vậy thì hiện tại Thanh Mộc đã chủ động, riêng hắn cũng có thể coi như tạo cơ hội vì hai người nhỉ.

Vì thế, Chung Viễn Thanh suy nghĩ một lát, rồi rất vui vẻ đồng ý sẽ dẫn Thanh Mộc đi gặp cha mình trong “ngày mở cửa ”, ờm, tiên quyết là Chung Minh phải đến thật cơ.

Phi thuyền trắng đỏ của đội cứu hộ rất nhanh đã tới Ares, sau lúc tiến vào bến cảng chuyên chế của Ares, một đám người bước xuống đất, bọn họ không khỏi có cảm giác đã cách một thế hệ.

Mà trong cảng lúc này, một xe huyền phú có kí hiệu của Ares đã chờ sẵn ở đấy.

“Sau khi vào Ares, mọi người có thể giải tán.” Lên xe, Thanh Mộc cài lịch trình chuyện tiếp theo : “Còn về kết quả trong chương trình học lần này thì ta sẽ gửi lại sau. Mặt khác, ta không chấp nhận bất cứ ý kiến bất đồng nào, nếu ai cảm thấy ta bất công thì có thể phản ánh trực tiếp. ”

“Tuy không lâu nữa sẽ đến “ngày mở cửa” của Ares, song ta không hy vọng mọi người sẽ xao lãng chuyện luyện tập. Bởi vì sau khi hoạt động này kết thúc, nhà trường sẽ bắt đầu tuyển chọn học viên tham gia “Lời mời thi đấu liên cơ giáp” cho mùa hèn năm sau. Ta tin ai cũng đã nghe đến chuyện này rồi nhỉ, đây chính là trận đấu để tỏ rõ thực lực chiến đấu thực của mọi người, nên ta hy vọng tất cả các cậu có thể hăng hái tham gia. ”

Một người thầy của bộ môn dã ngoại sinh tồn lại đi nói với mấy lời này với bọn họ, sẽ khiến tất cả cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.

Như thể nhìn ra mối nghi ngờ của mọi người, Thanh Mộc nhân tiện tung ra một quả bom tin tức : “Quên nói với các cậu, huấn luyện viên phụ trách các cậu kì thực không phải chỉ riêng mình Bard mà gồm có cả ta. Bard có nhiệm vụ dạy dỗ mười mấy đứa, còn ta chỉ đặc biệt dạy dỗ mười người các cậu ! Hy vọng sau này chúng ta sẽ có thể chung sống hòa thuận với nhau. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.