Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 157: Lão tướng xuất mã



“Thực ra, chính tôi sai cậu ta đến gặp phó hiệu trưởng Naiden.” Tiếng Thanh Mộc đột nhiên vang lên sau lưng Tần Phi Tương, nhất thời thu hút toàn bộ chú ý của mọi người.

“Lại người nào nữa đây?” Bốn thủ vệ kia ngờ vực nhìn cái người mới tới, hôm nay làm quái sao thế? Hết người này đến người khác ghé thăm?

“Hầy, tôi là huấn luyện viên Thanh Mộc của Ares. Không tin thì các cậu có thể điều tra thử coi.” Nói xong Thanh Mộc bèn quay đầu nhìn Tần Phi Tương : “Thằng bé này đần quá. Có chuyện thì phải nói, ta biết ngay để mình cậu đi đảm bảo hỏng chuyện mà. Thôi, cậu cứ về trước đi há.”

Tần Phi Tương do dự nhìn Thanh Mộc, rồi nhìn sang tòa nhà nhỏ kia.

“Đứng đực đấy làm gì? Nhanh lên, đi mau!” Thanh Mộc cường điệu gằn từng tiếng.

“Chủ nhân, chắc huấn luyện viên Thanh Mộc có kế hoạch gì rồi, anh cứ giả bộ đi đi.” Tiểu Bạch nhắc nhở Tần Phi Tương.

Tần Phi Tương bán tín bán nghi quay người chuẩn bị rời đi.

“Nhớ, quay về đường cũ đấy, đần thế này cẩn thận đừng có đi lạc.” Thanh Mộc đột nhiên phun thêm một câu.

Tần Phi Tương làm theo lời Thanh Mộc, y vừa mới khuất dạng vào trong lùm cây, cánh tay liền bị một người đột ngột kéo lấy, sau đó miệng bị bịt chặt.

“Ưm…. ” Vừa trông thấy Chung Minh, Tần Phi Tương liền hô một tiếng, lập tức đã bị Chung Minh chặn lại.

“Im lặng chút. Cháu nghe rõ đây, ban nãy bác đã quan sát qua rồi, giờ lão Thanh Mộc đang tìm cách kì kèo với mấy tên kia, còn hai chúng ta thì tìm đường lẻn vào. Cái chỗ đằng kia kìa là điểm yếu của tòa nhà, tí phải lẻn vào chỗ ấy ấy. Hiểu chưa?” Chung Minh buông Tần Phi Tương ra, nhỏ giọng nói : “Đúng rồi, cởi áo khoác ra đi, có nó vướng lắm đấy.”

“Dạ.” Tần Phi Tương ngoan ngoãn cởi áo xong, mới nói : “Dù chỗ đó yếu nhất nhưng nhìn cái cách bảo vệ này, có khi tòa nhà có cả camera theo dõi thì sao?”

Chung Minh túm lấy quang não bên tay phải của Tần Phi Tương, gõ gõ xong trình tự gì đó, rồi mới buông ra, mặt bình tĩnh : “Ờm, trình tự theo dõi bị bác hack rồi. Chúng ta có khoảng một tiếng, bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu. ”

“Bị bác, bác…. ” Tần Phi Tương kinh ngạc nhìn Chung Minh.

Lúc này, Chung Minh đã dẫn y men theo con đường nhỏ, lách qua khu rừng, tới sát rìa tòa nhà, Chung Minh quay đầu nhìn Tần Phi Tương: “Cháu không tò mò chỗ nào à?”

Tần Phi Tương nhanh chóng lắc đầu.

Chung Minh nhìn y ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó, khuôn mặt đỏ bừng vì bị mình chăm chăm, song vẫn giữ nguyên thái độ cảnh giác, cuối cùng ông kết luận : “Ầy, ngoan ghê. Đi theo Điểm Điểm nhà bác, chắc cháu chịu thiệt nhiều lắm nhỉ.”

Tần Phi Tương : …..Chẳng nhẽ giờ mình phải nói, không sao, cháu không sợ ư?

“Chúng ta vào trước đi.” Tại lúc Tần Phi Tương đang bối rối không biết đáp lại thế nào, Chung Minh đã dẫn đầu lẻn vào sát bên cửa sổ, dùng máy nén thủy lực mi ni mở cửa sổ, rồi kêu Tần Phi Tương qua.

Sau đó, chẳng đợi y chạy tới, Chung Minh đã nhảy trước một bước, động tác thành thạo đến độ khiến Tần Phi Tương giật mình.

Hầy, thế này chả giống với vị gia chủ thế gia yếu đuối trong truyền thuyết nha ! Động tác lẻn vào trôi chảy thế này dòm vô cứ như làm nhiều lần rồi ấy.

“Còn không vào lẹ đi!” Vì chậm chân nên quang não của Tần Phi Tương liền nhận được tín hiệu thúc giục của Chung Minh.

Tần Phi Tương vội làm y chang động tác ban nãy của Chung Minh, tiến vào tòa nhà.

“Vì cả tòa nhà đã cài đặt hệ thống chống gián điệp, nên chúng ta chỉ có thể dùng tia hồng ngoại để quét thôi. Bác thấy tuy chỗ này nhiều người nhưng đa phần toàn người hầu tôi tớ. Điểm Điểm nhà bác chắc không ở đây đâu, thế chắc nó ở tầng hai chăng. Có điều, phòng nào phòng nấy đều có người, cháu nghĩ coi Điểm Điểm ở phòng nào? ” Chung Minh chỉ vào bản đồ phân tích nói.

Máy quét tia hồng ngoại nhận dạng mọi người bằng cách dựa vào nhiệt độ cơ thể, mà trên bản đồ đang có rất nhiều điểm đỏ nhấp nháy đại diện số người trong phòng.

Tần Phi Tương nhìn lướt qua, sau đó rơi xuống một căn phòng ở mé trái. Trong phòng này chỉ có hai điểm đỏ, nên ngoài Chung Viễn Thanh chắc có lẽ còn có Naiden nữa không chừng.

“Cháu nghĩ phòng này hửm? Thực ra bác cũng nghĩ thế đó.” Chung Minh không nói nữa, bởi vì ông vẫn luôn có linh cảm xấu, thứ cảm giác này thúc giục bọn họ phải nhanh nhanh đi tìm Chung Viễn Thanh, bằng không sẽ có hậu quả không tưởng sẽ xảy ra.

“Xuất phát thôi.”

Sau khi nhớ rõ vị trí của căn phòng, hai người bèn hành động thật cẩn thận.

Mặc dù cả tòa nhà này đã được Naiden thiết trí rất kỹ lưỡng, song bởi vì nó là công trình kiến trúc tồn tại đã lâu của Ares, mà do nhà trường noi theo phong cách quân bộ, cho nên kết cấu của cả tòa nhà khá đơn giản. Đường lên tầng hai chỉ có duy nhất một con đường, băng qua dãy hành lang, lên cầu thang ở một góc ắt sẽ tới lầu hai.

Ở lầu một còn có một đại sảnh, người hầu ở đó chắc chắn không có lực uy hiếp, song nó là nơi dễ bị người trông thấy nhất. Nếu xảy ra trường hợp đó, thì quả thật hỏng bét, cho nên đối với Chung Minh và Tần Phi Tương, chỗ nguy hiểm và dễ bị phát hiện nhất chính là lúc lẻn qua đại sảnh này.

Có điều, giờ Tần Phi Tương chỉ có thể phân tích chút ít thôi chứ y chẳng nghĩ ra được gì nữa, cũng không có tinh lực để nghĩ, bởi vì tốc độ của Chung Minh quá mau khiến y cảm thấy hãi hùng.

Đây rốt cuộc có phải tốc độ của nhân loại bình thường không đấy! Người lắm bệnh đấy hả!

“Hai người…. ” Đúng lúc này, một phòng đối diện hai người đột ngột mở ra, một người hầu mặc áo đuôi tôm bưng bưng một lọ rượu đỏ đi ra, vừa trông thấy hai người, gã không nhịn được hô ra tiếng.

Hỏng bét! Tần Phi Tương lập tức chạy vội, muốn tiến lên đánh ngất đối phương.

Nào ngờ, Chung Minh còn nhanh hơn y, ông khẽ vung tay, quăng một sợi tinh thần lực mỏng manh ra, sau đó nhanh chóng đâm vào cơ thể người hầu kia.

Khi Chung Minh áp sát tới, gã người hầu kia đã bất tỉnh vì bị tiêm thuốc mê, khay cùng chai rượu đỏ đều được Chung Minh tiếp vững vàng.

“Phòng này không có người, mở ra đi.” Chung Minh nhỏ giọng giao việc cho Tần Phi Tương.

Tần Phi Tương nhanh chóng mở cửa, sau đó kéo gã người hầu vào trong.

Cả quá trình, chưa vượt quá năm giây.

Sau khi giải quyết gọn lẹ chuyện ngoài ý muốn này, bọn họ lại tiếp tục phi nhanh về phía trước.

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới đại sảnh.

“03, sao thế ? ” Khi đã xác minh thân phận huấn luyện viên của Thanh Mộc là thật, 02 bèn chạy đi thông báo cho Naiden, ba người còn lại vẫn tiếp tục nhiệm vụ canh cửa, Thanh Mộc thấy thế bèn đi qua tán gẫu với bọn họ.

Tuy rằng mấy tay thủ vệ này đều thuộc hàng dự bị của cấm vệ quân, đều được huấn luyện hà khắc, thế nhưng vì bị phái đến đây bảo vệ cho một gã phó hiệu trưởng của một trường quân đội, đích xác đã khiến họ cảm thấy nhàm chán, nhất là tên phó hiệu trưởng kia còn tỏ thái độ khinh thường với bọn họ, điều đó càng làm bọn họ chán ghét hơn.

Nay, huấn luyện viên nhà người ta này dễ nói chuyện ghê lắm, cộng thêm dù thuộc cấm vệ quân hoàng thất song suy cho cùng tất cả đều là quân nhân, ừm, giữa quân nhân với nhau có lẽ có một thứ tình cảm đặc thù nhỉ, cùng song não chẳng hạn.

Ngay tại lúc ba người đang vui vẻ tán gẫu với Thanh Mộc, bỗng một người quay mạnh đầu lại.

Tên cầm đầu trong bốn người tò mò hỏi.

Câu hỏi của gã lập tức đã bị Thanh Mộc chú ý tới, người ban nãy phát hiện ra Tần Phi Tương cũng chính là tay “03” trong miệng bọn họ, xem ra người này có tính cảnh giác rất cao, nói cách khác, trong bốn người này, 03 là lính trinh sát.

Mới rồi y cũng quay đầu hóng vào đại sảnh, tim liền đánh cái thịch, Thanh Mộc lập tức hiểu ra ngay. Chắc chắn nãy Chung Minh với Tần Phi Tương mới đi qua rồi bị phát hiện đây mà.

Sai rồi, phải là tên ngốc Tần Phi Tương bị phát hiện chắc luôn, Chung Minh nhà mình siêu lắm, không có chuyện bị tóm đâu!

Thanh Mộc nghĩ nghĩ, sau đó càng cố gắng thu hút sự chú ý của người khác, lôi kéo chủ đề cho đám đàn ông FA, vì thế ba người kia hết chống cự bị đề tài hấp dẫn, bỏ qua mấy chuyện xảy ra trong đại sảnh kia ra sau đầu.

“Thế nào rồi ? Không bị phát hiện đúng không?” Chung Minh đứng sát tường, thở hổn hển hỏi Tần Phi Tương, vừa rồi ông hơi chùn nửa bước, thế là bị người ngoài kia phát giác, xem ra cái đám thủ vệ kia còn có người tinh ra phết.

Tần Phi Tương thò đâu ra quan sát, sau đó lắc đầu : “Nom bọn họ tám với huấn luyện viên Thanh Mộc vui lắm.”

“Hừ ! Anh ta chỉ có tí tác dụng đấy thôi.” Chung Minh lạnh lùng nói, tiếp đó đi hướng chỗ cầu thang lên lầu.

Lời của Chung Minh làm Tần Phi Tương bỗng nhiên nhớ tới lời khẩn cầu mang y đi gặp Chung Minh để xin lỗi vào “ Ngày mở cửa ” của Thanh Mộc với Chung Viễn Thanh.

Xem ra, những lời kia rất có khả năng là thật. Ầy, tin có ích thế này, nhất định phải báo ngay cho Chung Viễn Thanh mới được !

Naiden vừa mới thay áo ngủ xong bèn nghe thấy tiếng gõ có quy luật thay cho tiếng gõ cửa.

“Ai?” Mỹ thực đang dâng trước mắt còn bị người xen vào, tâm tình Naiden bèn kém tới cực điể, cho dù một người hay khoe khoang vẻ cao quý như hắn ta, nhưng giờ phút này cũng không khỏi hùng hùng hổ hổ đi mở cửa.

“Có chuyện gì à?” Naiden nhận ra người gõ là một trong những lính thủ vệ của mình, tâm tình càng xấu, mấy người này quả nhiên đều trời sinh chưa được giáo dưỡng mà, không biết lúc nào không được đến quấy rầy mình sao?

Giọng Naiden đầy ý mỉa mai, khiến sắc mặt 02 biến đổi không ngừng, có điều vì gã ta đang cúi đầu, lại đội mũ, cộng thêm Naiden luôn khinh mấy tay quân nhân thô lỗ, nên hắn ta mới không phát hiện dị thường của 02.

“Thưa Sir, bên ngoài có một vị huấn luyện viên Ares muốn gặp ngài. Đây là thứ y bảo tôi mang cho ngài, nói chỉ cần ngài xem xong thì nhất định sẽ cho y vào. ” 02 cung kính dâng một phong bì thư tín cho Naiden.

Phải biết rằng, ở thời đại tất cả đều phát triển như hiện nay, rất ít người dùng thư tín để chuyển tin. Thứ đồ đã bị con người đào thải, nay lại được mang đến trước mặt mình, Naiden liền cảm thấy một thứ rác rưởi đang xếp ra trước mặt mình.

Vì thế, Naiden càng tức điên.

“Cút ! Lũ ngu, dám mang thứ này đến chỗ ta? Chả nhẽ lũ mi không biết động não trước à? Mang rác rưởi vào địa bàn của ta? Mấy tháng tiền lương của bọn mi trôi đi đâu hết rồi hả?” Naiden hung hăng ném bức thư vào mặt 02, sau đó hừ lạnh, hung hăng đóng sập cửa một tiếng.

“Đồ con lợn!” Đợi tới khi cửa đã đóng, 02 mới không nhịn nổi ngẩng đầu, chửi một tiếng.

Nhưng là, đúng như những lời mắng chửi Naiden ban nãy, tuy bọn họ thuộc đội cảnh vệ hoàng thất đấy, song chuyện tiền lương lại do tên lợn kia phát cho.

Thế nên, tên kia mới dám kiêu ngạo như vậy.

Đáng tiếc, kiêu ngạo cái beep! Sớm muộn có ngày ông đây giáo huấn cho mi một trận tơi bời!

Chửi xong, 02 thở phì phì bước ra ngoài, không hề phát hiện có hai bóng người đã lẻn vào thành công.

Đợi 02 rời đi xong, trước mé cầu thang lên lầu ba liền lộ ra hai cái đầu.

“Đi rồi hở?” Chung Minh chọc chọc Tần Phi Tương.

Tần Phi Tương gật gật đầu.

Sau đó hai người lập tức chạy ra, tiến thẳng tới căn phòng Naiden mở ban nãy.

“Cháu hay bác đây?” Chung Minh chỉ cửa phòng.

“Đương nhiên cháu rồi.” Cái chuyện bé này sao để người già động thủ cơ chứ. Tần Phi Tương nhanh chóng bắt chước, gõ theo nhịp mà 02 ban nãy gõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.