Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 158: Đánh dấu



“Lại chạy tới làm gì nữa? Đúng là lũ bỏ đi!” Naiden hãy tưởng hắn đã được yên tĩnh làm một số chuyện nào đó, nào ngờ trước cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Gì nữa? Chẳng nhẽ đám này không có mắt à?

“Tôi nói rồi còn gì, bất cứ ai đều… ” Naiden hùng hổ mở cửa, không nghĩ tới trước cửa xuất hiện hai người hắn ta không quen cho lắm.

“Mấy người là…Cứu!” Naiden phản ứng nhanh, định há mồm hô to, đúng lúc này, Chung Minh đang đứng sau Tần Phi Tương bất chợt ra tay, một chiêu này đã lập tức đánh bất tỉnh Naiden.

“Kéo hắn ta vào. Nhẹ nhàng thôi, đừng để bị phát hiện.” Sau khi đánh ngã Naiden xong, Chung Minh bước qua người hắn ta, vội vàng chạy thẳng vào phòng.

Tần Phi Tương theo sát phía sau, thành thật dọn dẹp “Chiến trường”.

Thời điểm 02 đi xuống, gã ta đột nhiên nghe thấy có tiếng động vọng xuống từ lầu hai, đáng nhẽ thân là lính cảnh vệ, gã phải chạy lên xem thử mới đúng, chỉ có điều nghĩ tới thái độ của Naiden ban nãy. Ha ha, dù sao gã cũng đi xuống rồi, lầu hai có chuyện gì xảy ra thì gã đách biết cũng chẳng thèm biết.

Tần Phi Tương kéo Naiden vào, y tiêm cho hắn ta một mũi thuốc loại bỏ trí nhớ tạm thời cùng thuốc mê đảm bảo con người không thể tỉnh lại trong vòng một tiếng, xong xuôi đâu đấy mới đứng dậy, bước nhanh vào trong.

Bấy giờ, Tần Phi Tương mới nhận ra, từ lúc bước vào, cả phòng tràn ngập một mùi hương hoa hồng như có như không, càng vào sâu, mùi hương càng nồng nặc.

Không đúng!

Bỗng nhiên Tần Phi Tương ngừng lại, tay bất giác ôm lấy ngực, đây không phải là hương hoa hồng đơn thuần.

Hóa ra, lúc này Tàn Phi Tương đột ngột cảm nhận thấy tim mình tự nhiên nảy lên vô cùng dữ dội, một luồng hơi nóng mạnh mẽ xuất hiện lan ra khắp mọi nơi trong cơ thể y, không chỉ vậy, Tần Phi Tương nhận ra, một bộ phận nào đó của y cư nhiên có biến hóa.

Chuyện gì thế này?

Vì sao cơ thể mình lại xảy ra biến hóa vào đúng ngay này?

Càng đi sâu, trái tim Tần Phi Tương càng đập mạnh, tới tận khi nương theo mùi hương, đi vào phòng ngủ. Trên chiếc giường king size của phòng ngủ hoa lệ, Chung Viễn Thanh chỉ mặc vỏn vẹn chiếc áo sơ mi đã mở bung cúc, hắn nhắm chặt hai mắt, hai gò má đỏ ứng, hai tay đang tự sờ soạng trên người mình, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, mùi chất dẫn dụ của Chung Viễn Thanh tràn ngập khắp cả căn phòng.

“Viễn Thanh bị sao thế này?” Tần Phi Tương vừa liếc thấy dáng vẻ này của Chung Viễn Thanh, lòng càng căng thẳng, từ lúc trông thấy Naiden chỉ mặc áo ngủ bước ra ngoài, y đã có dự cảm xấu rồi, nay rốt cuộc nó đã trở thành sự thật.

Lúc này Chung Minh đứng ở đầu giường quan sát Chung Viễn Thanh, thấy Tần Phi Tương đi tới, hắn gật đầu: “Cháu cũng nhận ra cái mùi kia rồi đúng không.”

“Là Phệ Nhân Hoa.” Tần Phi Tương chứng kiện tình trạng này của Chung Viễn Thanh, bèn hiểu ra ngay.

“Giờ tình hình của Điểm Điểm rất xấu. Phản ứng của nó với Phệ Nhân Hoa có hơi quá.” Chung Minh nói xong, sắc mặt trở nên cực kém, bất kể ai dám có chủ ý xấu với con mình, đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Huống chi, trông dáng vẻ này của Chung Viễn Thanh, rõ ràng là đã có phản ứng với Phệ Nhân Hoa, hơn nữa không phải chỉ có mà là rất có! Đây là một chuyện không tốt đẹp gì cho cam.

Thông thường, người hít phải hương Phệ Nhân Hoa lần đầu, cơ thể chắc chắn sẽ có phản ứng, song chỉ cần phát tiết chứ không cần phải quan hệ thì sẽ xong.

Thế nhưng, dựa trên tình trạng này của Chung Viễn Thanh, hiển nhiên không thể giải quyết đơn giản bằng việc phát tiết được.

Tần Phi Tương đương nhiên biết rõ việc này, có điều, y cũng nhanh chóng hiểu nguyên nhân của nó: “Thực ra, cách đây không lâu, Viễn Thanh, em ấy từng hít phải hương Phệ Nhân Hoa.”

Không chỉ vậy, đó còn là mùi biển hoa Phệ Nhân Hoa nữa.

“Thảo nào.” Chung Minh lắc đầu, cầm chặt cái tay đang vung loạn xạ của con trai, một lúc lâu sau, Chung Minh mới chậm rãi mở miệng: “Nếu không phải lần đầu, nom nó không chịu nổi được lâu đâu…chẳng nhẽ là ý trời sao?”

Suy nghĩ của Chung Minh, Tần Phi Tương tự nhiên cũng rõ.

Đối với người từng hít phải hương Phệ Nhân Hoa mà nói, mọi chuyện không thể giải quyết đơn giản bằng việc phát tiết.

Nghĩa là …

“Ưm….nóng……khó chịu…..” Ngay trong tình cảnh xấu hổ này, Chung Viễn Thanh đột nhiên mở mắt, vừa mới nhìn thấy Tần Phi Tương đang đứng ở đầu giường, hắn không khỏi vươn tay: “Tôi, tôi khó chịu, khó chịu lắm.”

Tần Phi Tương không đành lòng để Chung Viễn Thanh khó chịu, cộng thêm tình hình hiện tại quá cam go, cho nên giờ y cũng hận không thể chạy đến ôm chặt lấy Chung Viễn Thanh.

Thế nhưng, giờ cha của Chung Viễn Thanh đang lù lù ở đây, y căn bản không dám động thủ.

Ngay lúc hai bên đều đang đấu tranh, Chung Minh đột nhiên đứng dậy, tay phóng ra vài cây kim châm màu lam, chúng bay thẳng tới đâm tới vài vị trí trong cơ thể Chung Viễn Thanh.

Trong nháy mắt bị đâm vào, Chung Viễn Thanh liền rơi vào hôn mê, chất dẫn dụ trên người hắn cũng ngừng tỏa ra.

“Vẫn nên đưa nó rời khỏi chỗ này thì hơn. Cháu hẳn còn kiên trì được lúc nữa nhỉ.” Chung Minh vỗ nhẹ vai Tần Phi Tương.

“Ố, 02 xuống rồi đấy à? Sao lề mề thế? Chúng ta có được cho phép không?” Trông thấy 02, gã cầm đầu là người đầu tiên mở miệng.

02 không thèm trả lời gã, mà đi thẳng tới chỗ Thanh Mộc đang cười, không hề khách khí nắm cổ áo y: “Anh cố ý chơi chúng ta đúng không. Naiden nói hắn chẳng quen anh gì sứt! Hại tôi bị tên ngu kia nói cho một tràng.”

“02, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú buông người ta ra trước đi!” Những người khác nghe 02 nói vậy, đều phải giật mình, hết cách rồi, Thanh Mộc tán gẫu hợp ý với bọn họ lắm, cho nên tất cả đều không khỏi xếp y vào diện người nhà.

Mặt 02 u ám, hừ một tiếng: “Chuyện gì ấy à? Các anh hỏi anh ta thì biết ngay, không phải sao?”

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang phía Thanh Mộc.

Thanh Mộc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ là một huấn luyện viên nho nhỏ. Sao dám trêu chọc phó hiệu trưởng chứ? Có khi hắn ta có chuyện nên mới từ chối thẳng tôi thôi, mọi người thấy đúng không?”

“02, anh thấy anh ta nói đúng đấy. Chú nghĩ lại coi, tình huống của huấn luyện viên của Thanh Mộc không phải giống với chúng ta lắm sao. Tên Naiden kia ỷ mình được hoàng thất coi trọng, sau lưng có chỗ dựa nên mới nghĩ trong núi không có hổ. Dám khinh chúng ta? Hắn ta mới là thẳng bỏ đi! Với cái tính của hắn ta, đảm bảo đã làm không ít chuyện xấu ở Ares này đâu kìa.” 04 tức giận bất bình nói, vừa nhắc tới Naiden, cả bọn bèn cùng chung chiến tuyến.

“Anh nói cũng phải.” 02 gật đầu, sau đó ngẫm kĩ lại: “Mà á, ban nãy không phải có một tên học viên vào sao? Hình như cậu ta còn mang theo một người vào nữa ấy. Nhưng lúc đi thì chỉ có mình cậu ta thôi. À đúng rồi, ban nãy lúc tôi gặp cái thằng ngu kia, hình như còn ngửi thấy mùi Phệ Nhân Hoa đấy.”

02 nói xong, ba người kia bèn lộ ra một nụ cười thâm trầm, ý trào phúng hiện lên rất rõ.

“Người bận rộn có khác. Té ra cả ngày chỉ biết chơi mấy thứ kia.”

Bấy giờ bốn người say sưa nói chuyện, nên không để ý lúc Thanh Mộc nghe vậy xong, kết hợp với nụ cười trâm trầm của bọn họ, y lập tức có linh cảm xấu.

“Hay là, anh cứ đợi xíu đi ha. Có khi nửa tiếng nữa là xong đấy.” Gã cầm đầu có lòng tốt nhắc nhở Thanh Mộc.

Thanh Mộc đang định nói, song đúng lúc này quang não của y đột nhiên truyền đến một tin tức. Thanh Mộc vừa nghe âm phát ra, y bèn ngừng lại, sửa lời: “Thôi bỏ đi, phó hiệu trưởng đang bận, tôi cứ về trước đã vậy.”

Nói xong, Thanh Mộc chào bọn họ một tiếng rồi xoay người rời khỏi.

Đợi tới khi đã đi vào sâu trong rừng, thoát khỏi sự theo dõi của bốn người kia, Thanh Mộc liền phóng Hắc Long ra, bay thẳng tới địa điểm đã định.

Địa điểm bọn họ đã hẹn trước, là lầu hai trong tiệm bánh ngọt của Hyman. Chính xác hơn phải là phòng nghỉ khép kín.

“Chung Viễn Thanh sao rồi?” Thanh Mộc vừa mới mở cửa đã lớn tiếng hỏi.

Kết quả, trong phòng chỉ có mình Chung Minh mặt mày đờ đẫn ngồi trên sofa, cách hắn không xa là một cái cửa nhỏ, hóa ra trong này còn có một buồng nhỏ.

Thanh Mộc trông thấy Chung Minh đang ngồi một mình ở kia, y lập tức cho rằng ở đây chỉ có hai người, vì thế tâm tình không khỏi xao động.

Vừa quan sát nét mặt của Chung Minh, Thanh Mộc vừa cẩn thận đi đến bên người hắn, sau đó chỉ chỉ vào sofa, hỏi dò rất có ý đồ: “Tôi ngồi đây được chứ?”

Chung Minh vẫn cứ cúi đầu ngẩn người, đầu óc đang bay tới chỗ nào rồi.

Thanh Mộc nhìn Chung Minh không phản ứng, lập tức chớp lấy cơ hội, cực kì tự giác ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy Chung Minh vẫn cứ đờ ra đấy, y không khỏi có chút tò mò: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Chung Minh như đột nhiên bị đánh thức ra khỏi mộng đẹp, vừa ngẩng đầu đã đụng phải Thanh Mộc, sắc mặt Chung Minh nhất thời càng thêm khó coi, ánh mắt ẩn dấu một thứ cảm xúc mịt mờ nào đó.

Thanh Mộc bị dáng vẻ này của Chung Minh dọa sợ, bởi trước đây dù lúc đuổi hắn đi, Chung Minh cũng không lộ ra vẻ bối rối, chột dạ xen lẫn chút chờ mong như này, một thứ cảm xúc phức tạp.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Thanh Mộc hỏi lại: “Trước tôi có nghe đám thủ vệ nói có ngửi thấy mùi Phệ Nhân Hoa, chắc không phải Chung Viễn Thanh ngửi phải rồi chứ?”

Chung Minh không ngờ Thanh Mộc cũng biết chuyện này, hắn càng kích động, nhìn trái nhìn phải một lát, sau đó Chung Minh chậm rãi gật đầu.

“Hỏng bét!” Thanh Mộc thấy hắn gật đầu, mặt tái mét: “Em không biết đâu. Trước đây Chung Viễn Thanh có hít phải hương Phệ Nhân Hoa rồi. Nay thêm lần nữa, tình trạng của nó rất có khả năng gay đó.”

“Tôi biết.” Chung Minh gian nan gật đầu: “Một khi không phải lần đầu, rất khó giải được ảnh hưởng của Phệ Nhân Hoa.”

“Thế, thế phải làm sao giờ?” Thanh Mộc vội đến nỗi tim sắp nhảy vọt lên cổ họng.

Song, Chung Minh không mở miệng đáp lại.

Thanh Mộc nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường.

“Thằng nhóc Tần Phi Tương kia đâu?” Chỉ cần động não một chút, Thanh Mộc bèn đoán được ra ngay mọi chuyện.

“Thực ra…..” Nghe thấy cái tên Tần Phi Tương, Chung Minh rốt cuộc thở dài một hơi, chầm chậm nói.

Trong một không gian hữu hạn, ngập tràn mùi chất dẫn dụ của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh.

Chất dẫn dụ từng quấn quýt vào nhau nay lại được gặp gỡ, hòa hợp trong không khí, kích thích hai người tỏa ra nhiều hơn.

Tần Phi Tương ngắm nhìn Chung Viễn Thanh đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt. Y hít sâu một hơi, sau đó đi qua.

“….Vừa nãy bác đã dùng tinh thần lực ngưng kết thành kim châm để đâm vào những huyệt tỏa chất dẫn dụ của Điểm Điểm. Tuy nhiên, chất dẫn dụ là thứ đến kì phải tỏa ra chứ không được chặn lại. Bởi một khi bùng nổ, nó sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho cơ thể. Cho nên, đợi khi đến nơi, bác sẽ rút bỏ châm ra….”

“….Dù sao hai đứa cũng là Alpha. Tuy cả hai đã chấp nhận nhau, nhưng chất dẫn dụ của hai đứa vẫn sẽ ảnh hưởng đến Omega và một số Beta mẫn cảm. Đây là một nơi khá kín đáo, hơn nữa Hyman đã nói không ai vào đâu, nên bác sẽ ở bên ngoài, hai đứa, hai đứa hẳn biết các bước đánh dấu đúng không…. ”

Tần Phi Tương hít mạnh một hơi, y đích thực rất mong ngày này đến, nhưng nghĩ tới cha vợ đại nhân đang trấn thủ ngoài kia, y không khỏi run lẩy bẩy.

Nào có chuyện con rể bị cha vợ đại nhân ép vào động phòng với con trai chứ!!!! Nếu được, Tần Phi Tương rất muốn hô to một tiếng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.