“Cho nên, cậu thật sự đã đồng ý?” Nghe mấy lời kể lại của Chung Viễn Thanh xong, Lance hoảng sợ thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.
Chung Viễn Thanh đỡ cái trán, khẽ thở dài một hơi: “Thì không làm sao bây giờ? May là có nhiều sĩ quan cấp úy, hơn nữa bọn họ cũng có rất nhiều tiền, tôi tính rồi chỉ cần luận bàn hơn phân nửa số người trong danh sách là có thể trả đủ.”
“Cậu không phải là thiếu gia Chung gia sao, sao còn dùng cách này kiếm tiền làm chi?” Lance nhỏ giọng nói thầm một câu.
Chung Viễn Thanh hé môi không nói lời nào.
Là thiếu gia thì sao, thiếu gia không có tiền thì cũng phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
“Cấp bậc sĩ quan cấp úy có lẽ rất lợi hại.” Lance hơi lo lắng.
Sĩ quan cấp úy sao?
Chung Viễn Thanh nằm trên giường, vắt tay lên gối, thiết lập chế độ giấc ngủ trong khoang, ánh sáng xanh lờ mờ từ trần nhà hắt xuống. Chung Viễn Thanh nghĩ cấp bậc sĩ quan cấp úy hoàn toàn không đủ tầm, đương nhiên nếu phải bỏ qua cơ thể cùng tinh thần lực hiện giờ của hắn mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi thôi nhé.
“Nhưng mà, có thể cùng cấp trên đối chiến, chỉ nghe thôi cũng rất phấn khích.” Lance bỗng toát ra một câu.
Chung Viễn Thanh thiếu chút nữa quên mất người này là “Võ si cuồng lên cấp.”
“Nếu thích thì cậu có thể đi xem, vì muốn thuận tiện luận bàn nên Bard chuẩn tướng đã cố ý dành sẵn một phòng luyện tập mà.”Chung Viễn Thanh không ngại để Lance tham dự, hơn nữa, hắn triển khai toàn bộ thực lực trước mặt nhiều người sẽ khiến hình tượng của hắn trong mắt Lance tăng thêm ít nhiều, như thế thì Tần Phi Tương có muốn đào Lance đi cũng không có cửa!
Có điều, Chung Viễn Thanh không biết rằng khi hắn đến phòng luyện tập, hắn sẽ vì quyết định này hối hận không thôi.
…
“Sao cậu lại ở đây?!”
Ngày hôm sau trong phòng luyện tập đã được đặc biệt chuẩn bị , Chung Viễn Thanh nhìn thấy Tần Phi Tương quân phục chỉnh trang không biết đã chờ bao lâu, hắn rốt cục cũng hiểu được xung động muốn nặm gãy nắm cửa.
“Tần Phi Tương?” Lance đứng sau Chung Viễn Thanh, sau khi nhìn rõ người đang đứng trong phòng, trừng mắt nghi hoặc, rồi nhìn sắc mặt không tốt lắm của Chung Viễn Thanh, lại nhìn Tần Phi Tương đang xụ mặt liên hệ đến lời nói hôm qua của Chung Viễn Thanh, không cần nghĩ ngợi, cậu lăng lăng hỏi: “Chả lẽ cậu cũng thiếu tiền?”
Chung Viễn Thanh yên lặng nói…….Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ muốn trả nợ thôi!!!
Tần Phi Tương hơi sững sờ nhìn sắc mặt xanh mét của Chung Viễn Thanh, suy tư một chút, điều chỉnh ngữ điệu rồi lắc đầu: “Là Bard chuẩn tướng bảo tôi tới.”
“Ông ấy bảo cậu tới làm gì?” Lời của Tần Phi Tương chẳng những đánh tan nghi ngờ của Chung Viễn Thanh mà càng khiến hắn càng hoài nghi hơn.
“Chuyện này vẫn để ta giải thích thì hơn.” Đương lúc hai người đang trong thế giằng co, Bard chuẩn tướng vừa vặn đi vào.
Không biết có phải bởi vì hôm qua thành công lừa dối hai người làm một cuộc “Làm ăn” hay không mà hôm nay tâm tình của ông cực kì tốt, dĩ nhiên còn đến gần vỗ bả vai Chung Viễn Thanh: “Tối qua ta nói quyết định kia cho mấy sĩ quan cấp úy, không ngờ mấy nhóc đó đều rất hăng hái, hơn nữa còn cực kì hi vọng được luận bàn với trò. Sau đó ta đột nhiên nghĩ đến luận bàn từng người thì quá phí thời gian cùng thể lực, không bằng đánh một trận đoàn thể hay hơn nhiều.