“Tiểu Bạch, lâu rồi mi không có hoạt động đúng không.” Tần Phi Tương quan sát tổng thể tình hình bên ngoài một chút, sau đó nhướn mi, khẽ cười một tiếng nói với quả cầu lông.
“Chủ nhân, anh có thể đừng gọi cái tên “Tiểu Bạch” quê mùa này cho tui này được.” Quả cầu lông hơi oán niệm nói.
Tần Phi Tương không thèm để ý oán giận của nó, cho dù đối mặt với tình hình đối với y mà nói là không có gì thì y cũng không hề lơ là cảnh giác.
Lúc này, Tần Phi Tương không còn vẻ dịu dàng bao dung như trước mặt Chung Viễn Thanh nữa, ánh sáng màn hình ánh sáng hắt vào khuôn mặt kiên nghị của y, đôi mắt hàm chứa sự tự tin hoàn toàn có thể làm chủ, khóe miệng y khẽ nhếch, lộ ra sát khí đằng đằng.
Chỉ có lúc này, y mới chân chính là sát thần trên chiến trường.
“Đàn ông làm việc mới là gợi cảm nhất, tiếc là Chung thiếu gia không có trông thấy á! Chủ nhân, anh nói nếu để Chung thiếu gia thấy mặt này của anh sẽ đột nhiên trúng tiếng sét yêu anh hay không?” Quả cầu lông bỗng mở miệng nói.
Ai dè, Tần Phi Tương lại phủ quyết như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào, nếu có thể thì em ấy sẽ không coi ta là kẻ địch đến tận lúc cuối cùng.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, y còn biểu lộ ra một tia cảm xúc khổ sở ưu thương.
“Đó không phải bởi chủ nhân không dám thổ lộ sao? Đáng đời bị người ta hiểu lầm.” Quả cầu lông nhỏ giọng nói thầm.
Một câu vạch trần chân tướng sự thật!
Chỉ tiếc Tần Phi Tương không có nghe thấy lời này.
“Chuẩn bị! Bắt đầu!”
“Vâng!” Cơ giáp màu trắng lập tức bộc lộ tài năng hóa thành một đạo bạch quang, hung tợn hướng về đám lính đánh thuê không biết điều kia.
—
Chung Viễn Thanh cảm thấy dường như hắn đã trở về nhà cũ của Chung gia ở tinh hệ Centaur, thoải mái ngồi trong đình viện nhà mình, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, cây cỏ trong vườn sinh sôi đem hắn chôn sâu trong bụi cỏ, bỗng nhiên hắn cảm giác dường như có một thứ gì đó như vô tình cố ý cạ vào môi hắn, cảm giác nhoi nhói nhè nhẹ khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa.
“A~” Chung Viễn Thanh thật sự cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được cười ra tiếng, tùy ý giơ tay lên, đánh trái đánh phải: “Đừng nghịch.”
Tần Phi Tương bắt được cánh tay của Chung Viễn Thanh, xác định Chung Viễn Thanh chưa có tỉnh lại, lúc này mới run rẩy buông cánh tay hắn ra.
“Phù.”
Tần Phi Tương quay đầu, lạnh lùng nhìn quả cầu lông trên màn hình đã quang minh chính đại chứng kiến y hôn trộm Chung Viễn Thanh.
“Dám nói ra, ta liền hủy mi đi.” Vì không muốn đánh thức Chung Viễn Thanh nên Tần Phi Tương chỉ dùng khẩu hình miệng “nói” với quả cầu lông.
Quả cầu lông ngay lập tức nằm xuống giả chết.
Tần Phi Tương quay đầu, tham lam ngắm nhìn Chung Viễn Thanh, môi hơi mở ra để lộ màu sắc khỏe mạnh, xúc cảm mềm mại ở đó thực sự là chỗ cám dỗ nhất đối với Tần Phi Tương, đặc biệt là khi y nghĩ đến cái hôn trộm kia, dường như trên đó còn lưu lại hương vị cùng độ ấm của mình. Tuy cả Tần Phi Tương với Chung Viễn Thanh đều là Alpha, không bị kích thích tố ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng đôi mắt của Tần Phi Tương vẫn không thể khống chế mà thâm sâu thêm vài phần.
“Chủ nhân, anh có muốn thừa dịp ai kia chưa tỉnh, lại một lần, ừm, tui cam đoan sẽ che mắt.” Mới là lạ! Quả cầu lông đặc biệt hưng phấn giựt giây nói.