Cơ mà đắc ý thì đắc ý, Chung Kiệt ở bên cạnh không khỏi ho khan một tiếng khiến Chung Dương Bình nhớ ra lần đến này lão còn có việc quan trọng.
Chung Dương Bình nhẹ giọng, cười tủm tỉm chỉ về phía Chung Kiệt cùng Chung Lam ở đằng sau: “Yên tâm, lần này cháu đi Ares, ông nhất định bảo Chung Tri chú ý đến cháu, còn tiện chăm sóc cháu nhiều hơn. Nhưng mà nói đi nói lại, anh họ Châu Kiệt này của cháu cũng ưu tú không kém, lần này nó cũng vào trường Ares, ngày mai hai đứa cùng đi báo danh, cả hai đều là con cháu xuất sắc nhất của Chung gia chúng ta, hai đứa nhất định phải đoàn kết hữu ái tạo vẻ vang cho Chung gia chúng ta.”
Chung Dương Bình trực tiếp tâng bốc chuyện này thành vẻ vang cho gia tộc, lão lường trước rằng dù Chung Viễn Thanh có kiêu ngạo cỡ nào cũng không dám phản đối lão.
Chung Viễn Thanh nhìn Chung Dương Bình không hiểu chuyện, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Hắn biết Chung Dương Bình là một người không có mắt nhìn, nhưng không ngờ lão sẽ hồ đồ đến mức độ này, Chung Kiệt và Chung Lam là con của Chung Kì, mà Chung Kì là anh trai cùng cha khác mẹ với Chung Minh, có thể trực tiếp nói rằng trước kia quan hệ của bọn họ là gần gũi nhất.
Song Chung Kì là con riêng, còn là một người có huyết thống không tinh khuyết, tuy là con cả nhưng lại mất đi tư cách. Tính cách của Chung Minh ôn hòa, ông vẫn đối tốt với người anh trai này, nhưng ông không ngờ được Chung Kì vốn đối nghịch với ông, đã nhiều lần hãm hại Chung Minh.
Sau này âm mưa của Chung Kì bại lộ nên bị trục xuất ra khỏi Chung gia.
Hiện giờ không nhận được sự đồng ý từ phía gia chủ Chung gia, nhưng Chung Dương Bình lại gan lớn đem hai người con của Chung Kì mang về, có lẽ đầu lão hỏng mất rồi.
Trong lòng Chung Viễn Thanh hận thấu xương hai anh em Chung Kiệt, Chung Lam. Vừa rồi Chung Minh đã sắp nói cho hắn biết về thân thế của hắn thì lại bị bọn họ phá mất, trong lòng không khỏi khó chịu, giờ hiện tại Chung Dương Bình còn cậy già lên mặt với hắn, đây chính là trực tiếp chạm đến nghịch lân của hắn.
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, ý cười trên mặt không hề đổi, giọng nói lại lạnh đi vài phần: “Ông hai, cháu không nghe lầm đúng không, dù ông có lớn tuổi đi chăng nữa thì cũng không nên tùy tiện kéo hai người lạ trên đường mà nói rằng đây là con cháu Chung gia chúng ta được.”
Chung Kiệt nghe thấy lời của Chung Viễn Thanh, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngay tức khắc đỏ bừng, rồi che miệng ho khan kịch liệt, người ngoài nhìn vào thì đúng là một kẻ cực kì đáng thương.
“Em họ Viễn Thanh, em bao nhiêu tuổi rồi mà ngay đến bọn chị cũng không biết, đây thực sự là không được giáo dục tử tế.” Chung Lam đứng ngay đằng sau không kiềm chế được, vọt tới phía trước hứng khí ngút trời dạy bảo Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh không hề tức giận, lập tức gật đầu theo lời ả: “Tôi thật không biết mấy người, chịu thôi, tôi không có cách nào nhớ được những người không đủ tư cách.”
“Em!” Chung Lam luôn ỷ là thân phận nữ giới hiếm có của mình cộng với khuôn mặt xinh đẹp, đối với tất cả đàn ông đều ngạo mạn không coi ra gì, nhưng ả không ngờ, ở đây vì một câu của người khác ngay tức khắc ả giận dữ đỏ mặt, không biết nên nói gì.
Chung Viễn Thanh ngầm lắc đầu, sống lại một kiếp, người phụ nữ này vẫn không hề có đầu óc, cam tâm tình nguyện để Chung Kiệt lợi dụng, trăm phần trăm IQ cùng EQ đều đổ hết vào bộ ngực kia rồi, tầm mắt của Tần Phi Tương quả đúng là cao cấp mà.