Khác với những người chuyên về thể thuật, đối với người dùng tinh thần lực quan trọng nhất đó là phải nâng cao yếu tố thể chất. Chính bởi nguyên nhân này mà Chung Viễn Thanh đã lựa ra phương pháp căn bản nhất để huấn luyện thể năng đó là chạy bộ.
Chạy bộ là một hoạt động thể thao rất đơn điệu, nhưng trải qua bao nhiêu thế hệ nó vẫn không bị rớt đài, cho nên có thể nhận ra nó có một tầm quan trọng nhất định.
Ít nhất là đối với Chung Viễn Thanh, chạy bộ so với các hình thức hoạt động phức tap khác thì có tác dụng hơn nhiều.
Chung Viễn Thanh tìm đến căn phòng hắn hay tập ở kiếp trước, gian phòng này chỉ chuyên dùng để tiến hành các bài huấn luyện căn bản, nên những thiết bị trong phòng cũng đơn sơ mà người trong phòng cũng rất ít.
Thời điểm Chung Viễn Thanh đi vào, trong phòng chỉ có hai người, một nam hài Beta tóc đỏ dáng người thấp bé đang ngồi xổm một bên, nhìn một nam nhân cao to đang hành động chậm chạp trên máy chạy bộ, nhìn qua quả thật trông ngốc ngốc.
Ngay từ đầu Chung Viễn Thanh cũng không quá để ý đến hai người kia, hắn chỉ gật nhẹ đầu chào hỏi sau đó bèn bắt đầu sử dụng máy chạy bộ.
“Đại ngu ngốc, cậu lại phát ngốc gì thế? Đã bảo nếu không tập trung thì phải cẩn thận kẻo ngã cơ mà!” Jean ngồi xổm quan sát tư thế chạy bộ của đồng bạn, tùy thời điều chỉnh, tiếp sau lại phát hiện đồng bạn của mình có chút thất thần, cậu đành phải nhắc nhở hắn.
“Jean à, cậu nhanh nhanh nhìn đi, người kia kìa, giỏi thật đấy.” Nam nhân bị Jean kêu là đại ngu ngốc cách Chung Viễn Thanh không xa, hơi hâm mộ nói: “Không biết đến lúc nào, tôi mới có thể thoải mái hành động như cậu ta nhỉ.”
Jean nương theo hướng chỉ, cũng quan sát tư thế chạy bộ của Chung Viễn Thanh, cậu vốn nghĩ Chung Viễn Thanh có thể hành động nhẹ nhàng là do thân thể mảnh khảnh, nhưng càng xem cậu càng kinh ngạc.
Tốc độ chạy bộ của Chung Viễn Thanh không quá nhanh, nếu chỉ đơn giản xem vài lần thì chỉ cảm giác hắn chạy rất nhẹ nhàng. Nhưng chỉ cần quan sát thật kĩ sẽ nhận ra động tác chạy bộ của hắn vẫn đều tăm tắp, thậm chí biên độ dao động cánh tay hầu như không đổi, hô hấp nhịp nhàng, động tác hoàn mỹ tựa như robot.
Điều then chốt nữa là, Chung Viễn Thanh đã tập được gần một giờ, nhưng cả người vẫn không có mồ hôi, vẻ mặt lại rất thoải mái.
Có lẽ, chẳng ai biết được sau những động tác nhịp nhàng này, người tập đã phải huấn luyện lặp đi lặp lại buồn tẻ bao nhiêu lần mới có được thói quen này.
“Jean?” Nam nhân thấy Jean không hề nhúc nhích nhìn Chung Viễn Thanh, cẩn thận mở miệng.
“Cậu ta giỏi quá đi.” Jean lập tức phục hồi tinh thần, tự đáy lòng thán dương: “Nhưng mà, chúng ta không thể bị cậu ta đánh bại được, Ares đúng là chốn ngọa hổ tàng long, cố lên nào, tiếp tục điều chỉnh tiếp nào.”
“Ừ!” Dưới sự cổ vũ của Jean, nam nhân tiếp tục chạy.
Ước chừng chạy gần nửa tiếng sau, Chung Viễn Thanh cảm thấy nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh, xem ra cơ thể hiện tại của hắn đã thấm đủ rồi, đúng vậy, với một Chung Viễn Thanh đã trải qua mười mấy năm huấn luyện hà khắc mà nói, hình thức chạy bộ này chỉ là làm nóng mà thôi, khi hắn còn ở đỉnh cao, mỗi lần chạy đều phải gần ba tiếng đồng hồ thì mới hoàn toàn căng giãn toàn bộ cơ thể.
“Được được, tốc độ chân trái nâng cao được 0,1 giây, tay phải nghiêng 10 độ hướng ra ngoài nào, ừ cứ thử thế xem sao.”
“Ok nha.”
Chung Viễn Thanh ngừng chạy, bổ sung nước xong hắn bèn ngồi nghỉ một lát, đột nhiên hắn nghe được hai người kia đang nói chuyện, bất giác hắn có hơi tò mò ngẩng đầu nhìn qua, Chung Viễn Thanh lập tức lắp bắp kinh hãi.
Hành động chậm chạp của nam nhân ngốc kia giờ đã nhanh hơn không ít, hơn nữa tư thế chạy bộ này gần như y đúc hắn, ừm còn có chút bất đồng, nhưng dưới nhắc nhở của nam hài tóc đỏ đã được chỉnh đến y chang.
Chung Viễn Thanh không ngại có người bắt trước mình, dù sao tư thế chạy bộ này gặp đầy rẫy trong quân đội, song hai người trước mắt này chính là tân sinh năm nay, không chỉ thế cách thức chạy bộ của hắn là điều hòa nhịp thở, đó là phương pháp vài năm sau khi đã được nghiên cứu thực nghiệm mới được mở rộng trong quân đội, còn bây giờ trong Ares vẫn tiến hành những động tác nguyên thủy mà thôi.
Trước đó chạy bộ không chút kĩ xảo, chỉ mới giây lát đã có thể copy được động tác của hắn, đơn giản nhìn qua là đã có thể chỉ đạo người khác, người này đích xách khiến Chung Viễn Thanh có chút giật mình.
Nam nhân kia, không phải nói là nam hài tóc đỏ xem ra có thiên phú.
Chung Viễn Thanh lập tức lưu ý đến hai người này.
Tầm khoảng mười phút sau, nam nhân kia rốt cục cũng dừng lại.
“Cậu thấy thế nào?”
“Mệt chết đi được, nhưng cảm giác rất nhẹ nhàng, tóm lại tôi không biết hình dùng thế nào cho đúng.” Nam nhân cào tóc, ngượng ngùng nói.
Jean gật đầu: “Đưa tay cậu đây để tôi kiểm tra chút.”
Nam nhân rất nghe lời đưa tay ra, đợi đến lúc Jean vén tay áo lên, Chung Viễn Thanh mới giật mình nhận ra nam nhân kia dùng chi giả. Chẳng lẽ, động tác vừa kì dị vừa chậm chạp lúc nãy là do chi giả gây ra?
Chung Viễn Thanh không khỏi cúi đầu nhìn chân hắn, quả nhiên dưới ống quần chân trái cũng lộ ra ánh kim loại.
“Ừ, không tệ, phương pháp chạy bộ này không những giúp cậu rèn luyện chi giả mà còn không tạo gánh nặng cho cậu.” Jean vừa lòng gật đầu, sau đó hai người cùng nhìn về phía Chung Viễn Thanh, lộ ra nụ cười cảm kích.
Lần đầu tiên Chung Viễn Thanh bị nụ cười trong sáng chân thành của hai người trở nên hơi ngượng ngùng.
Nếu đối phương trung thực như thế mà Chung Viễn Thanh không thấy phản cảm, thì hắn cũng không ngại tiếp xúc với hai người này.
Chung Viễn Thanh chỉ chỉ mấy tấm cửa nhỏ trong phòng huấn luyện: “Có hứng thú vào trong hay không?”
Jean cùng nam nhân kia nhìn nhau một lát, cuối cùng Jean mở miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
Hoàn toàn không biết đằng sau cánh cửa là gì ư? Hai người chẳng phải là là người của đế quốc sap? Rốt cục hai người này làm sao thi vào được Ares???
Chung Viễn Thanh kiên nhẫn giải thích: “Đây là dụng cụ kiểm tra thể năng, trong đó đều là mô phỏng cảnh tượng, tương tự như các cuộc đua vượt chướng ngại ấy, trong quá trình cậu chạy, máy móc dựa vào thể năng cùng sức lực của cậu, điều chỉnh các chướng ngại vật thích hợp.”
Chung Viễn Thanh thấy hai người vẫn im lặng, hắn tưởng do hao người chưa nghe qua dụng cụ kiểm tra thể năng bao giờ nên lo lắng có nguy hiểm hoặc bị thương hay không, cho nên hắn lại kiên nhẫn giới thiệu với hai người: “Thực ra loại dụng cụ kiểm tra này có thể dùng tay điều chỉnh, nếu đây là lần đầu hai cậu dùng thử thì tôi sẽ chỉnh từ mức Level 0, trước tiên cứ dùng loại kiểm tra đơn giản nhất, nếu kết quả trên 90 điểm thì các cậu có thể trực tiếp lên Level 1.”
“Vậy, cho tôi hỏi,” không biết có phải bị ảnh hưởng bởi dáng chạy bộ của Chung Viễn Thanh hay không, trong mắt Jean nhìn Chung Viễn Thanh bây giờ toàn là vẻ sùng bái: “Bình thường ngài chỉnh đến cấp bậc nào?”
“Tôi là Chung Viễn Thanh, đều là tân sinh giống các cậu thôi.” Chung Viễn Thanh đi đến trước mặt bọn họ, chủ động bắt tay hai người: “Vì tôi đã dùng qua mà có hơi quen nữa cho nên tôi không cần dùng tay chỉnh, toàn bộ chướng ngại đều do máy tự điều chỉnh.”
Mấy lời này của Chung Viễn Thanh mà từ một tân sinh khác nói ra sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác rất kiêu ngạo, nhưng đổi là hắn nói, sẽ khiến người khác cảm thấy rất đúng, hắn hoàn toàn có sức mạnh để kiêu ngạo.
Jean nghe thấy Chung Viễn Thanh nói vậy, cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại nhìn nam nhân kia một chút, bỗng nhiên cậu cực kì nghiêm túc nói với nam nhân kia: “Để cậu thử mức Level 0 nhé.”
Sau đó, nhe răng cười với Chung Viễn Thanh: “Tôi cũng giống cậu, thử chế độ tự động coi sao.”
“Cậu?” Chung Viễn Thanh hơi kinh ngạc, nhưng hắn bèn lập tức hiểu, trước có Lance là quái thai Beta thể thuật, nay thêm người trước mặt nữa, cả hai đều là loại sống chết không sờn.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” Chung Viễn Thanh dạy qua cho nam nhân kia biết cách dùng tay điều chỉnh, sau đó chọn đi vào một cửa nhỏ.
“Jean này, Chung Viễn Thanh này ấy, không phải là đại diện tân sinh chứ?” Tại lúc Chung Viễn Thanh đã đi vào, nam nhân kia mới kéo tay áo Jean, nhỏ giọng nói.
“Cậu ấy nói là tân sinh thế thì đúng rồi, nhưng mà tôi không ngờ cậu ấy bản lĩnh đến thế, thật quá giỏi ấy.”
“Không biết cậu ấy có đội hữu nào chưa, nếu chưa có thì chúng ta xin cậu ấy gia nhập vào đội ngũ cậu ấy không biết có được không ? Tôi cảm thấy cậu ấy rất dễ nói chuyện.”
Jean lắc đầu: “Người như cậu ấy, dù dễ nói chuyện nhưng chắc chỉ hoan nghênh cường giả mà thôi. Đại ngu ngốc, đừng buồn nữa, thực lực chúng ta cũng không yếu, chỉ cần chúng ta bày ra thực lực thì không chừng cậu ấy sẽ chủ động mời chúng ta đó.”
“Ừ, đúng vậy, Jean là nhất, tôi tin vào cậu!”
“Thôi, chúng ta cũng vào thử đi.” Nói xong, hai người chia nhau mỗi người đi vào một cánh nữa.