Chung Kiệt nói xong thấy Tần Phi Tương vẫn chỉ lạnh lùng nhìn gã, ánh nhìn lạnh băng hàm xúc từ trên cao nhìn xuống như xuyên thấu được nội tâm và suy nghĩ của Chung Kiệt, đến lúc Chung Kiệt sắp không chịu nổi nữa, Tần Phi Tương mới nhìn sang chỗ khác: “Nói.”
“Chỗ này rất không tiện nói, theo tôi đến chỗ khác được không.” Chung Kiệt dẫn Tần Phi Tương rời khỏi hành lang.
—
“Anh tìm em là có chuyện gì thế hả?”
Tuy Chung Tri chỉ là trợ lý kĩ sư, nhưng xét đến thân phận đệ tử của đại sư Ulysses, Ares vẫn bố trí một phòng đầy đủ tài liệu và máy móc cho hắn, mà giờ khắc này Chung Viễn Thanh đang ngồi ở trong một căn phòng đầy ắp máy móc linh kiện.
Lấy cánh tay cơ giáp làm ghế ngồi, tay cầm chiếc cốc chế từ mũ giáp, nếu không phải ngửi thấy mùi sữa trong cốc, thì Chung Viễn Thanh chắc chắn sẽ nghĩ chất lỏng đen tuyền này là dầu máy.
Nhấp một ngụm sữa, Chung Viễn Thanh nhìn Chung Tri đang ngồi trên một cơ giáp bán thành phẩm. Lúc này, vô số tinh thần lực thoát ra khỏi người Chung Tri, nối tiếp vào thân cơ giáp. Tiếp đó Chung Tri lại chuyên tâm so sánh bản vẽ, dựa vào tinh thần lực sữa chữ những phần sai sót.
Một lúc lâu sau, Chung Viễn Thanh rốt cục không chịu nổi, mở miệng hỏi.
Chung Tri ngẩng đầu, chỉ chỉ vào cơ giáp trước mặt: “Đây là lệnh của sư phụ, bắt anh tự tay thiết kế, chế tạo ra cơ giáp đầu tiên. Em thấy thế nào? Đúng rồi, đây là hình ảnh sau khi nó được hoàn thành.”
Chung Tri nói xong, một đài cơ giáp màu đỏ lửa hình người cầm cung xuất hiện trước mặt Chung Viễn Thanh, sau lưng cơ giáp trang bị hai thanh loan đao, cánh tay trái cuốn một sợi dây sóng từ nối trực tiếp với nỏ trên tay, tổng thể toàn thân cơ giáp khá nhỏ, hoa văn trên bề mặt cũng ít, toàn bộ bộ phận then chốt đều được dời xuống động cơ dưới hai gót chân như thể giấu kín chúng lại.
“Được lắm.” Chung Viễn Thanh gật đầu, nói thêm: “Bề ngoài rất giản dị. Nhưng thực tế là tối giản hóa, tốc độ cùng độ nhanh nhạy được cải tiến,nhìn vào vũ khí có thể thấy vừa có thể đánh tầm xa vừa có thể cận chiến.”
Chung Tri nghe Chung Viễn Thanh đánh giá, dù là một kĩ sư chế tạo nghiêm túc cỡ nào thì giờ hắn cũng không nhịn được cười tự hào, tay vuốt ve cơ giáp như chí bảo, tỏ vẻ thần bí nói: “Cảm ơn lời đánh giá của em, chỉ là thật ra nó còn ẩn chứa một bí mật.”
Nói xong, hình người cơ giáp đột ngột xảy ra biến hóa từ khoang điều khiển lan dần xuống dưới ngực, cái đầu hình vuông dần chuyển sang hình tròn, tứ chi co lại vào bên trong, nơi đặt hai thanh loan đao đột nhiên gồ ra phía ngoài, sau đó sải cánh ra.
“Đây là, Phượng Hoàng đúng không?” Bình tĩnh như Chung Viễn Thanh cũng có lúc kích động kêu ra tiếng.
“Đúng vậy, anh nghĩ nó là tác phẩm đầu tiên và cũng là tác phẩm kiêu ngạo duy nhất của anh.”
Nhìn vẻ mặt cảm khái vạn phần của Chung Tri, Chung Viễn Thanh không hiểu xã giao hiện tại chỉ có thể gật đầu phụ họa.
“Hay là, em đặt tên cho nó đi.” Chung Tri bỗng nhiên đề nghị.
Chung Viễn Thanh chỉ vào chính mình : “…Em á ? Em có biết đặt tên nó đâu? Đây là cơ giáp của anh, em đặt tên thì không thích hợp lắm.”
Chung Tri cào tóc: “Anh không giỏi đặt tên, mấy tên như hỏa cầu, hỏa điểu, hỏa diễm ấy đều bị sư phụ anh bác bỏ hết, ông bảo anh đặt tên khó nghe quá.”
Chung Viễn Thanh….Hỏa cầu, hỏa điểu, hỏa diễm không phải khó nghe mà là đại ca không phải anh gặp vấn đề với chữ hỏa đúng không.
“Anh tin tưởng em. Cho nên em giúp anh nghĩ cho nó một cái tên đi.”
Chung Viễn Thanh lại nhìn sang cơ giáp đỏ lửa, ngày xưa Châu Á của trái đất cổ đại luôn dùng chữ “Chu” để biểu thị cho màu đỏ, đài cơ giáp này sau khi biến hình cũng là hình phượng hoàng: “Không bằng gọi nó là Chu Tước đi.”
Chung Viễn Thanh vừa nói xong hai chữ này, trong đầu hắn bất giác nhớ tên cơ giáp hổ hình màu trắng của Tần Phi Tương, kì thực tên nó là ‘Bạch hổ’ nhỉ. Tiếp đó, một ánh sáng đỏ chợt lóe lên tỏ ý thừa nhận cái tên ‘Chu Tước’ của Chung Viễn Thanh.
Nhìn thấy ánh sáng đỏ kia, Chung Tri hơi kinh ngạc, sau đó lập tức cười cười vỗ đầu cơ giáp : “Chu Tước? Xem ra nhóc thích tên này rồi nhỉ.”
“Đã như vậy, anh nghĩ sau khi hoàn thành xong Chu Tước nên tặng cho được em rồi.” Dừng lại một chút, Chung Tri đột nhiên tung một quả bom.
“Vì sao?” Chỉ là đặt tên cho đài cơ giáp này Chung Tri không cần phải nhiệt tình tặng nó đi chứ, Chung Viễn Thanh hơi nghi hoặc hỏi: “Tuy em không rõ lắm nhưng thông thường sau khi cơ giáp được nghiên cứu và chế tạo xong thì sẽ được trình lên hiệp hội cơ giáp. Hơn nữa sau khi thông qua đánh giá và xác định cấp bậc của bọn họ, anh còn có thể cải tạo nó thêm. Theo em thấy, cơ giáp này của anh chắc chắn có cấp bậc rất cao.”
“Nhưng nó lại thiếu mất người sử dụng thích hợp nhất.” Chung Tri mở cửa khoang, chỉ vào hộp cơ giới chứa đựng dây thần kinh đặt trên vách tường trong khoang điều khiển: “Anh thiết cơ giáp này là có tư tâm, Chu Tước chỉ dành riêng cho người sử dụng tinh thần lực. Mà hiện tại anh nghĩ cả đế quốc, không ai thích hợp hơn người Chung gia chúng ta.”
“Cứ cho là vậy nhưng tại sao anh muốn tặng cho em?” Chung Viễn Thanh vẫn còn nhiều nghi vấn.
Chung Tri lắc đầu: “Em luôn như vậy, tâm đề phòng quá cao, thật không biết ngày trước sao em có thể thiếu tâm nhãn suốt ngày lẽo đẽo sau mông thằng nhóc họ Khang đến thế. Giờ không theo nữa, xem ra là đã biết mặt thật của nó rồi hả.”
Chung Viễn Thanh :….Đại ca, sao anh có thể nói em họ thiếu tâm nhãn thẳng thừng như vậy, lẽ nào anh không thiếu tâm nhãn sao?
“Vì anh nghĩ rằng chỉ có em mới là người thích hợp cho gia chủ Chung gia, mà chỉ có em mới có thể phát triển Chung gia.” Chung Tri thở dài một hơi, nói ra mục đích.
Lúc này Chung Viễn Thanh thực sự kinh ngạc, kiếp trước Chung Tri chưa bao giờ nói mấy lời như này, hoặc cũng chưa bao giờ thừa nhận năng lực của hắn, huống chi: “Em nghĩ anh cũng đã biết, nên em không muốn giấu diếm trước mặt anh nữa, trước khi đến Ares, vì một số chuyện mà em với ông hai đã xảy ra mâu thuẫn với nhau.”
“Anh biết, là chuyện Chung Kiệt đúng không.” Chung Tri thở dài một hơi: “Thực ra anh cũng muốn giải thích với em, trong thiếp đề cử làm đại diện tân sinh của Chung Kiệt ấy, anh cũng có kí tên lên đó. Có điều may là các em đến kịp, nếu không anh sẽ hối hận chết mất.”
Chung Viễn Thanh :……Ra là anh cũng có ký, nhưng mà em căn bản chưa hề để ý đến.
“Vậy thì, ý của anh là?” Gặp Chung Tri nói như vậy, Chung Viễn Thanh mơ hồ hiểu được ý đồ của Chung Tri.
“Anh khác ông nội, ông nội đã lớn tuổi cho nên có một số việc ông không còn minh mẫn nữa. Với lại ông chỉ có một mình, không đại biểu suy nghĩ của tất cả. Anh nghĩ, không phải ai cũng biết cám ơn, không phải ai cũng trông đáng thương để có thể giúp đỡ. Tất nhiên không thể tìm bừa một người họ Chung để kế thừa Chung gia.” Chung Tri nhìn về phía Chung Viễn Thanh: “Làm trưởng tôn của ông nội, anh không thể quang minh chính đại giúp em. Nhưng là người Chung gia, anh hy vọng có thể tận lực giúp em.”
Chung Viễn Thanh không nghĩ Chung Trì tìm hắn là vì muốn nhập sang bên hắn, nếu Chung Tri đã nói rõ ràng, vậy thì Chung Viễn Thanh cũng hỏi thẳng hắn: “Điều kiện của anh là gì?”
Chung Tri đột nhiên nở nụ cười: “Điều kiện gì chứ, anh chỉ muốn tỏ rõ tâm ý mà thôi, em có cần nói giọng nghiêm túc thế không? Em đúng y như những gì tiểu Tuyết nói, đứa em họ chẳng đáng yêu gì hết.”
Sau đó, Chung Tri chuyển giọng: “Anh mong muốn tiểu Tuyết có thể tự do chọn lựa bạn đời. Mà không phải trở thành vật hy sinh cho gia tộc.”
Chung Tuyết là em gái ruột của Chung Tri, chung quy bởi vì thế giới này sớm đã mất cân bằng giới tính, nữ giới so với Omega càng hiếm hoi hơn, hơn nữa những gia tộc nào sinh được con gái đều dùng bọn họ đổi lấy lợi ích to lớn của gia tộc, mà thông thường những cuộc hôn nhân lợi ích này người phụ nữ luôn là người bất hạnh nhất.
Chung Dương Bình có dã tâm quá lớn, dựa vào tính cách của ông ta, Chung Viễn Thanh chắc chắn chị họ của hắn sẽ trở thành vật hy sinh cho liên minh lợi ích. Chung Viễn Thanh nhớ lại kiếp trước, hắn có loáng thoáng nghe nói sau khi chị họ hắn kết hôn thì không ngừng sinh sản, quả thực đã trở thành công cụ sinh dục, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của chị họ đau khỗ cỡ nào.
“Được, em đồng ý.” Chung Viễn Thanh không suy nghĩ nhiều, dùng phụ nữ đổi lấy ích lợi, là sỉ nhục lớn nhất với một Alpha như hắn.
“Cám ơn em.” Chung Tri hiểu được, đây là hứa hẹn của Chung Viễn Thanh. Với một Chung Viễn Thanh chưa trưởng thành mà nói, lời hứa này là một gánh nặng nhưng hắn hiểu đây cũng lựa chọn cùng đường sống duy nhất của Chung Tuyết.
“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy em đi trước đây, dù sao Chung Kiệt cũng ở Ares. Chúng ta không thể để Chung Kiệt phát hiện được mối liên hệ giữa chúng ta được.”
Chung Tri gật đầu: “Em nói đúng, tuy tuổi Chung Kiệt chưa lớn, nhưng nó quá độc ác, tà khí quá nặng. Anh phát hiện, nó rất thích tính kế những ngoài quanh em. Nếu Khang Hồng còn ở bên em thì chắc chắn sẽ bị nó tính kế. Còn về Chu Tước, anh sẽ nhanh chóng hoàn thành, đợi sau khi sư phụ xét nhận xong sẽ tặng cho em.”
Chung Viễn Thanh gật đầu sau đó vội vàng rời đi. Không biết vì sao câu nói cuối cùng của Chung Tri về Chung Kiệt khiến hắn luôn thấy hơi bất an trong lòng.
Đúng! Chung Kiệt thích tính kế những người xung quanh hắn, nhưng giờ hắn không còn quan hệ với Khang Hồng nữa, vậy thì rốt cục hắn đang lo lắn điều gì?
Lo Chung Kiệt tính kế Lance? Hay là Jean?
Không thể nào! Chung Viễn Thanh lắc đầu, hai người đều là Beta, Chung Kiệt muốn tính kế thì chắc chắn phải tìm người vừa có thân phận vừa có ảnh hưởng lớn nhất với hắn.
Bên cạnh hắn có người như thế sao?
Bỗng nhiên Chung Viễn Thanh dừng bước.
Trong rừng cây cách chỗ hắn đứng không xa, Chung Kiệt đang đối diện với một người quay lưng về phía Chung Viễn Thanh, hai mắt Chung Kiệt mê li, hai má ửng đỏ, không biết hai người đang nói gì, bỗng nhiên như có cảm ứng, Chung Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy Chung Viễn Thanh đứng cách đó không xa, gã đột nhiên nhếch miệng, sau đó, cả người Chung Kiệt nghiêng một cái, bổ nhào vào lồng ngực của người kia.
Trông thấy bóng dáng cao to quen thuộc không rõ mặt kia, trong lòng Chung Viễn Thanh ngay tức khắc nảy lên một cái tên quen thuộc:Tần Phi Tương!