“Thôi, đừng cười nữa.” Tuy tâm trạng Chung Viễn Thanh không tệ nhưng nó không có nghĩa hắn sẽ chấp nhập chuyện Tần Phi Tương cứ cười ngu như thế, đặc biệt là lúc này khi y còn theo sát phía sau hắn, liên lụy làm hắn bị người khác săm soi, Chung Viễn Thanh rất là khó chấp nhận chuyện này.
Tần Phi Tương lập tức thu lại nụ cười, phóng ánh mắt lạnh băng thẳng vào người khác, mọi người lập tức ngoan ngoãn thu lại tầm mắt.
Chung Viễn Thanh rốt cục cũng thấy tốt hơn nhiều, hai người rất nhanh về đến kí túc.
Không biết có phải vì không phải tránh né, hiện tại theo sau Chung Viễn Thanh vào phòng, tâm tình hoàn toàn khác trước, đột nhiên làm Tần Phi Tương chợt có cảm giác đã cách một thế hệ.
“Không phải vì ba ngày đều lén lút trở về làm đến cả cách đóng cửa cũng quên sạch rồi đấy chứ?” Chung Viễn Thanh chán nản nói.
Tần Phi Tương nhanh chóng đóng cửa, đồng thời còn sửa lại thật cẩn thận. Bây giờ không gian không phải là hai người sử dụng riêng mà đã thăng lên thành hai người cùng một nơi rồi. Ừm. Tính riêng tư chắc chắn phải được đảm bảo.
Tần Phi Tương dày vò cái cửa một lúc, tiếp đó đi vào phòng khách, Chung Viễn Thanh lúc này đã ngồi ở trên bàn, Tiểu Bạch thì nằm bò trên bàn, lộ ra cái bụng trắng cho Chung Viễn Thanh vuốt ve, thấy chủ nhân đi vào, nó lười biếng nhấc móng vuốt lên coi như chào hỏi.
Chung Viễn Thanh dường như có tâm sự, thẳng đến lúc Tiểu Bạch đánh cái chào với Tần Phi Tương, hắn mới nhận ra Tần Phi Tương đã đứng đối diện hắn, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Phi Tương, tầm mắt hai người lập tức dán vào nhau, không thể tách rời.
Trước đó còn chưa có cảm xúc gì, giờ khi chỉ còn hai người mắt đối mới nhau, Chung Viễn Thanh mới cảm thấy hơi mất tự nhiên, bầu không khí có vẻ rất xấu, còn mờ ám nữa. Mặc dù Alpha sẽ vì cảm xúc thắng hoa sẽ bất giác tỏa ra pheromone, tuy nhiên pheromone của cả hai chẳng những không có tính bài xích, ngược lại rất thần kì hòa hợp vào nhau, tạo nên một mùi hương rất diệu kỳ, vừa dễ chịu vừa khiến con tim đập rộn ràng.
“Viễn, Viễn Thanh.” Một lúc lâu sau, Tần Phi Tương há miệng thở dốc, giọng nói trầm thấp chầm chậm nói ra hai chữ vốn thuộc nằm lòng, hai tay đặt trên bàn, đến gần Chung Viễn Thanh, si mê nhìn môi hắn, tiếp đó hô hấp trở nên dồn dập, y rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Có, có thể chứ?”
Chung Viễn Thanh nhăn trán, ngón tay thon dài đặt trên miệng Tần Phi Tương, ý chỉ y dừng lại.
Mặc dù Tần Phi Tương rất chờ mong nhưng Chung Viễn Thanh không muốn, y sẽ không bắt buộc hắn.
Nhìn Tần Phi Tương lóe ra vẻ thất vọng, Chung Viễn Thanh lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó Tần Phi Tương cảm giác một cái hôn ấm áp rơi trên môi y.
“Ừ.” Tần Phi Tương nhìn sắc đỏ lan từ cổ đến hai má Chung Viễn Thanh, y mặt cười rạng rỡ, đặc biệt nghe lời tiêu sái đi vào phòng bếp lấy nước cho hắn.
Thẳng đến khi nhấp xong một ngụm nước, màu đỏ ửng trên mặt Chung Viễn Thanh mới dần biến mất, hắn ho nhẹ một tiếng, lòng đã chuẩn bị, tiếp đó mới mở miệng nói: “Tuy, chúng, chúng ta đã xác định quan hệ, nhưng, tôi hy vọng trước mặt mọi người, chúng ta vẫn tạm thời giấu diếm thì hơn.”
Tần Phi Tương không có lập tức đáp ứng, Chung Viễn Thanh sợ y đa tâm, nghĩ nghĩ rồi bỏ thêm một câu: “Nếu hai ta đều đã trùng sinh, tôi đã chấp nhận anh thì tôi sẽ không gạt anh. Ngày trước kẻ hãm hại tôi là Chung Kiệt, Khang Hồng bị anh ta tính kế nên mới phản bội tôi. Nhưng, tôi cảm thấy với thực lực của bọn họ không thể hại tôi thành như vậy. Cho nên, tôi cho rằng, sau lưng bọn họ chắc chắn còn một người khác.”
Tần Phi Tương gật đầu: “Tôi biết, ngày trước tôi từng thăm dò Chung Kiệt và Khang Hồng, nhưng là, không thể thừa nhận, người kia giấu quá kín, tôi chỉ mơ hồ phát hiện, người kia có quan hệ với hoàng tộc. Sau đó gặp phải sự kiện tinh diệu.”
Chung Viễn Thanh giật mình: “Tinh diệu? Vì sao anh đụng phải thứ này? Chẳng lẽ anh cũng bị người khác hãm hại…”
“Không, do tôi muốn buông tay.” Tần Phi Tương tiến đến trước mặt Chung Viễn Thanh, quỳ một gối xuống, cầm tay hắn, ngẩng đầu nhìn Chung Viễn Thanh: “Bởi vì tôi phát hiện, thời gian không có em trôi qua thực sự quá khó khăn. Tìm không ra thủ phạm hại em, lúc ấy tôi đã nản lòng thoái chí, cho nên tôi chọn buông tay đi tìm cái chết. Nhưng may là quyết định này của tôi rất đúng.”
Một cái hôn ấm nóng hạ xuống mu bàn tay Chung Viễn Thanh, vừa khe khẽ vừa dịu dàng, mang đầy cảm xúc phức tạp, là vô vọng khi phải yêu đơn phương, là cô đơn và chờ đợi, là niềm vui khi được gặp lại.
Chung Viễn Thanh vươn một tay ra, để lên tay Tần Phi Tương, khóe miệng nhếch lên, cười chua xót: “Anh thật ngốc.”
“Nhưng mà.” Chung Viễn Thanh chuyển giọng: “Nếu chúng ta đã trùng sinh, vậy đã định trước, lần này đến lượt chúng ta đáp trả.”
“Anh đã nói anh tra được manh mối cuối cùng là có quan hệ với hoàng tộc, nghĩa là nếu bọn họ vì đối phó tôi mục đích là để làm suy yếu quân quyền của Tần nguyên soái, tôi còn hiểu được. Thế nhưng tôi nghĩ không ra, trong hoàng tộc ai lại muốn đối phó với một tướng quân nhỏ bé như tôi? Chung gia không phải đại thế gia, cho dù bị diệt toàn tộc thì cũng không ảnh hưởng lớn đến đế quốc.” Chung Viễn Thanh lắc đầu rất là mê mang.
Tần Phi Tương không hề để ý chuyện Chung Viễn Thanh đem y làm ví dụ, Chung Viễn Thanh đưa ra điểm này, cũng là chỗ y rất không hiểu, Chung gia, hoặc là nói trên người Chung Viễn Thanh, rốt cục có chỗ nào khiến hung thủ giấu mặt kia sợ hãi mà phải dùng trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ hắn?
Nghĩ như vậy, Tần Phi Tương cẩn thận đánh giá Chung Viễn Thanh, sau đó y không nhịn được kiêu ngạo, người y nhìn trúng quả là xinh đẹp nhất, có thể nói toàn bộ ưu điểm của người Chung gia đều được tập trung lên người Chung Viễn Thanh, bao gồm cả bề ngoài cùng tinh thần lực thuần khiết cường đại.
“Chẳng lẽ là tinh thần lực?” Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh cùng lúc nói ra, đây là chuyện duy nhất mà bọn họ nghĩ đến được.
“Nhưng mà, chuyện Chung gia có tinh thần lực cường đại là chuyện ai ai cũng biết, không nhất thiết phải nhắm vào mình tôi chứ.” Chung Viễn Thanh không nhịn được ôm lấy đầu.
Tần Phi Tương vỗ nhẹ vai hắn: “Đừng rối rắm vì manh mối này, thực ra chúng ta còn một manh mối là chứng cớ quyết định tội phản bội của em không phải sao?”
“Huyết Nha!”
Chung Viễn Thanh nhanh chóng mở quang não, ấn mở Skynet: “Tôi tìm được ít tin tức về Huyết Nha trên Skynet, nhưng bọn chúng che dấu rất kín, tôi dẫn link cho anh coi.”
Tần Phi Tương nhìn Chung Viễn Thanh chuẩn bị đăng nhập vào Skynet, y nhất thời do dự.
Chung Viễn Thanh mẫn cảm thấy được y do dự, hắn hỏi thẳng: “Anh làm sao vậy? Còn bí mật giấu diếm trên Skynet?”
Tần Phi Tương lắc đầu.
Chung Viễn Thanh nhìn bộ dáng kia của y, hắn càng thêm không tin: “Nếu chúng ta đã là quan hệ này, tôi cảm thấy có một số việc cần phải công bằng, anh hẳn đã biết tôi bị dốt gạt một lần, nên tôi không thể tha thứ chuyện người yêu dối gạt lần nữa phải không? Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nếu sau này tôi phát hiện anh còn lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Tần Phi Tương vừa nghe xong liền nôn nóng, y sợ bản thân không giải thích rõ ràng sẽ làm Chung Viễn Thanh hiểu lầm dẫn tới hậu quả càng đáng sợ hơn, chính vì thế y dứt khoát đăng nhập tài khoản vào Skynet.
Chung Viễn Thanh nhìn hành động của Tần Phi Tương, trên Skynet đột nhiên truyền ra thông báo hảo hữu online.
Là “Thương Mãng Chi Lang”?
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Phi Tương, lại nhìn nhìn cái tên kia, trong đầu y bỗng có linh cảm không tốt.
Quả nhiên, nhấn mở thông báo, trên màn hình xuất hiện một incon mặt cười, kèm theo hai chữ “Là tôi.”, cuối cùng kèm theo chữ ‘Tần’.
Chung Viễn Thanh :….Quả nhiên là thế!
“Không phải tôi cố ý, thực ra cái tên này tôi mới dùng thôi, không tin em có thể kiểm tra thời gian sử dụng của tôi.” Tần Phi Tương hận không thể đem toàn bộ thông tin đưa ra cho Chung Viễn Thanh xem, y chỉ hy vọng hắn đừng giận dỗi.
Chung Viễn Thanh rủ đầu xuống, tiếp đó hơi hối hận nói: “Thực ra tôi phải sớm nghĩ tới mới phải, làm gì có chuyện có người trong hệ thống chiến đấu vừa biết đến tinh cầu Thương Mãng, vừa biết cả bầy sói ở đó cơ chứ.”
“Anh đã ăn ngay nói thật vậy tôi còn giận làm gì nữa, ừm, tối đa sau này ngày ba bữa cơm anh đều phụ trách.”
Tần Phi Tương gật đầu: “Tôi sẽ tuân thủ theo lời em.”
“Tôi nói cái gì trên Skynet, anh không được cự tuyệt.”
“Đừng nói là trong Skynet, ở đời thực anh cũng mãi mãi không cự tuyệt. ” Tần Phi Tương lập tức tỏ thái độ trung thành.
“Và còn, cái hôn vừa rồi anh phải khắc sâu vào, bởi vì tôi quyết định không cho anh chạm tôi trong một khoảng thời gian.”
Đại sự liên quan đến tính phúc, Tần Phi Tương tức khắc nghiêm mặt nói: “Khó mà làm được, chúng ta đều là người lớn, tình cảm tích lũy có lúc nếu không biểu đạt ra sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”