“Để mấy người không quen ngồi với nhau, thật có chút không ổn đó nha. ” Bị Tần Phi Tương cưỡng chế tha ra xa, Thạch Lan nhìn thoáng qua ba người đang đứng trước mặt Chung Viễn Thanh, hơi lo lắng nói: “Tuy có đột ngột nhưng Woodrow không thành thật thì có thể bỏ qua, nhưng hai huynh muội Du gia không phải ngồi không, huống chi cả hai đều là tu luyện giả tinh thần lực, không phải có câu bài xích đồng loại sao.”
“Không sao.” Tần Phi Tương nhìn Chung Viễn Thanh, khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt tràn ngập tự tin: “Chỉ có ba người mà thôi, tôi tin em ấy có thể giải quyết.”
Thạch Lan lắc đầu, nghĩ đến lối tư duy của Tần Phi Tương, hắn luôn không hiểu được, khó trách có thể chịu được Chung Viễn Thanh.
“Nghe nói có một mỹ nhân ở cùng Tần Phi Tương, tôi vẫn tưởng mọi người chỉ đùa thôi. Ai dè là thật. Tần Phi Tương thật có diễm phúc.” Tần Phi Tương và Thạch Lan vừa rời khỏi, Woodrow liền vuốt cằm cười hi hi.
Kiểu đùa giỡn quen thuộc này, Chung Viễn Thanh như nhìn thấy một Norman khác.
“Không biết là mỹ nhân thế nào chứ ngay đến đại biểu tân sinh của chúng ta mà cậu cũng không nhận ra sao.” Du Mẫn trừng mắt nhìn Woodrow, tiếp đó đi đến trước mặt Chung Viễn Thanh, mặt tươi cười: “Tôi nói đúng chứ, cậu học sinh đứng song nhất với Tần ca. ”
Sau đó, nét cười trên mặt Du Mẫn chợt tắt, cô đột nhiên chuyển giọng: “Chỉ là, theo tôi thấy ấy, cậu ngoài việc đứng song nhất giống Tần ca thì tôi nghĩ chức đại diện tân sinh chỉ là danh hiệu nhất thời mà thôi phải không, nó chẳng nói lên điều gì cả. ”
Chung Viễn Thanh gật đầu: “Tôi rất đồng ý quan điểm của cậu, đó chỉ là thành tích đã qua. Tựa như mỗi người đem hiểu biết của chính mình dừng lại một chỗ ấy, nó không khác nào ếch ngồi đáy giếng. ”
Du Mẫn vừa nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, cô lập tức không nể mặt: “Cậu nói ai là ếch ngồi đáy giếng?”
Chung Viễn Thanh nhìn Du Mẫn, lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Tôi chỉ nói chung chung thôi, còn về việc người nào tự liên tưởng thì tôi đây đành chịu.”
“Cậu…. ”
Sắc mặt Du Mẫn càng ngày càng kém, cô thở phì phò định nói tiếp, song anh trai Du Trạch của cô đã kịp thời cản lại, rồi nhìn về phía Chung Viễn Thanh : “Nói thẳng vấn đề cho cậu biết, bọn tôi tuyệt không công nhận thực lực của cậu, cũng không cho rằng chỉ dựa vào việc nhà trường phân cậu và Tần Phi Tương một tổ thì đã thừa nhận cậu là đồng đội của chúng tôi. ”
“Cho nên ý các cậu là, các cậu muốn dò xét tôi sao? ” Thực ra, việc thủ hạ của Tần Phi Tương không chấp nhận hắn, Chung Viễn Thanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao người mới bao giờ cũng khó dung nhập vào một đoàn thể.
Du Trạch gật gật đầu: “Là vậy đó, cậu chuẩn bị khiêu chiến hai anh em tôi sao?”
“Đúng vậy.” Tiếp đó, Chung Viễn Thanh chỉ vào Woodrow: “Hay cậu cũng vào nốt đi, tốc chiến tốc thắng, tranh thủ chấm dứt trước khi Tần Phi Tương trở lại. ”
“Khẩu khí đúng là đủ lớn, tốc chiến tốc thắng ư? Sợ bị Tần ca ca thấy thảm trạng của cậu sao? ” Du Mẫn lập tức châm chọc.
Chung Viễn Thanh lười nhìn cô, mà chỉ chăm chăm nhìn Woodrow. Woodrow phát hiện mọi người đang nhìn mình, hắn đành giơ tay, nhún vai nói: “Mọi người biết tôi mà, tôi là người yêu chuộng hòa bình, từ trước tới này không bao giờ tham gia kiểu tranh đấu này. Huống chi ba đánh một, thấy thế nào cũng là mặt dày bắt nạt người khác. ”
Chuyện này không chỉ khiến Chung Viễn Thanh trợn trắng mắt với hắn mà ngay đến hai huynh muội Du gia cũng làm y như vậy.
“Không cần để ý đến cậu ta.” Du Trạch hắng giọng, nói với Chung Viễn Thanh : “Nếu chúng ta đều là dân dùng tinh thần lực, vậy hay là đấu bằng tinh thần lực đi, cậu giỏi nhất cái gì trên phương diện tinh thần lực ? ”
“Anh, ” Du Mẫn không nhịn được kêu lên, tiếp đó trừng mắt nhìn Chung Viễn Thanh: “Dựa vào đâu mà phải dùng thứ cậu ta hiểu nhất? Nếu đã đấu thì phải công bằng, chọn là phải chọn thứ mọi người cùng quen thuộc chứ. ”
Đối với đứa em gái tùy hứng của mình, Du Trạch có chút xin lỗi nhìn Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, hai tay đan vào nhau, đặt cằm lên mu bàn tay, nhìn hai huynh muội trước mắt: “Không bằng chúng ta tỷ thí công kích não bộ đi.”
“Công kích não bộ ” bốn chữ vừa thoát khỏi mồm Chung Viễn Thanh đã tức khắc làm sắc mặt hai anh em Du gia đều thay đổi.
“Công kích não bộ ” là lĩnh vực cao cấp trong tinh thần lực, không mấy ai khi còn đi học sẽ học thứ này. Thứ nhất “Công kích não bộ ” yêu cầu rất cao đối với tinh thần lực, nếu nắm không chắc sẽ tạo ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể, thứ hai nó là một loại công kích vừa tàn khốc vừa ác độc, bởi vì nơi công kích là nhằm vào não bộ, nhẹ thì sẽ bị người công kích khống chế, nặng thì sẽ tạo tổn thương vĩnh viễn cho tế bào não, mà chúng ta cũng biết một khi đại não khi đã bị phá hủy, là đồng nghĩa với cái chết, không, nói đúng hơn là còn thống khổ hơn cả cái chết, bởi người bị thương sẽ trở thành người sống thực vật. Bởi vậy nên “công kích não bộ ” vẫn là thứ kiêng kị đối với người dùng tinh thần lực, hơn nữa không ít gia tộc đã liệt nó vào cấm thuật.
Nhưng là, huynh muội Du gia vẫn trộm luyện “công kích não bộ ”, thậm chí có thể nói là cực kì am hiểu, chẳng qua hai người chưa bao giờ nói với người khác mà thôi.
“Cậu làm sao biết được? ” Du Mẫn cảnh giác nhìn Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh đương nhiên biết rõ, bởi vì hai anh em Du gia ngày trước dùng chính chiêu “công kích não bộ ” này để phục kích thành công một thiếu tướng của Liên Minh Tự Do, do đó càng làm chiến tích của Tần Phi Tương thêm rực rỡ.
Chẳng qua đó là tuyệt chiêu của huynh muội Du gia, bọn họ đều nhất trí im miệng không nói với ai khác, chính xác hơn đó là không tiết lộ cho người ngoài.
Mặc dù Chung Viễn Thanh rất hiếu kì nhưng vì ngại mặt mũi, cho nên hắn vẫn cứ cố kìm chế không đi hỏi, đương nhiên dù hỏi cũng không chắc sẽ nhận được đáp án, dầu gì đó cũng coi là vũ khí bí mật của người ta mà. Thẳng đến lúc trong một lần họp của quân bộ, thời điểm hắn nói chuyện phiếm với người khác, trong lúc vô ý tỏ vẻ tò mò với chuyện này, mà lúc ấy Tần Phi Tương vừa hay đi ngang qua, nện bước của y chỉ hơi dừng lại, sau đó bèn rời khỏi.
Không ngờ không lâu sau đó, nằm vùng của Chung Viễn Thanh ở bên Tần Phi Tương đột nhiên gửi tư liệu về “ công kích não bộ ” cho hắn, nói là Tần Phi Tương sơ ý để hắn ta ở trong văn phòng, kết quả sau đó hắn khám phá ra được. Vào lúc ấy, Chung Viễn Thanh còn cho rằng nằm vùng của mình đúng là rất có năng lực, thậm chí Chung Viễn Thanh còn đắc ý dạt dào suốt một thời gian với Tần Phi Tương.
Hiện tại ngẫm lại, cái tên Tần Phi Tương này giấu tâm tư rõ là kín!
—
Quy tắc thứ ba của trung khuyển: Chỉ cần là thứ vợ muốn, mình chắc chắn phải đưa cho. Lấy vợ làm hàng đầu, thời điểm muốn tặng người ta cũng cần phải cần động não suy nghĩ.
—
Hơn nữa “công kích não bộ” là một loại công kích tinh thần lực, có lẽ những người khác không biết song đối với Chung Viễn Thanh mà nói, hắn vừa muốn nghiên cứu vừa muốn nắm chắc thì đó chẳng phải chuyện khó. Với lại, đối với người sử dụng tinh thần lực, chỉ cần mi nhớ rõ phương pháp sử dụng, thì mi chỉ cần ngày ngày chăm chỉ luyện tập là ổn thỏa.
Sử dụng tinh thần lực không giống với thể thuật hay dùng máy móc, nó không cần tích lũy kinh nghiệm, nói trắng ra tinh thần lực cần phải có thiên phú, giống như huyết thống thuần khiết của Chung gia vậy. Đó cũng là nguyên nhân phái tinh thần lực có ít người hơn hai phái còn lại, nhưng một khi đã có thì cường giả chắc chắn sẽ xuất hiện, cường giả đó không những xuất sắc mà phải nói là đỉnh cao!
“Sao? Không dám tỷ thí loại này sao?” Chuyện Chung Viễn Thanh biết “công kích não bộ ”, thì hắn đương nhiên sẽ không ngu gì mà nói cho bọn họ biết, cho nên hắn bèn cố ý sử dụng phép khích tướng.
“Tỷ thý thì tỉ thý!” Du Mẫn cẩn thận nhìn anh mình, phát hiện anh trai không có ngăn cản, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm, xem ra anh cô cũng đã hạ quyết tâm giáo huấn Chung Viễn Thanh một chút, hừ, cho dù Chung Viễn Thanh biết đến “công kích não bộ ” thì sao chứ, Chung Viễn Thanh chỉ có một mình mà bên cô thì có tới hai người, phần thắng bên cô phải lớn hơn rồi, dù sao lúc công kích chỉ cần ra tay nhẹ một chút là được.
“Được! Vậy thì…. ”
Chung Viễn Thanh vừa nói chuyện, đầu ngón tay vừa gõ nhẹ lên mặt bàn. Ngay tại lúc hắn nói chữ cuối cùng, đầu ngón tay vừa vặn hạ xuống, đến khi hắn nói xong thì đầu ngón tay đồng thời cũng chạm xuống mặt bàn. Hai huynh muội Du gia đột nhiên chợt cảm thấy khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Đầu tiên, mặt bàn cứng ngắng đột ngột biến thành chất lỏng, chạm vào đầu ngón tay của Chung Viễn Thanh, lấy nơi tiếp xúc làm trung tâm, tỏa gợn sóng khắp bốn phía. Sóng ra đến đâu, bầu không khí đang ầm ĩ chợt biến thành một màu xám trắng chết chóc.
Du Trạch không khỏi nhìn bốn phía, mặc dù Du Trạch xác định bản thân còn đang ở trong căn tin, thế nhưng bọn họ bây giờ đã hoàn toàn rơi vào khung cảnh xám trắng chết chóc do Chung Viễn Thanh tạo ra. Đây là điểm thứ nhất trong “công kích não bộ ”, người sử dụng tạo ra một phạm vi công kích nhất định, bởi vì khu vực công kích có màu xám trắng cho nên được mệnh danh là bụi vực. Bất luận là người nào, chỉ cần rơi vào bụi vực, cơ bản đều đánh mất khả năng phản kháng, ngoan ngoãn chờ bị ‘Tế’.
Lúc này, không chỉ có Du Mẫn mà ngay đến Du Trạch cũng toát mồ hôi, hai chân không khỏi run rẩy. Hai người trăm triệu không ngờ, Chung Viễn Thanh có thể tùy ý tạo ra phạm vi công kích lớn đến vậy, hơn nữa tốc độ của hắn còn rất nhanh, hoàn toàn không để bọn họ chuẩn bị.
Khinh địch dẫn đến thảm bại, thậm chí ngay đến quá trình phản kháng cũng không có. Du Trạch không khỏi cười khổ lắc đầu, cậu nhận ra bản thân đã sợ hãi đến nỗi không thể phát ra thanh âm.
Mà Chung Viễn Thanh lúc này vẫn lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia, bên trong bụi vực, chỉ mình hắn là người có sắc mặt duy nhất ở đây.
Bỗng nhiên, Chung Viễn Thanh đứng dậy, đi đến trước mặt huynh muội Du gia : “Quỳ xuống. ”
Chung Viễn Thanh vốn chẳng tức giận với phản ứng của hai anh em Du gia, hắn chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn hai người.
Ngay tại lúc bị Chung Viễn Thanh nhìn chăm chú, huynh muội Du gia đột nhiên cảm thấy một sự hoảng hốt vừa đáng sợ vừa mãnh liệt, đó là sự sợ hãi khi trông thấy cường giả! Nỗi sợ hãi ngập đầy trong lòng, hai người từ từ quỳ xuống.