Bởi vì trong nhà còn có Khang Huy chính là một quả bom hẹn giờ như vậy, Dư Lãng buổi tối căn bản ngủ không được ngon giấc. Không chỉ biết Khang Huy sớm muộn gì cũng sẽ oanh tạc, hơn nữa y đoán thời gian Khang Huy oanh tạc còn ngay trong mấy ngày này. Y không tiếp thu nổi cảm giác vừa tỉnh ngủ, sáng hôm sau An Khang liền tìm tới cửa, tuy rằng bọn họ cảm thấy là cha con cùng thời gian quen biết không quá thích hợp. Hiện tại, y cùng Dư Hải Thiên không chỉ không bởi vì Thẩm Phỉ mà nháo trở mặt với nhau, ngược lại hai người bọn họ tình cảm ngọt ngào cơ hồ có thể ngọt ngấy chết người, Khang Huy còn vừa mới đánh y, nên là Dư Hải Thiên cùng Khang Huy đã muốn chạm mặt, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Chỉ cần An Khang gặp được Dư Hải Thiên, nàng nên biết, thời gian dài để càng lâu lại càng không tốt, nếu Khang Huy không biết Dư Hải Thiên là cha ruột của hắn thì hoàn hảo, hiện tại hắn lại biết, khó tránh khỏi sẽ ở trước mặt Dư Hải Thiên lộ ra dấu vết, vạn nhất khiến Dư Hải Thiên cho rằng hắn bị đùa giỡn, liền mất nhiều hơn được.
Dù sao, từ trên người Dư Hải Thiên, Dư Lãng chỉ học được một điều, thẳng thắn thẳng thắn lại thẳng thắn, vĩnh viễn cũng không được lừa hắn, so với nói dối thiện ý, Dư Hải Thiên tương đối có khuynh hướng là người bị hắn đùa giỡn xoay quanh, đương nhiên cái ý tưởng này, dùng tại trên người An Huệ Lan, hoàn toàn có tất yếu, rất chính xác.
Y chỉ cần khẩn cầu lão thiên gia, Dư Hải Thiên sẽ không đem loại ý tưởng này đến dùng trên người mình thì tốt rồi.
Bất quá, An Khang ngày mai rốt cuộc có thể tìm tới cửa hay không a?
Bị cái suy nghĩ này gây sức ép, giống như là trên đầu có đao, giây tiếp theo sẽ rơi xuống trên đầu y. Dư Lãng lăn qua lộn lại ngủ không yên, y vươn ra một ngón tay, ngọ nguậy trong ngực Dư Hải Thiên, làm hắn tỉnh ngủ.
Dư Hải Thiên không có mở to mắt, vươn tay liền cầm cái tay không thành thật của Dư Lãng: “Làm sao vậy, muốn đi tiểu?”
Chẳng lẽ con đi tiểu, còn cần đánh thức ba để người mang con đi tiểu sao, miễn cho Dư Hải Thiên lại ngủ quên mất, Dư Lãng dùng ngón tay khác lại chọc chọc Dư Hải Thiên: “Ba ba người còn phải viết cho con một phần giấy cam đoan nữa.”
Tuy rằng giấy cam đoan không nhất định hữu dụng, nhưng là trong lòng y kiên định a, dù thế nào coi như là căn cứ chính xác Dư Hải Thiên nói chuyện không tính toán gì hết.
Dư Hải Thiên thở dài một cái, trực tiếp đem Dư Lãng đặt tại trước ngực chính mình: “Tốt lắm bảo bối, con muốn cái gì cam đoan ba ba đều cho con. Hiện tại, ba ba ngủ trước, ba ba ngày mai nhất định viết…”
Dư Lãng không nguyện ý, không chiếm được giấy cam đoan, tâm y hoảng hốt ngủ không yên. Huống hồ, chờ ngày mai, đồ ăn đã dọn sẵn luôn rồi. Y tránh khỏi Dư Hải Thiên, xoay người cả người liền cưỡi ở trên người Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên chỉ mặc một cái quần lót, nửa người trên cũng không có mặc quần áo, Dư Lãng không có cách nào đi xả quần áo Dư Hải Thiên, hai tay chỉ có thể cầm mặt Dư Hải Thiên xoa nắn: “Ba ba người mau đứng lên, mau đứng lên viết giấy cam đoan cho con.”
Dư Hải Thiên có ngủ giỏi đến đâu cũng bị làm cho không ngủ được, huống chi hắn không phải. Đêm hôm khuya khoắt tỉnh một lần, hắn cũng không ngại, chính là đứa nhỏ thức đêm không tốt nha, bất quá xem ra Dư Lãng còn chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu ngủ. Hắn mở to mắt, đem chăn kéo đến trên người Dư Lãng, đem y bọc lại: “Được rồi, ba ba tỉnh, không kéo mí mắt ba ba nữa.”
Dư Lãng ngượng ngùng buông tay, y vừa mới quyết định làm một đứa con ngoan, liền đối Dư Hải Thiên làm động tác này, giống như không được tốt lắm. Bất quá, Dư Hải Thiên giống như không có mất hứng. Khụ, lúc này Dư Hải Thiên chính là thượng đế, mục đích y hiếu thuận không phải là làm cho Dư Hải Thiên cao hứng sao, nếu Dư Hải Thiên rất cao hứng, đã nói lên hắn thích y vạch mí mắt hắn, nói cách khác, y, không, làm, sai.
A, đương nhiên, y cũng không có cưỡi ở trên người Dư Hải Thiên.
Dư Lãng từ trên người Dư Hải Thiên trèo xuống dưới, làm bộ chắc chắn sẽ không có bò lên nữa, cùng Dư Hải Thiên nói chuyện: “Ba ba người tỉnh a”
Khi Dư Lãng lắc lư từ người hắn bò xuống, Dư Hải Thiên thậm chí còn vươn tay đỡ Dư Lãng, nâng y xuống dưới. Hắn vỗ vỗ gối đầu của Dư Lãng: “Lại đây, nằm xuống rồi nói, muốn ba ba viết cái gì?”
Dư Lãng nằm xuống, ôm thắt lung Dư Hải Thiên, bĩu môi, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương. Ba ba y đối với ý tốt như vậy, tại sao lại không phải là cha ruột của y? Y không cần An Huệ Lan, không cần An Khang, chỉ muốn Dư Hải Thiên, chính là các bả đều muốn Dư Hải Thiên thích Khang Huy, bản thân Khang Huy cũng muốn cướp đi Dư Hải Thiên.
Chính là y ngay cả lý do ngăn cản đều không có, chỉ đơn giản vì Khang Huy là con của Dư Hải Thiên, mà y thì không phải. Mọi người đều cho rằng làm một người cha đương nhiên phải yêu con ruột của mình hơn nhiều so với con nuôi, đây mới là hiển nhiên. Mà An Khang ngay cả đứng trên lập trường không nên đồng ý mà vẫn cho rằng nên như vậy, Dư Hải Thiên hẳn là nên yêu quý Khang Huy.
Không có ai ủng hộ y, nếu Dư Hải Thiên buông tha y lựa chọn Khang Huy, y thậm chí không có cả lý do oán hận.
“Ba ba, con mơ thấy ác mộng, con mơ thấy ba ba có một đứa con khác, sau đó ba ba liền không cần con nữa.” Dư Lãng cảm thấy lời nói của mình, đa phần đều giống với sự thật, nâng mắt lên, nghiêng đầu nói: “Cho nên, ba ba người phải viết cho con một tờ giấy cam đoan.”
Dư Hải Thiên cảm thấy hắn hẳn là nên đi điều tra thử coi, rốt cuộc là điều gì khiến Dư Lãng biến thành như thế này. Y giống như hoài nghi hắn về sau sẽ không thích y nữa. Sự bất an của Dư Lãng có chút không bình thường, hình như là từ sau khi bị người đánh vỡ đầu đi, ngày hôm qua còn ôm hắn khóc. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này, hắn cần làm bây giờ là khiến Dư Lãng hết bất an: “Vậy Lãng Lãng muốn ba ba viết cái gì? Ba ba cam đoan về sau sẽ không có đứa nhỏ khác, ba ba sẽ chỉ có mình con một cái đứa nhỏ.”
Không chút nghĩ ngợi Dư Hải Thiên liền cho Dư Lãng một cam đoan có giá trị thực lớn, nhưng là Dư Lãng không tin. Không nói đến Khang Huy đã xuất hiên, chỉ đơn giản nói đến nhân phẩm của Dư Hải Thiên, tuy rằng phần lớn tình huống hắn nói như đinh đóng cột, nhưng là đôi khi lời hứa của hắn giống như đánh rắm vậy. Chính mình bị hắn hãm hại đến khổ cực, đến mạng cũng bị mất. Dư Hải Thiên trước kia còn cam đoan rằng vĩnh viễn cũng không tổn thương y đâu, kết quả cuối cùng hắn thương tổn nghiêm trọng tình cảm của y đó.
Hiện tại, những lời này nói ra khi Khang Huy ngủ cách vách liền càng trở nên nực cười.
Dư Hải Thiên nói cái gì a. Nếu là y tin, y chính là đầu heo.
“Ba ba không cần cho con cam đoan chỉ có một cái đứa con là con, con rất thích có một em trai.” Dư Lãng cũng không thể để cho Dư Hải Thiên tuyệt hậu a, kia không phải đều tiện nghi tử tiểu tử Khang Huy sao.
Không cần vội, chờ y lớn, y tự mình thay Dư Hải Thiên chọn đàn bà, ánh mắt của y có thể nói là tốt hơn Dư Hải Thiên nhiều a. Nhìn mà coi, Dư Hải Thiên tìm phụ nữ đều là dạng nào a, không phải nhện tinh thì chính là bạch cốt tinh, tốt một chút thì là hồ ly tinh. Trách không được sinh ra một lũ đứa nhỏ đều giống nhau. Y sẽ mở to hai mặt chọn thật tốt, cam đoan chọn ra một người hiền lương thục đức, chờ sinh em trai xong, y có thể coi như là nuôi con đó.
Dư Lãng trong lòng gảy bàn tính đến bùm bùm, vì đứa em trai y coi như con, y phải cố gắng đạp đổ Khang Huy, về phần khiến cho Dư Hải Thiên không chấp nhận hắn. Điều này không thực tế, trừ phi Dư Hải Thiên uống lộn thuốc, hoặc là đầu óc hắn bị lừa đá.
Lấy lùi làm tiến, Dư Lãng nói một cái nguyện vọng rất nhỏ, rất nhỏ, cũng thực dễ dàng đạt đươvcj: “Ba ba, ba đến đây, cam đoan với con, khi nào ba muốn có một đứa nhỏ khác, nhất định phải nói với con, chờ đến khi ba lại muốn một đứa nhỏ khác nữa, lại nói với con, chờ thời điểm có một đứa nhỏ khác gọi ba là ba ba, ba cũng phải nói với con, nhất định không thể gạt con.”
Kỳ thật Dư Lãng muốn nói, chờ đến khi ba nhận Khang Huy, nhớ nói trước với con một tiếng, cho con chuẩn bị tâm lý a. Cho y đi thăm hiện trường càng tốt, dù sao y không muốn giống như đứa ngốc, trở thành người cái gì cũng không biết, lại càng không muốn mình bị người khác đùa giỡn quanh quanh, để cho người khác nhìn thấy y, coi y như là một điều đáng chê cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Lãng thực nghiêm túc, nhạ đến mức Dư Hải Thiên nhéo y một chút: “Như thế nào không tin ba ba hả, ba ba chỉ có một đứa nhỏ là con, ba ba có con là đủ rồi, khẳng định sẽ không sinh thêm đứa nào, cái này ba ba có thể viết giấy cam đoan cho con.”
Cái này Dư Lãng ngược lại rất tin tưởng, nếu có thể thực hiện như lời nói, y càng thích Dư Hải Thiên cho y cái cam đoan này. Dư Lãng không muốn làm khó Dư Hải Thiên quá, y cũng không thể nói ba này cam đoan căn bản là không đáng một đồng, chẳng lẽ Khang Huy là người chết sao, y thỏa hiệp với Dư Hải Thiên một chút: “Con tin vào cam đoan của ba ba, bất quá ba ba có thể hay không cam đoan với con một chút a.”
Dư Hải Thiên nghe ra, Dư Lãng vẫn là không tin hắn, hắn cũng lui một bước: “Được rồi, ba ba giữ lời hứa, chờ đến khi ba ba muốn cho con một người em trai, khẳng định sẽ thương lượng với con, con không đồng ý, ba ba tuyệt đối không cần, được không!!”
Dư Lãng thực vừa lòng, Dư Hải Thiên nói so với kế hoạch của y còn hoàn hảo hơn, y không trông cậy vào Dư Hải Thiên giữ lời, chỉ cần Dư Hải Thiên nhớ rõ những lời này là được. Dù sao, không giữ lời cũng là không giữ lời, người bị bỏ rơi cũng là y, đến lúc đó hắn còn có thể không đối với mình tốt hơn sao.
Hai người làm ầm ĩ đến rất muộn, đã quá nửa đêm, Dư Hải Thiên lôi kéo Dư Lãng ngủ: “Đừng làm rộn, bằng không ngày mai lên máy bay sẽ mệt.”
Dư Lãng không có tích cực bắt Dư Hải Thiên viết giấy cam đoan cho y, y cũng có chút mệt, đặt đầu lên gối nhu nhu mắt, mí mắt đều nhanh không mở ra được, trong lúc nhất thời chưa hiểu được ý của Dư Hải Thiên, liền hỏi: “Ba ba người ngày mai đi đâu a?”
Dư Hải Thiên đem y ôm gần mình một chút, Dư Lãng tự mình xê dịch đến gần, giống như sợ Dư Hải Thiên chạy mất. Dư Hải Thiên vốn định mấy ngày nữa lại đi, chính là nhìn thấy sự bất an vô cớ của Dư Lãng, khiến hắn quyết định ngày mai liền mang Dư Lãng đi cùng. Hắn không biết cụ thể Dư Lãng bất an cái gì, nhưng mà đổi hoàn cảnh chắc y có thể tốt hơn một chút, hắn cũng có thể mang theo y ở bên kia chơi vài ngày.
“Ba ba ngày mai mang con đi F thị, con ở bên người ba ba, ba ba mới yên tâm.” Dư Hải Thiên nói chuyện, Dư Lãng đã ngủ mất, y tựa vào trong ngực Dư Hải Thiên, một bàn tay khoát lên trên lung Dư Hải Thiên, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, miệng phấn hồng hơn mở, thổi khí vào trước ngực Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên nhìn Dư Lãng trong ngực, hắn nhìn chằm chằm, Dư Lãng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn, ánh mắt của hắn quả thật không thể dời môi của Dư Lãng. Dư Hải Thiên nhớ tới khi hắn hôn nhẹ ở trên mặt của Dư Lãng, cảm giác mềm mại trên miệng của y, hắn sờ sờ miệng mình, lại duỗi tay ra, gắt gao dán tại trên miệng của Dư Lãng. Dư Lãng nhẹ nhàng hít thở, giống như đang hôn bàn tay của hắn, ma xui quỉ khiến, hắn lại cúi đầu, muốn ngậm hai mảnh phấn hồng thực hấp dẫn ánh mắt kia.
Đúng lúc này, Dư Lãng nghiêng đầu, trở mình một cái.
Dư Hải Thiên đột nhiên bừng tỉnh, thất thần theo phương hướng vừa rồi dự định nhìn nhìn, nằm nơi đó là con hắn, vậy hắn vừa rồi…
Chính là, chẳng sợ ý thức được bên cạnh người mình là con trai ruột của hắn, hắn nhìn Dư Lãng, vẫn là muốn hôn môi y.
Không biết như thế nào, Dư Hải Thiên đột nhiên nhớ đến một câu nói, cái gì là thân nhân, cái gì là ái tình, người ngươi thương nhớ, nhưng là ngươi vĩnh viễn cũng không muốn đi chiếm hữu y, mà thời điểm ngươi đối với y sinh ra dục vọng, như vậy y liền từ thân nhân biến thành ái nhân.
Trong lúc nhất thời, Dư Hải Thiên có chút tâm phiền ý loạn, một trận khô nóng từ trong lòng của hắn tán loạn đều tay chân, lại thẳng tắp vọt tới trong đầu của hắn. Hắn một trận vựng huyễn, cơ hồ không dám nhìn Dư Lãng bên người, cũng không dám đánh thức Dư Lãng, hắn đem Dư Lãng bên cạnh mình dịch ra. Xác định Dư Lãng còn ngủ say, lúc này mới xuống giường, dọn một cái ghế ngồi ở cạnh, liền cứ như vậy mà châm một điếu thuốc, nhìn Dư Lãng.
Dư Hải Thiên cảm thấy chính mình qua đêm nay khả năng sẽ thực gian nan.