Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 44



Edit: Linh

Beta: mymy

Dư Lãng nói thật thoải mái, ngữ khí và biểu tình của y đều thể hiện ra như thế, thậm chí không quan tâm người nọ có nói chuyện này cho Dư Hải Thiên và ông nội của y biết không. Biểu hiện giống như là, chính là Dư Hải Thiên và ông nội của y có biết thì cũng sẽ hoàn toàn đồng ý với hành động của y.

Nhưng trong nội tâm của Dư Lãng cũng không có tự tin như vậy.

Trước kia, y cũng rất không nể mặt An Huệ Lan, nhiều người đã biết chuyện này. Y cùng An Huệ Lan tình cảm không tốt như gia đình bình thường, nhưng y không có biểu hiện ra rõ ràng như vậy. Đây cũng không phải là chuyện tốt, đây chính là ngay trước mặt mọi người cho cô ta một bạt tai.

Hơn nữa, cứ việc Dư Lãng cho tới bây giờ vẫn không thừa nhận, nhưng là An Huệ Lan đúng là nữ nhân gần Dư Hải Thiên nhất. An Khang không có xuất hiện, cô ta vẫn là nữ nhân duy nhất có được Dư Hải Thiên.

Tính đến ngày hôm nay, An Huệ Lan theo Dư Hải Thiên đã mười lăm năm, cũng ở bên Dư Hải Thiên mười lăm năm. Cô ta vì hắn sinh một đứa nhỏ, cũng dọn vào Dư gia, được người lớn trong nhà thừa nhận, quan hệ của An Huệ Lan và Dư Hải Thiên có một bước tiến xa.

Cái gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, rất nhiều người đã cho An Huệ Lan mặt mũi. Trên thực tế nhìn chính là mặt mũi của Dư Hải Thiên, An Huệ Lan có thể đại biểu cho một phần Dư Hải Thiên.

Nếu An Huệ Lan bị lột sạch nằm trên đường, An Huệ Lan không có mặt mũi, Dư Hải Thiên cũng sẽ không vẻ vang gì, thậm chí hắn còn mất mặt hơn cả An Huệ Lan.

Việc Dư Lãng làm ngày mai, gần giống với việc lột trần An Huệ Lan, y đánh An Huệ Lan một bạt tai, phỏng chừng có ít nhất nửa bàn tay đánh vào trên mặt Dư Hải Thiên. Nếu không phải y là con trai của Dư Hải Thiên, y còn không dám làm xấu mặt Dư Hải Thiên. Đương nhiên, nếu không phải Dư Hải Thiên là baba, y cũng không thèm để ý cảm thụ của hắn, vì một An Huệ Lan khiến Dư Hải Thiên khó chịu, không đáng.

Ngày đó, Dư Hải Thiên buổi tối trở về, Dư Lãng giống như có chút lo sợ, nhiều lần mở miệng lại không nói gì, muốn nói lại thôi.

Dư Hải Thiên bưng  đồ ăn khuya tới, hai người ngồi cùng một chỗ, ăn một chén.

“Ba ba…”

“Sao?” Dư Hải Thiên căn bản là không dám nhìn thẳng vào Dư Lãng, trên người Dư Lãng mặc chính là áo sơ mi của hắn. không đề cập tới trong đó có chút dục vọng mơ hồ, vừa rồi hắn nhìn tới phía dưới áo sơ mi, Dư Lãng lắc lư cái mông nhỏ, thiếu chút nữa khiến hắn bạo mạch máu =))). Hắn kéo y lại, liếc mắt một cái, nhịn không được muốn vươn tay sờ lên.

Hắn khụ một tiếng, vẫn là khắc chế, có chút luyến tiếc dời đi tầm mắt từ trên người Dư Lãng, nhìn một lần cuối cùng: “Lãng Lãng, đi đổi quần áo đi.”

Hiện tại Dư Hải Thiên nói cái gì, thì chính là cái đó, Dư Lãng thay xong quần áo trở về. Bên người Dư Hải Thiên, cầm đũa quấn sợi mỳ đút cho Dư Hải Thiên. Dù sao lấy lòng Dư Hải Thiên một chút là điều tất yếu. Có lẽ trong chốc lát hắn bực mình, có thể nhìn đến chuyện hiện tại y cẩn thận lấy lòng liền bớt giận. Đương nhiên, nếu Dư Hải Thiên vốn không giận thì càng tốt.

Xúc cho Dư Hải Thiên ăn nửa bát, khi tiếp tục giúp hắn ăn, Dư Hải Thiên rốt cục nói hắn đã ăn no, cầm khăn tay lau miệng: “Lãng Lãng, con có phải hay không lại làm chuyện xấu gì rồi? Nói đi, baba đã chuẩn bị rồi.” Cái này gọi là đánh người tay ngắn

Dư Lãng đang cầm bát, thiếu chút nữa đem mặt chôn vào trong bát, cúi đầu, giúp Dư Hải Thiên chỉ chỉ phương hướng cửa sổ: “Ba ba, chính ba nhìn đi!”

Nói xong câu này, Dư Lãng cái gì cũng không chịu nói, cầm bát chậm rãi chậm rãi ăn, Dư Hải Thiên đành đi qua nhìn một chút.

Dưới tầng ném một đống nội y tình thú, Dư Hải Thiên đưa lưng về phía Dư Lãng, cảm thụ thấy sau lưng có tầm mắt như vô hình, tại góc độ y không nhìn tới, lộ ra một cái biểu tình thoải mái mà sung sướng. Nhìn xuống dưới đất, giống như không phải nhìn một mảnh nội y tình thú lộ ra vài phần dâm mỹ mà giống như nhìn một bức tranh.

Hắn rất hưởng thụ việc làm này của Dư Lãng và cảm giác độc chiếm của y, giống như đem hắn trở thành lãnh thổ của y, người khác không được xâm lấn, chuyện này sẽ khiến hắn sung sướng!!!

Mặc kệ tình cảm Dư Lãng chiếm hữu là cái gì, là đối với người cha hay là đối với người yêu, hoặc là đối với đồ vật của mình, hắn đều có biện pháp đem loại tâm lý chiếm hữu này lẫn lộn thành sự chiếm hữu của người yêu. Dù sao đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, chỗ nào có thể phân rõ tình cảm chi ly đến như vậy chứ. Còn không phải hắn nói cái gì thì Dư Lãng sẽ nghe cái đó, nghe nhiều, tự nhiên có thể biến thành điều y thực sự muốn.

Đương nhiên, đối với Dư Lãng biểu hiện thấp thỏm ra ngoài, hắn liền càng cao hứng. hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng Dư Lãng lo lắng là bởi vì khiến cho An Huệ Lan bị tổn hại mặt mũi đâu.

Đây là bởi vì hắn, y sợ khiến hắn mất hứng!!!

Bất luận là đứa con trai nào ở tuổi mười lăm đều sẽ thân cận với mẹ của mình, thân thiết với cha, có lẽ càng kính yêu cha mình hơn. Nhưng là xét về thân thiết, bọn chúng đều sẽ thân với mẹ hơn, đối lập với người cha uy nghiêm, người mẹ nhu hòa và mảnh mai càng dễ dàng khiến bọn chúng hướng tới.

Mẹ là một từ thật đặc biệt, mặc kệ là con trai hay con gái, bọn họ thiên tính sẽ đối với mẹ của mình sinh ra thân thiết. Bất đồng chính là con trai trưởng thành, càng thích trở thành người mạnh mẽ để bảo hộ mẹ của mình.

Dư Hải Thiên biết Dư Lãng đối với hắn còn chưa có sinh ra loại tình cảm mà hắn muốn, chính là hắn thật cao hứng khi nhìn thấy y tri kỷ cùng hắn, càng thân cận với hắn hơn là với An Huệ Lan.

Hắn tại trong tim y là quan trọng nhất, so với mẹ của y còn quan trọng hơn. Hắn tại trên người y tiêu phí nhiều tâm huyết như vậy, y cũng nên coi hắn là người quan trọng nhất.

Dư Hải Thiên đặt hết tâm huyết vào trên người Dư Lãng, toàn tâm toàn ý dưỡng dục y. Chẳng sợ An Huệ Lan là mẹ đẻ của Dư Lãng, dù cô ta là người đem y tới thế giới này, hắn cũng không thể chịu được việc trong cảm nhận của Dư Lãng, An Huệ Lan và hắn có địa vị ngang nhau. Huống hồ, Dư Hải Thiên muốn làm cho Dư Lãng là người của hắn, không cho ai chia sẻ với hắn. Khiến cho Dư Lãng hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn chỉ thuộc về một người duy nhất là hắn. hắn muốn làm baba y, cũng muốn làm nam nhân của y.

Hắn muốn có Dư Lãng, sẽ khiến cho Dư Lãng vượt qua huyết thống của bọn họ, cái hắn lo ngại nhất là chính mình. Hắn là baba của y, khi mà Dư Lãng không coi hắn như baba, mới có thể chấp nhận hắn. CShướng ngại thứ hai là An Huệ Lan, An Huệ Lan là vợ của hắn, là mẹ của Dư Lãng, chỉ khi nào Dư Lãng coi thường hai điểm này, Dư Lãng mới có thể nguyện ý tiếp thu hắn.

“Liền đem quần áo của cô ấy ném ra ngoài?” Dư Hải Thiên thực hưởng thụ việc y đem chướng ngại vật thứ hai đá văng ra một cách sung sướng. còn lại, hắn chỉ cần chuyên tâm đem An Huệ Lan đá ra khỏi cuộc sống của bọn họ là có thể chuyên tâm đối phó với Dư Lãng.

“Con không thích, đồ vật mà con không thích, tự nhiên muốn vứt ra ngoài!”

“Con tự mình ném?” sắc mặt Dư Hải Thiên nhìn qua không có gì khác thường, trên thực tế hắn ở trong lòng thiếu chút nữa nở hoa. Hắn không nghĩ qua sẽ có tâm tư như vậy với con trai của mình nhưng là hiện tại hắn bắt đầu cảm tạ quá khứ của mình. Hắn không có giống những người khác chỉ cung cấp chi phí sinh hoạt mà toàn tâm toàn ý làm bạn với y, đạt được hồi báo ngày hôm nay, khiến hắn có thể dễ dàng đánh bại An Huệ Lan.

Dư Lãng gật gật đầu, chần chờ một chút: “… Là con ném.”

Dư Hải Thiên mỉm cười nhìn phía dưới, hướng phía Dư Lãng ngoắc: “Liền ném  đi chỗ đó? Nhìn vẫn rất đẹp!”

“Ném bảy tám bộ nội y tình thú, hai bộ áo tắm, bốn hộp trang điểm…. còn ném một ít bao cao su.” Dư Lãng ngồi ở bên kia bưng bát không hề động, y dè dặt mà nhìn Dư Hải Thiên liếc mắt một cái, do dự một chút, hít vào một hơi, há mồm: “Con còn phân phó người không cho bọn họ thu dọn, ngày mai rất nhiều người có thể thấy, không cẩn thận còn có người chụp ảnh đó.”

“A!” Dư Hải Thiên sờ sờ cằm, rốt cục tại một chỗ gần cửa sổ nhìn thấy bao cao su Dư Lãng ném, lại bảo Dư Lãng: “Lại đây xem a, vẫn còn rất mới, bất quá con nên đem mấy cái bao cao su này ném ở trên mặt cỏ, như vậy sẽ càng hấp dẫn.”

Dư Lãng rốt cục bưng bát chạy tới, nhìn Dư Hải Thiên xem đến cao hứng như vậy, y có chút hoài nghi có phải bản thân đem đồ của An Huệ Lan ném thành hình đóa hoa.

“Baba, ba không giận sao?” Dư Lãng tới gần Dư Hải Thiên, cẩn thận nhắc nhở: “Đó là đồ vật của vợ ba đó.”

Vợ ư? Rất nhanh liền không phải rồi, Dư Hải Thiên mỉm cười nhìn biểu tình có chút lo lắng của Dư Lãng, hắn nở nụ cười, thuận tay bắt lấy tay Dư Lãng, đem y kéo đến bên cửa sổ, một tay chỉ vào dưới lầu: “Lãng Lãng, baba sở dĩ cho mẹ con mặt mũi, nguyện ý nhường nhịn cô ấy là bởi vì cô ấy là mẹ con mà thôi. Những thứ ba cho cô ấy là vì con. Để cho cô ấy vào ở nơi này, cũng là vì con. Không có con, cô ấy cái gì cũng không có. Baba sao có thể vì cô ấy mà cướp đi đồ vật của con được.”

Dư Lãng được Dư Hải Thiên nói mấy câu thật là vui vẻ, không riêng gì Dư Hải Thiên yêu cầu xác nhận, trong lòng Dư Lãng, y cũng muốn xác nhận mình và An Huệ Lan địa vị ai thấp ai cao đối với Dư Hải Thiên. Dù là mẹ con, nhưng mẫu bằng tử quý và tử bằng mẫu quý cũng khác nhau. Huống chi y và An Huệ Lan chỉ có cái mác là mẹ con, trên thực tế bọn họ chỉ hận không thể ăn sống đối phương cho xong.

Vì thế ngày hôm sau, Dư Lãng rất sớm liền rời giường, chờ thưởng thức phản ứng đầu tiên sau sự tình của  An Huệ Lan.

Trùng hợp chính là hôm đó An Huệ Lan dậy tương đối muộn, chờ đến khi cô ta dậy, toàn bộ người trong nhà lớn của Dư gia, ai nên biết đều đã biết.

Những người đó nếu đã gặp qua cô thì liền thêm phần tò mò, vài phần tìm tòi nghiên cứu, thậm chí người có chút qui củ bảo thủ còn ẩn ẩn đối với cô ta lộ ra một chút khinh thường. Bọn họ vốn là có vài phần khinh thường An Huệ Lan, việc cô ta lợi dụng Dư Lãng mà chiếm giữ chức phu nhân, chưa lập gia đình đã có con trở thành vết nhơ vĩnh viễn. Chẳng qua họ kiêng kỵ thân phận của cô ta, mà nhẫn nhịn, chờ đến khi nhìn thấy An Huệ Lan kia nóng nảy mà phô trương nội y, sự kính trọng mặt ngoài cũng không thèm thể hiện.

An Huệ Lan quay người đi, có vài người liền phát ra tiếng cười ái muội không rõ.

Chờ đến khi An Huệ Lan rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra, vừa thẹn vừa giận, cầm lấy mấy bộ nội y ném tới trước mặt Dư Lãng. Cô ta vẻ mặt giận dữ đứng ở trong nhà, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy có người, càng không có nhìn thấy Dư Hải Thiên mới thấp giọng: “Dư Lãng, con là đồ hư hỏng ương ngạnh, nói đến nhường nhịn, mẹ đến bây giờ vẫn không có làm gì sai trái, nhưng con hôm nay hơi quá đáng, con có biết hay không đã khiến mẹ rất mất mặt, con rốt cục có ý gì?”

Cô ta từ rất lâu đã muốn hỏi Dư Lãng những lời này, cô là mẹ ruột của y, nhưng thái độ của Dư Lãng đối với cô còn không bằng đối với mẹ ghẻ.

Dư Lãng cũng tự hỏi tại sao mình lại muốn làm như vậy, nói thực ra, trừ bỏ khiển y trong lòng thống khoái, chuyện này đối với y cũng không có chỗ tốt nào. Hơn nữa, trên danh nghĩa làm con của An Huệ Lan, y làm như vậy đối với y còn có chỗ không được ổn thỏa. Không có lý do gì, y làm hỏng hình tượng của An Huệ Lan là y sai. Chính là muốn y chịu đựng, nhẫn nhịn, nhẫn đến khi An Huệ Lan giấu đầu lòi đuôi đến mức không nhịn được nữa, nhưng cũng đã muốn nhịn mười năm rồi.

“Đại khái là vì tôi không thích bà đi? Thấy bà mất hứng tôi liền cao hứng?” Dư Lãng làm bộ nếu có chút chuyện là gật gật đầu: “Chính là bởi vì tôi không thích bà.”

An Huệ Lan cố gắng ngăn chặn cơn giận của mình giảng đạo lý cho Dư Lãng nghe, tuy rằng càng muốn giáng cho y một cái bàn tay, nhưng là cô ta cũng không dám động đến tâm can bảo bối của Dư Hải Thiên. Đây là con của cô, nhưng cô ta cũng không có quyền lợi quản giáo: “Dư Lãng, con nên biết ta là mẹ con, cùng chung một con thuyền, mẹ bị cười nhạo cũng giống như con bị cười nhạo mà thôi.”

Dư Lãng cười lên thành tiếng, y cơ hồ cười nhạo mà lắc đầu: “Chuyện này cũng không phải hoàn toàn đúng. Tôi là con của bà, điểm ấy cũng không quan trọng, quan trọng là…. Dư Hải Thiên là cha của tôi, dù sao tôi cũng không thích bà.”.

“Chính là vì vậy, nên mày cố ý đối nghịch với tao?” An Huệ Lan giống như thú dữ đi vòng quanh tại chỗ hai vòng.

“Tôi không thích dưới mí mắt mình có đồ vật mình không thích.” Dư Lãng thực gật đầu, sau đó tràn đầy nghi ngờ: “Tôi nghĩ chính là vì vậy, cũng không biết vì cái gì, từ nhỏ đến lớn tôi luôn nhìn bà không vừa mắt. Bà khó chịu đi, tôi chính là rất vui vẻ. Tôi cũng muốn nhìn bà cho thuận mắt một chút, nhưng là nhìn bà từ đầu đến chân từ trên người bà không có một điểm nào khiến tôi thuận mắt. Theo lý thuyết, bà là mẹ của tôi, hay là không phải như vậy?”

Dư Lãng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm An Huệ Lan.

An Huệ Lan bị kinh sợ không nhỏ, chẳng lẽ đây là tính tình ngấm trong máu? Hoặc là Dư Lãng đã biết điều gì? Điều này không có khả năng, Dư Lãng từ khi còn bé đã không thích mình, y là không có khả năng biết đến chuyện đó. Hơn nữa, nếu biết chuyện, y sẽ không nói ra sao?

Như vậy, vì cái gì Dư Lãng từ lúc nhỏ, liền không thích cô, người mẹ vốn nên được thân cận nhất?

An Huệ Lan nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô nhìn thấy mà run rẩy kinh hãi suy đoán, Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng khác thường rõ ràng đến mức nào a!

An Huệ Lan tay chân lạnh ngắt, trong lúc nhất thời đứng không vững, vịn tay vào bàn, thanh âm có chút run rẩy hỏi Dư Lãng: “Lãng Lãng, có phải ba của con nói với con chuyện gì đúng không? Hắn nói xấu mẹ chuyện gì đó đúng không?”

Dư Lãng kỳ quái liếc nhìn An Huệ Lan giống như là bị cái gì đó đả kích, chẳng nhẽ bà ta cho rằng mình không thích bà là bởi vì Dư Hải Thiên ở bên cạnh xúi giục. Không rõ tại sao An Huệ Lan lại nghĩ như vậy nhưng là y rất thích đả kích bà ta một chút. Y cơ hồ là vui sướng khi người gặp họa nói cho An Huệ Lan: “Baba của tôi nói, ông ấy sở dĩ đem bà giữ lại bên người là bởi vì tôi, nếu tôi không thích bà, ông ấy sẽ không cho tôi gặp bà, không có tôi, bà cái gì cũng không có.”

Cho nên, mọi thứ của tôi không tới lượt bà, đừng tưởng bà đem tôi đưa cho Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên thích tôi đã cảm thấy đây là ân tình của bà đối với tôi, lại càng cho rằng tôi là cướp lấy vị trí của Khang Huy, đoạt hạnh phúc của con trai bảo bối của bà. Không chừng đổi thành Khang Huy, Dư Hải Thiên liền sớm đem hắn ném vào trong thùng rác.

An Huệ Lan đã có suy nghĩ kinh hoàng trong lòng, tối hôm qua cô liền không ngừng phỏng đoán.

Nếu đúng như cô ta đoán, Dư Hải Thiên và Dư Lãng thực sự có cái quan hệ dơ bẩn đó, như vậy rốt cuộc là Dư Hải Thiên bắt đầu trước hay là Dư Lãng khởi đầu?

An Huệ Lan đối với Dư Hải Thiên và Dư Lãng cũng không quá quan tâm và thân mật nhưng dù sao cũng cùng bọn họ sinh hoạt dưới một mái nhà. Cô ta thực xác định, Dư Hải Thiên và Dư Lãng không có phát sinh chuyện gì. Có cô ta ở đó, bọn họ không dám, nếu bọn họ thật sự muốn phát sinh chuyện gì đó ít nhất cũng muốn đem mình ra ngoài.

An Huệ Lan không sợ nếu người có tâm tư là Dư Lãng, loại suy nghĩ không giống người này, Dư Lãng thật là xấu xa và dơ bẩn, đủ để cho An Huệ Lan cảm thấy thống khoái.

Như vậy, Dư Hải Thiên cứ như vậy thích Dư Lãng, là loại yêu thích có hiểu biết, hơn nữa Dư Lãng không thích cô cũng nhận ra được, Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng có suy nghĩ như vậy tự nhiên là sẽ không để cho Dư Lãng không thích hắn.

Tự cho là chiếm được đáp án, An Tuệ Lan đối với Dư Lãng vài phần xem thường, vài phần chán ghét, ánh mắt không tự chủ được để lộ ra vài phần căm hận. Đồng thời, nghĩ đến vận mệnh về sau của  Dư Lãng, cô cũng có vài phần thư sướng, An Khang, cô thật hy vọng nhìn đến An Khang biết Dư Hải Thiên đối con trai của hắn và cô ta ôm cái dạng suy nghĩ gì sẽ có biểu tình ra sao..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.