Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 59



Edit: Linh

Dư Lãng ăn một bát cơm to, đương nhiên nói là Dung An Thụy muốn ăn. Dư Lãng đói bụng đã lâu, một ngày ba bát cháo khiến cho mắt của Dư Lãng cũng sắp biến thành lục quang, Dư Lãng ăn rất nhiều, y thậm chí còn không để cho Dung An Thụy ăn một miếng nào. Chỉ mình y ăn đã nhiều bằng hai người ăn, Dung An Thụy không động đũa chén đĩa còn sạch sẽ đến mức nào a.

Y ăn xong lại tự mình lau chùi bản thân cho sạch sẽ, rửa sạch tay, quần áo cũng không dính nước chút nào. Y còn cẩn thận kiểm tra lại một lần, đảm bảo giống như mình chưa từng ăn vụng, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, ợ một cái, tiếp tục suy yếu nằm ở trên ghế sa lông.

Khóe miệng Dung An Thụy co rút, hắn thật sự không nhìn nổi bộ dáng ra vẻ của Dư Lãng. Không thể không nói đối với Dư Lãng, hắn luôn luôn ghen tỵ. Dung An Thụy hắn so với những tên nhị thế tổ như bọn họ có thể coi0 là tốt lắm, dù mẹ của hắn mất sớm nhưng là ba hắn chỉ có một đứa con trai là hắn, dù có thiên vị cũng sẽ thiên vị hắn. Nếu không có Dư Lãng hỗ trợ, hắn cũng không phải lo lắng nhiều. Nghĩ như vậy Dung An Thụy liền đứng dậy đi về.

Dư Lãng nhanh chóng cản hắn lại: “Tớ còn đang bị bệnh, cậu không định ở lại chăm sóc tớ vài ngày sao?”

“Mệt cho cậu còn đúng tình hợp lý thốt ra hai từ sinh bệnh này.” Dung An Thụy nghẹn nghẹn miệng. Hắn suy nghĩ một lát liền đồng ý, hắn không thích về nhà để rồi nhìn thấy hai mẹ con người kia. Với lại Dư Hải Thiên đối với hắn cũng rất hòa ái dễ gần. Nghĩ như vậy, hắn liền hỏi Dư Lãng: “Ba của cậu hình như dạo này rất thích tớ a. Tớ che chở cậu bao nhiêu năm, từ tiểu học liền bắt đầu. Tại sao đến tận bây giờ ba cậu mới phát hiện ra là tớ tốt a?”

Tốt cái rắm ấy, Dư Lãng thầm mắng một tiếng, Dư Hải Thiên là cáo chúc tết gà, đừng có mà ảo tưởng đi. Bất quá Dư Lãng muốn đem Dung An Thụy làm tấm kiên chắn Dư Hải Thiên liền không nhắc nhở hắn về cái mộng tưởng hão huyền đó, hy vọng trong chốc lát Dư Hải Thiên sẽ không đuổi hắn về.

Quả nhiên Dư Hải Thiên vừa nghe Dung An Thụy muốn ở lại, buổi tối còn muốn ngủ cùng một cái giường với Dư Lãng khuôn mặt liền lập tức vặn vẹo. Hắn lập tức dụ dỗ: “Cháu ngủ ở đây, ba cháu khẳng định sẽ lo lắng, đứa nhỏ ngoan không nên qua đêm ở bên ngoài đâu.”

Nếu Dư Hải Thiên bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cái gì cũng không nói Dung An Thụy khẳng định bỏ chạy nhanh như chớp, giống như là bị lửa đốt ở mông. Nhưng Dư Hải Thiên lại xuất phát từ mục đích lấy lòng con trai, đối với bạn bè của y có thể coi như tuyệt đối hòa ái khiến cho Dung An Thụy chưa từng được đối xử như vậy được sủng mà sợ. Dung An Thụy liền đem lời nói có ý đuổi người của Dư Hải Thiên coi thành vì hắn mà suy nghĩ liền lập tức đánh mất cố kỵ với Dư Hải Thiên: “Chú Dư yên tâm, ba của cháu tuyệt đối sẽ không lo lắng. Cháu nói với ông ấy cháu ngủ nhà chú, ông ấy nhất định sẽ yên tâm 120%”

Dư Lãng ngồi trên ghế sa lông, sinh long hoạt hổ cầm cái búa nhỏ, đập hạch đào, nghe thấy tạp một tiếng, y đem hạch đào đập nát, giọng điệu bằng bằng nói: “Có nơi nào so với nhà chúng ta khiến cho chú Dung càng yên tâm hơn sao? Dù chú ấy có lo lắng về con, cũng làm sao có thể nghi ngờ ba a. Ba không cần lo lắng thay cho Tiểu Nhị Tử, cho dù hắn có ở nhà chúng ta một năm rưỡi ba của cậu ấy cũng thực yên tâm.”

Ngáng chân Dư Hải Thiên khiến Dư Lãng đắc ý dào dạt, bất quá sợ vui quá hóa buồn y lại nói: “Đương nhiên con sẽ không cho Tiểu Nhị Tử ở lại lâu đến như vậy. Cậu ấy ở nhà chúng ta, ở … năm ngày là nhiều rồi!”

Dư Lãng cảm thấy thời điểm này ở năm ngày, Dư Hải Thiên hẳn là có thể chấp nhận được đi.

Dư Hải Thiên mặt hơi hơi biến sắc, ánh mắt phi thường sâu, giống như là muốn xác định lý do Dư Lãng cáu giận. Là bởi vì không vui vẻ, là vì kháng cự hắn hay là vì bất cứ lý do gì. Chờ hắn nhìn thấy Dư Lãng không chút nào che dấu đắc ý mới một lần nữa mỉm cười, có chút không để ý nói: “Cái kia thật không may mắn, vừa rồi Dung Hà gọi điện cho ba nói là chú ấy có chút chuyện muốn tìm Tiểu Thụy, muốn Tiểu Thụy bảy giờ phải có mặt ở nhà.”

Bây giờ chưa đến sáu giờ, nếu như theo lời của Dư Hải Thiên nói. Nếu Dung Hà thực sự gọi điện thoại đến Dung An Thụy phải ngay lập tức chạy lấy người.

Dung An Thụy do dự bất định, ba ba hắn rất ít tìm hắn, càng là chưa từng có đem thời gian nói rõ ràng như vậy, bảo hắn phải vài giờ vài giờ về nhà.

Ông nói dối, ông nói hươu nói vượn, ánh mắt Dư Lãng thiếu chút nữa phun ra lửa. Biết Dư Hải Thiên nói bậy, chính là nếu gọi điện thoại đối chất với Dung Hà, ông ấy khẳng định sẽ nói Dư Hải Thiên không hề sai, càng khiến Dư Hải Thiên đúng tình hợp lý mà chơi xấu: “Dù sao con mặc kệ, không có tiểu nhị tử buổi tối con không ngủ được.”

Dung An Thụy hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Dư Tiểu Lãng còn có tật xấu này a.

Dư Hải Thiên nhìn Dư Lãng hơi hơi có xu hướng thẹn quá thành giận, âm thầm bật cười một cái. Hắn đương nhiên biết tại sao Dư Lãng lại muốn sinh sự như vậy. Trên thực tế nếu không có Dung An Thụy hôm nay hắn cũng muốn tha cho Dư Lãng. Dù sao hắn cũng không muốn y đối với chuyện giường chiếu có cảm giác kháng cự. Đem cây búa nhỏ trên tay y đặt lên trên bàn, đem Dư Lãng kéo vào trong lòng, một tay cầm tay của y, lấy một tư thái vô cùng thân mật ôn nhu dỗ y: “Được rồi được rồi, không phải là muốn cho Tiểu Thụy ở lại chơi với con sao? Ba sẽ nghe theo lời con, từ nhỏ đến lớn con muốn cái gì ba đã bao giờ từ chối con sao? Đừng nói là cho Tiểu Thụy ở lại với con năm ngày, chính là mười lăm ngày ba cũng sẽ đồng ý với con.”

Dư Lãng sửng sốt một chút, Dư Hải Thiên sảng khoái đáp ứng như vậy khiến y có chút ngoài ý muốn. Bất quá y sẽ không để cho hắn có cơ hội đổi ý, có vài phần phòng bị, có vài phần không tin mở to hai mắt nói: “Con còn muốn ngủ cùng tiểu nhị tử?”

“Được a, tại sao lại không được cơ chứ, chỉ cần con muốn có cái gì mà không được a.” Dư Hải Thiên âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Trên mặt lại thể hiện hết sức nhu hòa. Hắn cầm lấy tay Dư Lãng, ghé vào bên môi y hôn một cái, bộ dáng thành kính như chú rể ở lễ đường hôn môi cô dâu vậy: “Chỉ cần con thích, baba đều sẽ cho con.”

Mặt Dư Lãng hơi hơi đỏ lên, y nhìn Dung An Thụy bên cạnh liếc mắt một cái, dùng sức rút tay từ trong bàn tay của Dư Hải Thiên ra.

Dung An Thụy ngồi một bên, cúi đầu ăn nhân hạch đào Dư Lãng đã bóc sắn, giống như đối với hành động vừa rồi của Dư Hải Thiên và Dư Lãng hoàn toàn không nhìn thấy, tại thời điểm Dư Hải Thiên hôn tay Dư Lãng liền cúi đầu thật sâu. Hắn ngay từ đầu hoàn toàn không có nghĩ đến phương diện kia, một khi hoài nghi, hắn như thế nào cảm thấy vết xanh tím trên cổ Dư Lãng lại giống dấu hôn?

Có Dung An Thụy ở đây, Dư Lãng lại giống như một lần nữa sống dậy, cùng hắn vui đùa du hý một chút. Gần đây hai người bọn họ mê trò chơi CS “chuyện cũ”. Hai người thậm chí ước có thời gian để đi sân bắn chơi đùa, thi thoảng lại ra sân bóng rổ của tiểu khu cùng một đám người chơi đùa với nhau. Khiến cho Dư Lãng thật sự cao hứng chính là Dung An Thụy vẫn luôn không nói đến chuyện phải đi.

Có một ngày hai người chơi đến hoàng hôn, mệt đến nỗi cả người đều một thân mồ hôi, Dư Lãng ôm bóng rổ về nhà: “Tiểu nhị tử cậu chừng nào thì phải về nhà?”

Dung An Thụy nhíu mày, liếc mắt nhìn Dư Lãng một cái: “Ba của tớ không phải lại đi công tác sao? Hình như là tháng sau mới về, tớ cũng không muốn ở trong khách sạn. Tớ muốn ở đây tới khi ba tớ về được không? Hay là cậu muốn đuổi tớ đi hả? Ba của cậu còn chưa có đuổi tớ đi đâu?”

“Cũng sắp đến lúc rồi.” Dư Lãng cúi đầu, một bên cầm lấy áo lau mồ hôi, thời tiết có chút lạnh, y cũng không dám đem áo lông ở bên ngoài cởi ra.

“Cái gì?”, Dung An Thụy không có nghe rõ ràng.

“A, tớ nói là ba tớ cũng sắp đuổi cậu đi rồi.” Dư Lãng cảm thấy Dư Hải Thiên đã sắp nhẫn nại đến cực hạn. Y hiện tại buổi tối ngủ say đều sợ hắn vào phòng bắt Dung An Thụy rồi vứt ra ngoài đường. Miễn cho Dung An Thụy lưu lạc đầu đường, y vẫn là tìm cho hắn một chỗ đi: “Trong tay tớ có mấy căn hộ, cũng đã trang trí được lắm. Cậu chọn một căn đi, ba của cậu đi ra ngoài mà không muốn về nhà thì liền qua đó sống vài ngày.”

Trong phút chốc, Dung An Thụy thực sự nổi giận, bàn tay nắm chặt lại, mu bàn tay cũng nổi gân xanh, một hơi nhiệt suýt nữa vọt tới cổ họng. Hắn hít mạnh một hơi: “Xem ra, tớ ở nhà cậu là không nên đúng không. Tớ làm kẻ gây cản trở đúng không, làm phiền cậu làm chuyện lớn nên muốn đuổi tớ ra khỏi cửa hả?!”

Dung An Thụy thập phần kích động, thanh âm càng nói càng cao, Dư Lãng không giải thích được chỉ có thể trợn mắt nhìn: “Tớ là có ý tốt a, tớ đuổi cậu ra khỏi cửa so với ba tớ đuổi cậu còn tốt hơn. Hơn nữa, tớ không đuổi cậu đi, tớ sao lại muốn cậu đi a. Cậu ở lại càng lâu tớ càng vui vẻ, tớ cho cậu một căn hộ là miễn cho cậu phải ở khách sạn. Cũng không phải giờ mới định đưa cho cậu, từ lúc căn phòng đó trang trí xong là đã muốn đưa cho cậu rồi, thậm chí còn đánh thêm cho cậu một chùm chìa khóa rồi.”

“Tớ cũng không cần, tớ muốn ở nhà cậu, về sau mỗi ngày tớ đều ở nhà cậu.” Dung An Thụy một chút tức giận cũng không giảm, không ngừng cố gắng rống lớn nói: “Cậu nói đi, không cần quan tâm ba cậu, cậu có thích tớ ở nhà cậu không. Con mẹ nó cậu nói rõ ra cho tớ, cậu có thích tớ ở đây hay không?”

Sắc mặt Dư Lãng có chút cổ quái, tớ có thích cậu ở đây hay không? Chuyện này sao nghe giống như là thông báo a. Nếu là bình thường y sẽ đùa Dung An Thụy một chút, chẳng qua hiện tại nhìn hắn giống như sắp nhảy dựng lên y đình thành thật mà trả lời: “Tớ đương nhiên thích a. Cậu đi rồi ai chơi cùng tớ đây, bất quá…”

“Được rồi.” Dung An Thụy phất tay đánh gãy lời nói của Dư Lãng: “Cậu thích là được rồi, về sau mỗi ngày tớ đều ở nhà cậu. Tớ còn rất thích ngủ cùng cậu.”

Dư Lãng lộ ra vẻ mặt đau khổ, Dung An Thụy cái đồ ngốc nhà cậu không phải là đối thủ của Dư Hải Thiên có được không. Y tuy rất thích hắn ngủ lại nhà bọn họ nhưng mà Dung An Thụy cậu không phát hiện là đến bữa cơm đồ ăn cậu thích cũng không có, ánh mắt Dư Hải Thiên nhìn cậu có thể bắn ra dao nhỏ hay sao.

Bất quá cậu chết còn hơn tớ chết! Y cũng cố gắng qua, y có thể tránh ở sau lưng Dung An Thụy yên tâm thoải mái.

Vừa rồi Dung An Thụy tức giận Dư Lãng nhường nhịn hắn, hiện tại Dư Lãng bắt đầu tìm nợ: “Chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy, cậu tức giận lớn đến thế sao? Mấy ngày nay ăn cơm cũng không cho ớt vào thức ăn, chẳng lẽ là cậu lén ăn thuốc nổ hả?”

Dung An Thụy hướng y xem thường: “Hai đứa mình cả ngày ở cùng một chỗ, tớ có ăn hay không cậu chẳng nhẽ lại không biết.”

“Vậy cậu làm gì mà tức giận đến như vậy a.” Dư Lãng thuận miệng hỏi.

Sau lưng Dư Lãng, Dung An Thụy há miệng thở dốc cũng không nói ra được cái gì. Ngày đó hắn nhìn thấy Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng là lạ, lại cảm thấy trên cổ Dư Lãng chính là dấu hôn, càng nhìn càng thấy giống. Buổi tối thừa dịp Dư Lãng ngủ say hắn còn cởi áo y ra nhìn một chút. Phát hiện bên dưới quần áo của y đều một mảnh xanh tím, không giống bất cứ loại vết tích nào khác.

Chẳng qua sau khi bị dọa sợ, bản năng của hắn bắt đầu kháng cự, không muốn tin tưởng lại cảm thấy mình đang suy nghĩ linh tinh. Hai người bọn họ như vậy, mặc kệ là tự mình trải qua hay là chứng kiến được. Đối với việc chơi đùa với nam hài cũng không xa lạ, lại càng đừng nói tới chuyện kinh ngạc đến như vậy. Nhưng là cha và con trai ruột liền có chút dọa người, huống hồ đối tượng còn là Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên là ai a? Hắn là loại người gì? Có người nào mà không chiếm được sao? Thật sự không đáng làm ra loại chuyện bị người gièm pha còn có thể thân bại danh liệt được.

Không không không, nói tiếp nữa sẽ rất hoang đường, quả thực khó có thể mở miệng. Khó mà tin được lại có người cha nào đối với đứa nhỏ mình nuôi lớn từ nhỏ sao lại có thể có loại suy nghĩ này.

Không chừng dấu hôn trên người Dư Lãng là do một cô gái nào đó làm ra. Dù sao Dư Lãng không phải vừa mới đi qua thiên thượng nhân gian sao?

Nhưng là, Dung An Thụy thủy chung không có an tâm được, hắn nhìn Dư Lãng phía trước vô tư thoải mái đập bóng giống như vô ý mà hỏi: “Này, Tiểu Lãng, tớ nhớ rõ từ nhỏ cậu liền ngủ với ba cậu đúng không?”

“Làm sao? Lại muốn dùng chuyện này để chê cười tớ? Tớ không phải đã nói với cậu rồi sao, chuyện này là từ khi tớ còn nhỏ, từ nhiều năm trước tớ đã ngủ riêng với ba rồi.” Dung An Thụy trước nói nghiệm trọng, vấn đề này hắn cũng đã hỏi qua nhiều lần. Dư Lãng sợ bị chê cười từ lâu đã tuyên bố y đã ngủ một mình một phòng, lúc này liền lưu loát nói ra.

Chính là Dung An Thụy nhăn mặt càng sâu, bọn họ hiện tại là ngủ ở phòng Dư Lãng. Hắn đã xem qua, trong phòng vô cùng sạch sẽ, cái gì cũng không thiếu. Chính là vì nó quá sạch, sạch đến nỗi không có một chút hơi người, căn bản là không giống bộ dáng có người ngủ ở trong đó.

Dung An Thụy càng nhìn càng cảm thấy Dư Hải Thiên giống như tên biến thái luyến đồng. Người bình thường làm gì có ai mấy chục năm như một ngủ cùng con trai a. Ngày trước hắn còn hâm mộ ghẹn tỵ tình cảm của Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng thật tốt, giờ đều thành chứng cứ phạm tội của Dư Hải Thiên. Đây là chứng cứ rõ ràng nhất chứng tỏ Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng không có ý tốt, bằng không làm gì có chuyện làm cha lại đối với con trai mình cư xử như vậy a, chỗ nào giống là đang chiều con trai a.

Dư Hải Thiên chỉ là đang giơ cao móng vuốt sói đối với Dư Lãng mà thôi. Không chỉ có hành vi xấu xa, mà còn là suy nghĩ dơ bẩn, Dư Lãng đáng thương cái gì cũng không biết, không chừng y còn nghĩ dấu vết trên người mình là do bị muỗi cắn đâu.

Dung An Thụy quả thực đề phòng Dư Hải Thiên như là phòng cướp. Hắn cũng không sợ Dư Hải Thiên, lúc ăn cơm liền chen vào ngồi giữa Dư Hải Thiên và Dư Lãng. Đặt mông an vị tốt, khi Dư Hải Thiên đưa đũa cho Dư Lãng hắn còn trực tiếp vươn tay ra đoạt lấy, nhét vào trong tay Dư Lãng, tránh đến mức tối đa việc Dư Hải Thiên động chạm vào Dư Lãng. Ngay cả gắp đồ ăn, chỉ trong vòng một phút đồng hồ, đũa trong tay hắn bay múa một trận, trong bát của Dư Lãng thức ăn đã xếp thành ngọn.

Sắc mặt Dư Hải Thiên đen thành đáy nồi, đem chiếc đũa chuyển một vòng đưa vào trong miệng mình, xèo xèo nghiến răng.

Dung An Thụy hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hiện tại hắn đang đau đầu suy nghĩ phương pháp bảo vệ Dư Lãng, suy nghĩ này đã áp đảo hết mọi thứ. Tuy rằng hắn còn hoài nghi, còn cần xác nhận. Chính là bởi vì chưa xác minh được, nếu không chắc chắn là hắn đã lôi kéo Dư Lãng chạy trốn: “Chú Dư, nếu chú có việc cũng không cần quản chúng cháu. Có cháu ở cùng Dư Lãng rồi ạ, chú cứ vệc ra ngoài, không cần lo lắng gì đâu ạ.”

Dư Lãng nghi hoặc nói: “Mới có mấy giờ đâu, baba của tớ mới từ công ty về, ông ấy không có việc gì.”

Dung An Thụy quay đầu mỉm cười nhìn Dư Lãng: “Sao lại không có việc gì chứ, người giống như chú Dư buổi tối mới là lúc bận rộn đâu. Giống như là có thể đến KTV tìm một cô gái nhỏ nhắn hát hò, đi thiên thượng nhân gian tìm một cậu trai xinh đẹp uống chút rượu a. Baba của cậu là thích cuộc sống về đêm. Sao có thể ngày nào cũng về nhà chơi với cậu được hả. Dư Tiểu Lãng cậu cũng quá không hiểu chuyện rồi đi. Cậu không thể ngày ngày quấn lấy ba mình như vậy, ba của cậu tuổi này là cần có sinh hoạt cá nhân riêng!”

Dư Lãng một trận mãnh khụ, cầm cái thìa run run: “Khụ khụ khụ… Cậu…”

Dư Hải Thiên bộ dáng như lập tức đi qua, Dung An Thụy nhanh tay lẹ mắt lập tức cầm lấy cái thìa trong tay Dư Lãng, giúp Dư Lãng vỗ lưng: “Cậu cái gì mà cậu hả, chẳng nhẽ tớ nói không đúng sao?”

Cậu nói thực đúng, chính là bởi vì quá đúng mới có chuyện a. Dung An Thụy cậu không phải rất sợ Dư Hải Thiên sao? Chẳng nhẽ hôm nay ăn gan hùm mật báo hả? Dư Lãng gắp cho Dung An Thụy một đũa rau xanh. Cậu vẫn là một lần nữa thành thành thật thật trở về làm một con thỏ đi.

“Đúng rồi, chú Dư..” Dung An Thụy còn chưa có gây sự đủ: “Cháu nghe Dư Lãng nói chú và dì An chia tay. Cháu có thể hỏi tại sao không ạ?”

Dư Lãng lấy lòng nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, hắn chậm rì rì gắp đồ ăn cho Dư Lãng, mặt không đổi săc: “Vậy cháu cảm thấy vì sao?”

Dung An Thụy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên, một lát liền bại trận mà cúp mắt xuống. Không có biện pháp, hắn cùng Dư Hải Thiên chênh lệch thực sự quá lớn. Dư Hải Thiên như cũ khiến cho hắn bị áp lực vô cùng lớn. Nếu không phải trong lòng có một chấp niệm cần chống đỡ hắn trăm triệu không dám cùng Dư Hải Thiên đối diện, hắn khô giọng nói: “Đương nhiên là bởi vì chú có người thích, bằng không với tình thương của chú dành cho Dư Lãng, khẳng định sẽ muốn cho cậu ấy danh phận chính thức, con riêng cũng không phải là một danh từ dễ nghe.”

“Có phải con riêng hay không, chỉ cần Dư Lãng là duy nhất liền không có ai dám xem nhẹ.” Dư Hải Thiên thoải mái đi đến bên cạnh Dư Lãng, đối mặt với y nói.

“Vậy chú sẽ không lấy người chú thích sao?”Dung An Thụy từng bước ép hỏi.

“Dù thích ai cũng không thể so với Lãng Lãng.” Dư Hải Thiên câu sau so với câu trước còn buồn nôn hơn.

Dư Lãng ngồi trên ghế, cả người không thoải mái, còn phải tỏ vẻ bình tĩnh.

Dung An Thụy rốt cuộc hỏi ra câu hỏi mà hắn muốn hỏi nhất: “Như vậy, cháu có thể nghĩ là Dư Lãng đối với chú là người trọng yếu nhất đúng không?”

Dư Hải Thiên gật đầu, hắn bị Dung An Thụy chọc giận thiếu chút nữa liền tăng huyết áp cuối cùng cũng nhìn Dung An Thụy thuận mắt một chút. Chính là một câu phía sau của Dung An Thụy khiến cho hắn hận không thể khiến cho Dung An Thụy tiến vào nhà xác ngay lập tức.

“Nếu chú thích Dư Lãng nhất, vậy chú liền có khả năng vì Dư Lãng mà buông tha người chú thích nhất đúng không? Chính là dì An làm điều gì sai ạ, dì ấy dù sao cũng là mẹ đẻ của Dư Lãng, là người Dư Lãng thân cận nhất. Nói khoa trương một chút, dì ấy vói Dư Lãng còn thân cận hơn cả chú. Điều chú nên làm hẳn là nên cưới dì An, để cho Dư Lãng đường đường chính chính trở thành Dư gia thiếu gia.”

Dung An Thụy nói một hồi, khiến sắc mặt Dư Lãng trắng bệch, Dư Hải Thiên rốt cuộc “ba” một tiếng bẻ gãy chiếc đũa ở trong tay hắn, nụ cười có vẻ vặn vẹo nhìn chằm chằm Dung An Thụy ánh mắt khiến người ngỡ ngàng: “Cháu Dung, ở lại đây thời gian dài như vậy không phải là cháu coi đây là nhà mình rồi đi?”

“Không!” Dung An Thụy thanh âm mười phần: “Cháu vừa rồi có hỏi qua Dư Lãng, cậu ấy vẫn muốn cháu ở lại đây. Cháu đi rồi sẽ không có ai chơi với cậu ấy. Chú và cậu ấy tuổi tác chênh lệch quá lớn, ba tuổi đã khác nhau quá nhiều. Chú tính qua qua cũng đã khác biệt bao nhiêu a. Hai người căn bản là không có tiếng nói chung. Cháu phải ở cùng cậu ấy, cháu vẫn muốn ở lại đây.”

Nếu như ở bên Dư Lãng, Dư Hải Thiên có hai nỗi lo thì một là người phụ nữ mang tên An Huệ Lan, dù sao cô ta cũng là mẹ đẻ Dư Lãng. Quyền nuôi nấng y cô ta cũng có thể tranh với Dư Hải Thiên. Một điều khác nữa là sự chênh lệch tuổi tác của hai người. Dư Hải Thiên lớn hơn Dư Lãng khoảng tầm mười bốn tuổi mấy tháng. Độ tuổi chênh lệch này nếu làm cha con thì có chút nhỏ, nhưng khi biến thành quan hệ người yêu thì với mức độ này phỏng chừng có thể coi là luyến đồng.

Không thể không nói Dư Hải Thiên lo lắng cái sau hơn một chút. Dù sao hắn có thể thay đổi địa vị của An Huệ Lan, nhưng là hắn không thể làm cho mình trẻ tuổi hơn được. Huống chi Dung An Thụy vừa nói liền nói trúng cả hai.

Dư Hải Thiên tức giận rốt cuộc bạo phát, hắn đột nhiên đứng dậy, bỏ lại chiếc đũa bị bẻ gãy đứng lên bỏ đi.

Dư Lãng nhìn bóng của Dư Hải Thiên khi hắn bỏ đi, y rụt lùi thân mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhị Tử, có phải cậu ăn gan hùm mật báo không hả?”

“Hừ!” lấy được toàn thắng, Dung An Thụy phun ra miếng xương trong miệng, đối với Dư Hải Thiên cho ra một cái đánh giá: “Ngoài mạnh trong yếu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.