Dư Lãng nhướng mày, cằm nhỏ giương lên, khinh thường liếc mắt nhìn An Huệ Lan một cái, y chắc chắn An Huệ Lan không làm gì được y, ả cũng sẽ không động vào hắn, chỉ cần không có xác nhận một trăm phần trăm nắm chắc Dư Hải Thiên biết y không phải con trai của ả, chẳng sợ chỉ hoài nghi chín mươi chín phần trăm, ả cũng sẽ không động y, y không hề có chướng ngại tâm lý, tiếp tục nhạ ả, càng thêm đồng ngôn vô kỵ, tràn ngập tò mò, dỗi cái miệng nhỏ nhắn ba: “Như thế nào sẽ làm không được, trước kia mụ mụ bắt con tự mình tẩy tất, con cũng không quen đâu, thói quen là tốt rồi, em trai cũng nhất dạng, làm làm liền làm ra tới.”
Cái gì gọi là không có cách nào tự mình làm, y không phải là chính cô ta làm ra tới sao.
Dư Lãng nhìn bộ dáng An Huệ Lan xấu hổ và giận dữ muốn chết, lợi dụng bề ngoài của y đồng ngôn vô kỵ, tiếp tục đùa giỡn lưu manh, kéo tay áo Dư Hải Thiên hướng về phía trước đi: “Ba ba ba ba… người thật sự ngốc, còn không có thông minh như tiểu nhị tử đâu, tiểu nhị tử đã nghĩ ra một biện pháp tốt, hắn mua cho mẹ hắn một cái gậy gộc, cái gậy rất đáng giá đâu, hắn đoạt một nửa tiền tiêu vặt của con, mới mua được, bất quá giống như mẹ của hắn rất thích, thời điểm đưa lễ vật, cao hứng mà mặt đều tái rồi.”
“Gậy… Cái gì gậy?” Dư Hải Thiên cảm thấy kỳ quái vô cùng hỏi.
Dư Lãng cho ba y một ánh mắt biểu thị cha thực ngốc, tiếp tục đồng ngôn vô kị, tranh thủ đem An Huệ Lan tức chết: “Chính là tháng trước, thời điểm mẹ hắn sinh nhật, tiểu nhị tử đưa cho mẹ lễ vật, ta nhìn các ngươi vây quanh cái gậy đều rất cao hứng.”
Dư Hải Thiên phát ra một tiếng kêu rên.
Tiểu nhị tử là chính là Dung gia Nhị tiểu tử, Dung gia cùng Dư gia là mấy đời thế giao, tháng trước Lão nhị dung gia cũng chính là ba ba Nhị tiểu tử, tổ chức sinh nhật thứ 23 cho cô vợ đẹp mới cưới, liền mời vài người quen biết đi tụ tập.
Dung Nhị tiểu tử cùng con mình không tồi, Dư Hải Thiên dẫn lão bà và đứa nhỏ cùng đi.
Dư Lãng tại yến hội cùng dung nhị tiểu tử bỏ đá xuống giếng, thời điểm thừa dịp người lớn không chú ý, liền đem lễ vật bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị, bỏ vào trong đống lễ vật của cô vợ nhỏ kia.
Dư Hải Thiên cùng vài người uống quá chén liền cùng nhau hò hét, người vợ lẽ xinh đẹp ở trước mặt mọi người đem lễ vật mở từng cái một, thời điểm mở đến phân lễ vật kia, thiếu chút nữa sốc ngất xỉu đi.
Bọn họ một vòng người chỉ trích lẫn nhau nửa ngày, rốt cuộc ai thiếu đạo đức như vậy đem món đồ chơi “chân giả” nhà mình như là lễ vật đưa lại đây a, nếu thật sự là không có tiền, đưa đôi tất cũng thành a, nếu mà không có đi nữa, bạn hữu cũng có thể tài trợ vài cái không phải sao, hà tất thiếu đạo đức như vậy a.
Tra nửa ngày, cũng không có điều tra ra cái lễ vật thiếu đạo đức này là cái quỷ thiếu đạo đức nào đưa.
Đối tượng hoài nghi thứ nhất chính là con riêng của Lão nhị Dung gia, chỉ có sáu tuổi, lại một bụng ý nghĩ xấu dung Nhị tiểu tử Dung An Thụy.
Dư Hải Thiên bọn họ giống Holmes mà điều tra thủ đoạn, nghiêm khắc sắp xếp tra tiền tiêu vặt của Dung Nhị tiểu tử, bút bút đều có ghi lại, tiền mua kẹo que cũng ghi, tra hết cũng sẽ khiến người mệt lả nha, mọi thứ hoàn toàn là tiêu xài bình thường a.
Bài trừ hiềm nghi, Dung Nhị tiểu tử bọn họ còn buồn bực đâu, chẳng lẽ là ở giữa bọn họ thực sự có người thiếu đạo đức như vậy, cái gọi là vợ bằng hữu không thể đùa giỡn, đưa cho người ta món đồ chơi dương cụ giả, đây là không phải đùa giỡn,thì còn có cái gì là đùa giỡn.
Rốt cuộc là cái loại người gì thiếu đạo đức như vậy a, nhanh chóng đi cấp chị dâu nhỏ giải thích.
Hôm nay chân tướng rõ ràng, dung Nhị tiểu tử dung tình cảm lôi kéo đầu tư bên ngoài, con mình làm trợ giúp a.
Dư Hải Thiên khụ khụ hai tiếng, vì vị vợ lẽ kia bi ai, đem con trai nhấc tới, đặt ở trên bàn cơm, đặt y ngồi ở đối diện chính mình, cố nén cười: “Cục cưng ngoan, nói cho ba ba, con cùng Dung nhị tiểu tử là từ đâu mà mua được dương cụ giả…, nhầm, là từ đâu trong đem cây gậy nhỏ kia mua tới?”
Loại này đồ vật cũng không dễ tìm, ở chợ quốc nội bị kiểm tra chặt chẽ sẽ không có, cần phải ra ngoại quốc hoặc là có tài năng trong tối tìm được, với người lớn bọn họ khi muốn này đó đều như vậy, huống chi là đứa nhỏ, hơn nữa cũng không có người nào dám đem loại này đồ vật bán cho một đứa nhỏ đi.
“Cái cây gậy kia.” Dư Lãng cúi đầu chơi ngón tay của mình, chớp chớp chính mình mắt to, có vẻ phi thường vô tội: “Con với tiểu nhị tử mua của một bạn học cùng khối.”
Cái này, Dư Lãng còn nhớ rõ, không có biện pháp, cái chiến tích này rất huy hoàng,y muốn quên cũng không có cách nào quên, chuyện này từ đầu đến cuối, y nhớ rõ nhất thanh nhị sở.
Tiểu nhị tử hận mẹ kế hắn hận đến nghiến răng kêu ra tiếng, tiểu nhị tử là người đề nghị, y là kẻ bày ra kiêm hành động, kiêm nhiệm luôn người đầu tư.
Ngày đó.
“Ni mã (1 câu chửi), tớ cần phải cho mụ đàn bà kia một bài học, cô ta cho rằng mình là ai a, còn thật cho rằng mình là mẹ tớ, dám quản tớ, còn dám cáo trạng tớ.”
“Tiểu nhị tử, cậu nói “ni mã” rốt cuộc là có ý gì a?”
Y xin thề, lúc ấy ý tứ của y tuyệt đối thuần khiết vô cùng, ai có thể trông cậy vào y trước bảy tuổi cũng sẽ không tự mình đi tiểu, sao biết được nói những lời này?
Tiểu nhị tử lại đem những lời này nghe thành câu gợi ý.
“Hảo, chúng ta cứ làm như thế.”
Bọn họ lén lút dùng vải đen che mặt tìm một cửa hàng chuyên bán đồ ngoại, nhân lúc chủ quán gọi điện thoại báo công an nhanh chân lẻn vào. Tiếp đó lại che khẩu trang, mang bao tay, bới đến năm cái thùng rác lại vẫn không có lấy được thứ rác mà họ muốn.
Khi đó cũng không có mạng a, ngay cả có mạng cũng không có cách, tuy rằng bọn họ có thể lên mạng, mạng không cần giấy căn cước, nhưng nó yêu cầu chi phiếu, bọn họ cũng không có thể dùng thẻ tín dụng của ba hắn hoặc là ba y trả khoản tiền này đi.
Kế hoạch sắp sinh non như vậy,khi kế hoạch sắp sửa sinh non, thời điểm bọn họ chuẩn bị cấp mẹ kế dung Nhị tiểu tử đưa một con chuột con chết, sự tình có biến chuyển.
May mắn a, trời không tuyệt đường người, một cái bạn học cùng nhà trẻ với Dung Nhị tiểu tử, nghe được đồ vật muốn tìm, trực tiếp phát ra một tiếng cười nhạo, rất là tự hào nói cho bọn hắn biết, ba ba hắn dưới gầm giường, cất giấu trong túi đâu, muốn cái gì các bạn có thể nói chuyện.
Vị tiểu mập mạp kia hào khí vô cùng cho bọn hắn giảm 5 %, Dư Lãng trả giá một nửa tiền tiêu vặt trong tay chính mình, chiếm được một cái tiểu gậy gộc nhập cư trái phép từ nhà tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp đáng yêu a, từ đó về sau, ba người bọn họ tay cầm tay trở thành bạn tốt, vì thế cái kia tiểu mập mạp còn thỉnh bọn họ ăn một hồi KFC xa hoa, lại đưa tặng một tá BCS cho bọn hắn, vẫn là vị socola đâu.
Năm tháng xanh miết a, liền vừa đi như vậy đã không quay lại.
Đương nhiên, y sẽ không bao giờ làm ra lấy BCS như bóng cao su mà thổi hành vi × ngu ngốc .
Dư Hải Thiên hết chỗ nói rồi, trách không được bọn họ đều không có điều tra ra đâu, sự tình trùng hợp như vậy, cũng nên nói vị tiểu tẩu tử kia xui xẻo, bất quá tiểu gậy không phải hàng dùng rồi đi, quản nó có phải hay không hàng đã dùng qua (second hand) đâu, dù sao cũng không có ai dùng, hắn tinh tế dặn dò con mình: “Chuyện này ngàn vạn đừng cho Dung thúc thúc của con biết nha.”
Dư Lãng vẻ mặt biểu tình cha ngốc a, nhượng Dư Hải Thiên nhìn đau răng, lại đe dọa nói: “Dung thúc thúc biết, khẳng định sẽ đánh mông con.”
Dư Lãng vẻ mặt xem ra là thật sự choáng váng, béo đô đô nói: “Sợ cái gì a, Dung nãi nãi (bà nội) cũng không thích mẹ kế của tiểu nhị tử.”
Dung thúc thúc đánh Tiểu nhị tử, Tiểu nhị tử có thể mách Dung nãi nãi, Dung nãi nãi có thể đánh Dung thúc thúc, y cùng Dung tiểu nhị tử sợ ai a? Đây là một liên hệ rất đơn giản đi, Dư Lãng cùng Dung nhị tiểu tử bọn họ còn không biết sao.
Dư Lãng thật sự vi chỉ số thông minh của lão hỗn đản nhà mình mà thương xót, aizzz, rốt cuộc chỉ số thông minh của lão hỗn đản lần thứ hai phát dục, là qua nào năm? Cũng không thể chính mình không có lấy được di sản, gia sản đã bị bại hết a.
Gió cuốn lá rụng, mưa tuôn rơi, Dư đại thiếu gia mặc một cái quần cộc đi nhặt thùng rác.
Tương lai của Dư đại thiếu, hiện tại bạn nhỏ Dư đánh rùng mình một cái, lập tức kêu: “Ba ba, con muốn ăn cá.”
“Hấp hay là chua ngọt?”
Nghĩ nghĩ, hình như là hấp càng thêm bổ đầu óc, bất quá chua ngọt càng thêm có vị: “Một cái hấp, một cái chua ngọt.”
Mỗi ngày hai loại cá, hy vọng có thể cứu vớt một chút chỉ số thông minh của lão hỗn đản đã bị chia đều xuống tuyến dưới.
Lão hỗn đản không cần cảm tạ ta, ngươi chỉ cần cố gắng đem di sản của ta phát dương quang đại thì tốt rồi.
“Đúng rồi, con còn muốn ăn bánh chẻo rau cần, bánh bao rau cần, thịt xào rau cần, canh rau cần.” Dư Lãng mở ra cái miệng nhỏ nhắn kêu không ngừng, liền gọi một bàn yến tiệc rau cần.
Rốt cục, Dư Hải Thiên rốt cuộc nhịn không được sờ sờ cái trán của con trai, hắn không phải luyến tiếc rau cần, hiện tại rau cần giá cả đều rất tiện nghi a, hai khối tiền có thể mua một bó, một bàn yến hội rau cần tính ra, bất quá là hai mươi đồng tiền rau cần, chẳng qua bạn nhỏ Dư, bình sinh thứ chán ghét nhất chính là sữa, ghét thứ hai là rau cần.
Hai người trán đối trán dán vào nhau, Dư Hải Thiên buồn bực: “Này không phát sốt a “
Ông mới phát sốt, cả nhà ông mới phát sốt, cá là cho ông bổ đầu óc, rau cần là để tiêu diệt vô số em trai của tôi, tranh thủ cho ông ăn rau cần, đem vô số em trai tiêu diệt tại trạng thái còn trong trứng.(Theo như ghi chép rau cần có tác dụng như thuốc tránh thai dành cho nam).
Dư Lãng nhe răng, lộ ra một hàm răng trắng sắc nhọn, cách cách một bàn chân, không cẩn thận đạp vào căn cơ con cháu của lão lưu manh, XXX ông, như thế nào không đi đoạn tử tuyệt tôn a.