Dung Việt Trạch rất khó có thể tưởng tượng Dư Lãng không phải là con của Dư Hải Thiên, giống như trời đất đảo ngược, trong nháy mắt ngây dại. Tay còn nắm cửa vẫn đang duy trì tư thế đẩy cửa ra ngoài liền hóa đá. Nửa ngày sau hắn mới cử động, thất tha thất thểu quay lại nắm chặt lấy vai Khang Huy gào lên: “Khang Huy, em nói thật sao? Dư Lãng em ấy… thật sự không phải là con của cậu sao. Điều này làm sao có thể a!!”
Dung Việt Trạch cũng biết, đứa nhỏ sinh ở bên ngoài, muốn vào cửa điều đầu tiên cần làm chính là xét nhiệm AND. Ngay cả Khang Huy, khi tìm đến Dư gia, bọn ho cũng phải làm một lần giám định. Xác định y là con ruột của Dư Hải Thiên rồi mới nói đến cái khác sau.
Dung Việt Trạch hoảng hốt lắc đầu, khó có thể tin: “Điều này là không có khả năng. Khang Huy em không cần vì để vào được Dư gia mà cái gì cũng nói như vậy…”
Khang Huy bi thương nở nụ cười: “Em nói bậy? Loại chuyện này, là thật không thể nói giả được, là giả lại càng không thể nói thật được. làm sao có thể để cho em ăn nói bừa bãi. Nếu không phải như vậy, nếu không phải như vậy…”
“Nếu không phải như vậy có lẽ em còn cam tâm tình nguyện đi làm Khang Huy.” Khang Huy ở trong lòng không phải không có do dự.
Rất khó nói, Khang Huy từ khi nào thì biết Dư Lãng không phải là con trai ruột của Dư Hải Thiên. Hoặc là nói khi nào thì y biết Dư Lãng bị hoán đổi vị trí. Dư Lãng là con trai của Khang An và Lý Kham. Mà mình, mới là con ruột của An Huệ Lan và Dư Hải Thiên.
Khang An đối với Khang Huy cũng không tốt, đương nhiên cũng không xấu đến mức nào. Khang An là quý phụ điển hình, đối với Khang Huy không giống những người mẹ bình thường quan tâm từ ái. Nhưng đến khi sinh nhật y, Khang An cũng sẽ tặng quà, chẳng qua sinh nhật có lẽ là do thư ký nhắc nhở, quà là do thư ký mua. Khang An làm chẳng qua chỉ là tự tay đưa cho hắn.
Bà ấy cũng hỏi về việc ăn uống của Khang Huy, sinh hoạt của y, việc học của y… thậm chí còn nói chuyện tâm sự với y. Nhưng là dù có hỏi, cũng chỉ là hỏi mà thôi. Hỏi xong, nghĩa vụ cũng xong rồi.
Khang An đối với Khang Huy vĩnh viễn không có sự ôn nhu của người mẹ, không chỉ có Khang Huy, đối với con trai nhỏ của mình cũng không có.
So với Khang An, Khang Huy ở bên người Lý Kham nhận được sự ôn nhu nhiều hơn. Lý Kham thích Khang Huy, so với Khang An thực hiện theo công thức hoàn toàn khác nhau, Lý Kham là một người cha có đủ tư cách. An Khang bỏ mặc, là một tay Lý Kham nuôi Khang Huy lớn.
Khang Huy và Lý Kham thực sự rất thân cận, thẳng đến khi Khang Huy lớn hơn một chút nữa, y phát hiện ra Khang lão gia tử không thích chuyện mình ỷ lại Lý Kham. Y mới chậm rãi tách rời cha mình.
Lý Kham cũng phát hiện ra sự bất thường của Khang Huy, nhưng là ông ấy cũng không thể làm gì. Sau khi cố gắng vài lần vẫn lại phát hiện Khang Huy không muốn gần gũi với mình như trước.
Tình cảm cha con ngày càng mất dần. Sau đó, Lý Kham có một người con trai khác, hắn cả ngày ôm đứa con nhỏ cười đùa vui vẻ, giống như là chỉ có con trai nhỏ này mới là hoàn toàn thuộc về mình.
Khang Huy đối với đứa em trai này đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ. Hắn cũng biết mình không cần phải sợ đứa nhỏ này gây uy hiếp cho mình. Đứa bé này không làm được chuyện đó. Hắn và đứa bé này cách nhau ước chừng chín tuổi, điều này đại biểu cho việc nó mãi mãi cũng không đe dọa được địa vị của hắn.
Bởi vì Khang An đối với em trai cũng là không chút nào để ý, Khang Huy cũng bỏ qua sự lạnh lùng nhiều năm của Khang An, có lẽ bà ấy cũng chỉ là lạnh lùng một chút mà thôi.
Chẳng qua khi còn bé Khang Huy là thực sự rất buồn. Đứa nhỏ luôn đối với mẹ mình có một thứ tình cảm mến mộ trời sinh. Có một ngày y dùng đôi chăn ngắn ngủn của mình đi tìm Khang An, chưa gõ cửa liền đi vào. Bên trong phòng bà ấy giống như đang nhìn cái gì đó, có chút tức giận liền xông tới bên người Khang Huy, trực tiếp cho y một bàn tay.
Vào lúc đó, Khang Huy mới chỉ có tám tuổi, qua mấy năm y vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Khang An khi nhìn mình lúc đó. Điên cuồng mà phẫn hận, giống như là muốn ăn sống y vậy.
Khang Huy cũng không nhìn xem trong tay Khang An là cái gì, y oa một tiếng khóc to đi tìm ông ngoại của mình.
Khang lão gia tử phạt Khang An, Khang Huy nhân lúc Khang An bị phạt liền trốn vào phòng của mẹ mình. Muốn phá hỏng bảo bối của Khang An. Y không phải không biết Khang An có bao nhiêu phẫn hận đồ vật kia, y cho rằng đó là bảo bối của Khang An.
Sau đó, y nhìn thấy phần báo cáo đó, một là xét nhiệm AND của mình và Dư Hải Thiên, một là với Lý Kham. Một cái là kết luận cha con, một cái phủ định.
Đó là lần đầu tiên Khang Huy nhìn thấy hai bản báo cáo kia, cũng là lần đầu tiên biết đến Dư Hải Thiên. Khi đó còn nhỏ, không phải hoàn toàn hiểu được hết ý nghĩa bên trong, chính là ở trong lòng của y đã có vết sẹo.
Lớn hơn một chút, Khang Huy liền rõ ràng toàn bộ.
Một khoảng thời gian dài Khang Huy cũng không rõ, Khang An tại sao lại giữ lại hai bản báo cáo này, còn để ở bên người. Chẳng lẽ bà ấy ngay cả việc cha của con mình là ai cũng còn cần đến kết quả giám định. Chuyện này thực sự có thật sao?
Khang An đột nhiên cõi lòng đầy vui sướng mà nói cho y biết. Cha của y không phải là Lý Kham mà là Dư Hải Thiên. Khang An muốn y đi nhận Dư Hải Thiên.
Như vậy, hai tờ xét nhiệm ở đâu? Khang Huy lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng không có hỏi ra miệng.
Khi đánh vỡ đầu Dư Lãng, y biết nhóm máu của Dư Lãng trùng hợp đều cùng là B với mình. Bọn họ cùng tuổi, sinh nhật cũng không chênh nhau mấy.
Xác định lại mình và Dư Hải Thiên chính xác là cha con ruột, đáp án lại càng rõ ràng.
Y rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao mình là con của Lý Kham lại bị Khang An coi thường, thậm chí là oán hận, tại sao khi mình là con của Dư Hải Thiên Khang An lại đối với mình cưng chiều mọi đường. Khang An đối với Dư Hải Thiên là điên cuồng như vậy. Nhiều năm như vậy Khang An để hai bản xét nhiệm kia dưới mắt của mình là vì áp lực của tình yêu này. Chờ khi phát hiện y là con của Dư Hải Thiên, đoạn tình yêu này giống như núi lửa bộc phát ra ngoài. Người nào ngăn cản bà ấy đến bên người Dư Hải Thiên đều sẽ bị bà ấy loại bỏ.
Khang An yêu Khang Huy chẳng qua là bởi vì y có thể giúp bà ấy có được Dư Hải Thiên.
Nhưng mà, chẳng nhẽ bà ấy không biết y không phải là con đẻ của mình sao? Chị sợ bà ấy trong lòng rõ ràng lại chỉ cần mình mà thôi. Một khi y không chịu nghe theo lời bà ấy đi đến nơi bà muốn. Thứ đầu tiên bà ấy muốn loại bỏ chính là Khang Huy y. Dù sao y cũng không phải là con đẻ của bà ấy, hủy hoại như thế nào cũng sẽ không quan tâm đi.
Khang Huy phát ra từng tiếng cười lạnh, Dưới loai tình huống này, trừ bỏ việc trở về Dư gia, y còn có thể đi đâu được. Đường lui cũng bị hủy rồi. Khang An cũng sẽ không cho phép y lui về phía sau. Y dựa vào cái gì để lùi lại đâu? Dựa vào cái gì phải đem tặng mọi thứ cho Dư Lãng. Nên lui là cậu ta mới phải, đã hưởng thụ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể trả lại y sao?
Khang Huy không thể chấp nhận được.
Dung Việt Trạch nhìn chằm chằm Khang Huy, sửa lại thái độ bình thường nói chuyện với Khang Huy. Ôn hòa trước nay chưa từng có, nói nhanh chóng, nghiêm nghị, liên tục ép hỏi: “Khang Huy, Dư Lãng không phải là con trai ruột của cậu anh, sao em biết được? Làm thế nào xác nhận, em nói rõ cho anh…”
Khang Huy không có khả năng nói tất cả mọi chuyện cho Dung Việt Trạch, một khi nói ra, Dung Việt Trạch nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận và biết được chuyện bọn họ bị tráo đổi vị trí. Dù sao Dư Hải Thiên đến nay mới chỉ có hai người con trai mà thôi, y lại không muốn buông bỏ Khang gia, cũng không thể buông.
Nếu bỏ Khang gia mà được Dư gia thì thôi. Cố tình Khang Huy căn bản không thể xác định được Dư Hải Thiên có cho hắn quyền thừa kế Dư gia hay không.
Tỷ như, y nói với Dư Hải Thiên Dư Lãng không phải là con trai ruột của ông ấy. Chính là nhiều ngày như vậy, Dư Hải Thiên cũng không tìm hắn, giống như đứa con này căn bản là không tồn tại.
Khang Huy luôn cẩn thận đề phòng, hắn không muốn cả hai bên đều thất bại. Huống hồ, hắn tại sao lại phải đem Khang gia dâng lên cho Dư Lãng đâu. Không chỉ là ghen tỵ, hắn càng hận Dư Lãng nhiều hơn. Hạnh phúc của hắn đối với cái tên Dư Lãng kia, vốn nên vui vẻ chấp nhận lại bị coi thường, lại toàn dừng lại ở trên người cậu ta.
Khang Huy không trả lời nhiều: “Em có thể chắc chắn Dư Lãng không phải con của Dư Hải Thiên, anh có thể đi làm xét nhiệm AND để kiểm tra kết quả.”
Dung Việt Trạch cũng không biết Dư Lãng vào cửa có xét nhiệm hay không. Khang Huy lại nói như đinh đóng cột, hắn liền lập tức đứng dậy nói: “Anh muốn về nhà, chuyện này quá lớn, anh phải nói cho mẹ anh biết…”
Dư Lãng có thể nói là đứa con duy nhất của Dư Hải Thiên, Khang Huy cũng tạm được coi, nhưng hắn lại không được thừa nhận. Một khi Dư Hải Thiên chết, Dư Lãng tùy thời đều có thể được quyền tiếp quản toàn bộ tài sản Dư gia.
Dung Việt Trạch khí thế vội vàng ra ngoài, đi tới nửa đường liền dừng lại một chút: “Em… có biết cha của Dư Lãng là ai không?”
Khang Huy âm thầm cười lạnh một cái, hắn không muốn cho Dung Việt Trạch đi tìm Dư Mẫn Thiên. Hắn có thể lừa Dung Việt Trạch nhưng là chẳng sợ chỉ cần để lại một chút dấu vết, Dư Mẫn Thiên cũng có khả năng đoán được mọi chuyện. Hắn không ngăn cản chính là muốn nhìn phản ứng của Dung Việt Trạch. Quả nhiên Dung Việt Trạch không giống như những gì hắn nói, đối với Dư Lãng hoàn toàn không có tình cảm.
Trong lòng gió thổi mây phun, trên mặt Khang Huy kiên định lắc đầu, châm chọc nói: “Ai biết được, anh nên đi hỏi mẹ của cậu ta.”
Khang Huy muốn ám chỉ An Huệ Lan hành vi không đứng đắn, hồng hạnh xuất tường.
Dung Việt Trạch nhíu mày, mặc áo khoác vào, dặn Khang Huy nghỉ ngơi cho tốt, đi xuống lầu về nhà. Còn chưa ra khỏi tiểu khu, liền đụng phải người “hồng hạnh xuất tường” An Huệ Lan.
Tuy rằng chưa được chứng minh nhưng trên thực tế Dung Việt Trạch đã muốn tin. Hắn cảm thấy Dư Lãng thật đáng thương, vì Dư Hải Thiên mà cảm thấy khó chịu. Đối với An Huệ Lan chào một tiếng: “Chào dì!”
An Huệ Lan thấy Dung Việt Trạch trên mặt có vài phần mất tự nhiên, cô cũng cười nói: “Việt Trạch cháu cũng ở đây à?”
Dung Việt Trạch tùy ý gật gật đầu, đang muốn đi, đã An Huệ Lan cấp ngăn cản lại.
“Dì?”
An Huệ Lan hít mạnh một hơi, giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt có chút khó nói, nửa ngày mới cứng nhắc hỏi: “ Việt Trạch, cháu đừng ngạc nhiên, dì muốn hỏi một chút chuyện của cháu và Khang Huy. Hai cháu là bạn bè?”
Dừng lại một chút, quan hệ của Dung Việt Trạch và Khang Huy An Huệ Lan mới nghĩ tới một số từ ngữ ôn hòa. Chính là như vậy, biểu tình cũng không tốt chút nào, giống như là nuốt phải ruồi bọ.
A di, ngươi cũng coi đây là nhà ai, nếu không biết cũng thì thôi, hiện tại biết An Huệ Lan khả năng cho Dư Hải Thiên cắm sừng, để cho Dư gia nuôi không con của người khác nhiều năm như vậy, trong lòng Dung Việt Trạch đã cảm thấy tức giận không chịu nổi, mà đầu sỏ gây tội liền đứng ở trước mặt của hắn.
Cái dì này, cũng không nghĩ lại xem đây là nhà ai, nếu không biết thì thôi, hiện tại biết An Huệ Lan có khả năng cắm sung cậu mình khiến Dư gia nuôi không con nhà người ta nhiều năm như vậy khiến trong lòng Dung Việt Trạch vốn là tức giận liền có một chút không chịu được. Mà đầu sỏ gây chuyện lại đang đứng trước mặt hắn.
Dung Việt Trạch cứng rắn lên liền nói lại: “Dì à, chuyện này hình như dì không nên xen vào đi!”
An Huệ Lan không vui: “Dì là vì tốt cho con, chơi đùa con trai một chút là vui vẻ, nhưng là muốn ở lâu dài, để cho người ta nhìn thấy sẽ khiến người khác cảm thấy dơ bẩn. Cháu đứa nhỏ này, chính là không vì mình mà suy nghĩ cũng phải suy nghĩ vì đứa bé Khang Huy kia a. Các cháu mà còn tiếp tục như vậy, Khang Huy còn cái gì tiền đồ nữa…”
“Dì quản nhiều quá.” Dung Việt Trạch lạnh lùng đánh gãy, cứng nhắc phẫn nộ nói: “Dì quản chính mình là được rồi! Dì cũng không có tư cách giáo huấn cháu!”
Dung Việt Trạch không cho An Huệ Lan chút mặt mũi nào, chỉ thiếu chút nữa là nói An Huệ Lan xem vào việc của người khác.
An Huệ Lan không phải vợ của Dư Hải Thiên, nhưng là ở Dư gia vẫn có vài phần thể diên. Chưa từng có người nào làm cô bẽ mặt đến như vậy. Trong chốc lát, An Huệ Lan bị tức đến run cả người, cô nhịn xuống quát: “Nghe lời dì khuyên nhủ đi, hai người đàn ông ở với nhau là không có tương lai. Tìm một người bạn gái rồi sinh con dưỡng cái mới là chính đồ..”
Dung Việt Trạch rốt cuộc cũng nhịn không được nói lại: “Dì quả thực là nghĩ nhiều quá. Đúng rồi, cháu còn quên cháu gái ruột của dì đâu. Cô ta quả thật cũng quá giống dì, cùng một dạng. Bất quá, cháu gái dì đã mang thai, Khang gia có thể nhận người hay không cũng chưa biết được…”
Một cái An Di khiến Khang Huy bị khó xử như vậy, Dung Việt Trạch không nỡ tức giận đối với Khang Huy, còn không nỡ tính sổ lên đầu người khác sao? Trong mắt của hắn, An Di và An Huệ Lan là cá mè một lứa.
“Cháu..” liên tục bị Dung Việt Trạch ngáng chân, lại càng là cho rằng là hắn làm hỏng Khang Huy. An Huệ Lan đối với Dung Việt Trạch cũng không có ấn tượng tốt. ở Thiên Thượng Nhân Gian cô liền hận không thể ăn sống hắn cho rồi. Hiện tại đối với Dung Việt Trạch vẻ mặt ôn hòa nhưng trong lòng lại hận không thể giết chết hắn. Bây giờ lại càng tức giận chỉ vào Dung Việt Trạch mắng.
“Chuyện này nếu là vài năm trước, đồng tính luyến ái chính là bệnh thần kinh, sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Tự mình biến thái tại sao lại lôi con nhà người vào!”
…
Dung Việt Trạch đen mặt bỏ đi, hắn hôm nay đã bị tổn thương sâu sắc, từ nhỏ hắn cũng rất thích em họ mình. Giờ hóa ra cũng không phải là em họ mình, “dì” thoạt nhìn hiền lương thục đức nguyên lại là cho cậu của mình bị cắm sừng. Đàn bà, người đàn bà này lại càng cuồng ngôn loạn ngữ tức giận mắng bỏ mối quan hệ của hắn và Khang Huy.
Không phải không thể nói, nhưng là cũng phải nhìn xem mình có loại này tư cách này hay không chứ.
Dung Việt Trạch thiếu chút nữa muốn phá bỏ luôn quy định không đánh phụ nữ của mình. Khi hắn ngồi trên taxi đột nhiên nghĩ đến. rốt cuộc An Huệ Lan đến tiểu khu này làm gì?
Hắn đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Khang Huy, hắn sợ An Huệ Lan là tới tìm Khang Huy, Dư Lãng không phải nhi tử Dư Hải Thiên, Khang Huy liền biến thành con độc nhất của Dư Hải Thiên.
Nghĩ nghĩ, Dung Việt Trạch vẫn là không trở về đi, cũng không gọi điện thoại cho Khang Huy, hắn cảm thấy có thể là do mình nghĩ loạn mà thôi.