Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 113



6:00 sáng ngày hôm sau, tiếng cười vang lên.

Hạ Mạt xoay người nhảy dựng lên, hai ba phát đã mặc xong quần áo, rửa mặt, mở cửa, trông thấy Trần Khiết cùng Trương Lợi vừa mới đóng cửa lại, nhếch miệng cười cười, “Như thế nào, tốc độ có tiến bộ chứ?”

Trương Lợi nhíu mày, “Cũng không tệ.”

Ba người nhanh chóng lao xuống lâu, ngồi phi thuyền đi vào sân vận động Triều Huy, sau đó dựa theo phân loại xếp thành hàng.

Lúc này mới cách tiếng còi lần đầu tiên 10 phút

Huấn luyện viên mặc trang phục huấn luyện, hai chân tách ra, hai tay để sau lưng, đứng ở trên đài cao, hô to vào trong micro: “Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên! Động tác nhanh lên! Còn chưa tỉnh ngủ sao! Một đám rùa đen!”

Hạ Mạt đứng ở trong đội ngũ Beta, nhìn về phía các bạn học đang chạy vội tới từ đằng xa, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Randall, “Điện hạ tới chưa?”

Trương Lợi đồng tình nhìn cậu một cái, “Cậu lo lắng cho điện hạ còn không bằng suy nghĩ làm sao sống được qua buổi thể dục ngày hôm nay.”

Hạ Mạt: “…”

Sự thật chứng minh, sự chênh lệnh giữa Omega và Beta không phải chỉ một chút.

Khi Trương Lợi mặt không đỏ hơi thở không gấp chạy xong 2 vạn mét, Hạ Mạt đã tay chân run đến nỗi đầu váng mắt hoa nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy. Cũng may huấn luyện viên không cũng không làm khó cậu, thấy cậu thật sự không thể chạy được nữa, liền để cho trợ thủ dẫn cậu đến một bên nghỉ ngơi—— kết quả là cậu tự nhiên thành một tên Beta nam duy nhất không hoàn thành bài huấn luyện trong đội ngũ.

Bốn mươi phút sau bài thể dục buổi sáng, các học sinh đều đi đến lớp học của mình.

Hạ Mạt miễn cưỡng nuốt một chút dinh dưỡng tề, kéo lấy hai cái đùi bước đến lớp học đầu tiên của năm nhất —— 《 Lịch sử Lạp Hỗ tinh cầu 》.

Loại chương trình học lý luận này thường thường đều dạy theo kiểu truyền thống, loại phòng học này rất lớn, đủ để chứa 400 người, không may, năm người còn lại trong tiểu đội đều không chọn môn học này. Mà Laurent cùng Tống Tu đều có!

Lúc Hạ Mạt đến thì chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ vào học.

Lúc này phần lớn học sinh đều đã đến, vì để tránh cho quá nhiều người chú ý, cậu cố ý đi cửa sau, lại không nghĩ sau khi đi vào mới phát hiện toàn bộ chỗ ngồi phía sau đều bị ngồi đầy!

Quả thực là mất trí!

Học sinh tốt không phải đều ngồi hàng thứ nhất sao?!

Tại sao tất cả mọi người cướp ngồi đằng sau?!

Hết cách rồi, cậu chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, vừa đi vừa tìm chỗ trống.

Trong phòng học vốn là hò hét ầm ỉ, mọi người cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt. Nhưng mỗi khi Hạ Mạt đi qua một hàng nào đó, những bạn học kia đều ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lại, chờ đến khi cậu vô cùng gian khổ tìm được một chỗ ngồi ở hàng đầu tiên thì toàn bộ phòng học đã trở nên lạnh ngắt như tờ.

Hai người Laurent ngồi ở hàng ghế giữa, vốn cũng không chú ý đến Hạ Mạt đến, nhưng thấy Tống Tu bên cạnh bỗng nhiên ngây người, gã mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy người duy nhất đứng trong phòng học kia —— Hạ Mạt!

Đuôi lông mày nhảy dựng, gã có phần bất ngờ: “Không nghĩ tới cậu ta lại cùng lớp với chúng ta.”

Tống Tu thấp giọng nói: “Đại nhân, cần ngáng chân hắn một chút sao?”

Laurent lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng lưng kia, “Tạm thời không cần. Hiện tại ta đang nghĩ biện pháp biến hắn thành người của chúng ta.”

“Biến thành người của chúng ta? Cái này chỉ sợ rất khó a, lan… Người kia sẽ không dễ dàng buông tay.”

Laurent tự tin cười cười, “Sẽ có biện pháp, cậu cứ chờ đi.”

“Ừm.”

Trong phòng học an tĩnh, không biết là ai nhỏ giọng nói: “Cmn, đây không phải là 110 sao?”

Những lời này giống như một hòn đá ném vào trong nước, chỉ trong nháy mắt, tất cả học sinh đều sôi trào!

“110! Thật là 110!”

“Đậu xanh rau má, mệt tớ cuối tuần đều cắm chốt 6 tiếng ở trong tiệm tạp hóa mà vẫn không thấy! A! Ha ha! Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ( Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công)! Vậy mà lại có thể cùng lớp với cậu ta! Trời a! Con yêu ngài!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, đừng dọa 110 chạy mất!”

“Mẹ nó, vị trí bên cạnh hắn dù có phải cực khổ đến mấy tớ cũng nhất định phải lấy được!”

“Tớ cũng muốn!”

“Ai tới trước thì được! Xem ai lợi hại!”

Các học sinh phía sau vội vàng vọt tới hàng thứ nhất, ngồi xuống chỗ cách Hạ Mạt một chỗ ngồi. Các đồng học khác thấy thế cũng nhao nhao dồn về phía trước, chỉ trong vòng mấy giây, hai hàng trước vốn trống rỗng đã bị nhét đầy, đương nhiên ngoại trừ vị trí hai bên trái phải ngay cạnh Hạ Mạt.

Hạ Mạt ngồi ở giữa hàng thứ nhất, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng bắn tới từ bốn phương tám hướng, không khỏi tê cả da đầu.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, một vị thầy giáo tóc hoa râm chậm rãi đi vào trong phòng học.

Thầy giáo già vừa để quyển sách kẹp dưới nách xuống bàn, giương mắt lên, xuyên thấu qua cặp kính lão nhìn về phía trước, lập tức vui vẻ!

Ai nha a, dạy môn lịch sử mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên thấy các học sinh tích cực như vậy!

Quả nhiên là tân sinh a.

Không tệ không tệ, đáng giá khen ngợi!

Thầy giáo già hắng giọng một cái, cười tươi như hoa tiến hành lời dạo đầu, “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Thầy là lão sư của môn lịch sử, tên là Ngải Uy, các trò có thể gọi thầy là Ngải Uy lão sư hoặc là Uy lão sư. Làm lão sư đầu tiên dạy các trò khi bước vào Exxon, thầy cảm thấy rất áp lực! Tổ tiên của chúng ta đã từng có một câu, Phù dĩ đồng vi giám, khả dĩ chính y quan; dĩ cổ vi giám, khả dĩ tri hưng thế; dĩ nhân vi giám, khả dĩ minh đắc thất ‘  (Phàm lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa mũ áo; lấy thời xưa để làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương có thể rõ cái được mất),《 Lịch sử Lạp Hỗ tinh cầu 》 nói thú vị cũng không thú vị, nói buồn tẻ cũng không buồn tẻ, mấu chốt ở chỗ các trò có thái độ như thế nào đối với môn này. Thế nhưng, thầy thấy tâm tình của các trò đều vô, cùng, tốt! Mọi người đều phi thường hứng thú với môn học này! Tiếp theo, chúng ta sẽ chia sẻ với mọi người cái nhìn của mình với Lạp Hỗ tinh cầu. Có ai tự nguyện chia sẻ với mọi người cái nhìn của mình không?”

Các học sinh không hẹn mà cùng cúi đầu.

Ánh mắt của Ngải Uy lão sư lướt qua đám học sinh đang cố gắng làm cho mình biến mất, một người khác biệt đã rơi vào trong tầm mắt của ông—— hai bên trái phải của người này đều trống không, rất dễ phân biệt giữa đống học sinh rậm rạp!

Ông nâng mắt kính, mở to mắt, định nhìn rõ diện mạo của người này, lại không nghĩ tới rằng không nhìn thì không sao, vừa nhìn vào đã giật nảy cả người!

“Ôi! Trò là, trò là, trò là 110?”

Sau khi quá độ kinh hãi vô thức nói ra những lời này, ông lập tức ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Khụ! Khụ khụ! Vị bạn học này, có nguyện ý chia sẻ với mọi người cái nhìn về Lạp Hỗ tinh cầu không?” 110 ah 110! Hừ hừ hừ, không nghĩ tới 110 lại có thể học ở trong lớp của mình, thế là trở về có cái để khoe rồi!

Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng học lại một lần nữa trở lên ồn ào.

“110 muốn đứng lên trả lời vấn đề!”

“Ah! Có thể nghe thấy thanh âm của 110, oh trời, lỗ tai của tớ sẽ không mang thai chứ?!”

“Cậu nghĩ quá nhiều rồi thiếu phụ!”

“Liên quan gì đến cậu!”

“…”

Ba năm câu không hợp, toàn bộ phòng học ồn ào tung trời.

Hạ Mạt lúng túng giật giật mồm mép, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp mắt kinh hỉ cùng mong đợi của thầy giáo, không thể không đứng lên, toàn bộ bạn họ bởi vì động tác của cậu mà im lặng lại.

Cậu âm thầm hít thở nhiều lần, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra: “Em chào thầy ạ, em là Hạ Mạt, học sinh năm nhất đến từ khoa chế tạo cơ giáp.”

Ngải Uy lão sư âm thầm gật đầu, học sinh ưu tú như thế, thái độ nghiêm cẩn như vậy, thái độ với lão sư cũng vô cùng tôn kính, quả thật là một hạt giống tốt!

“Trò nói một chút về cái nhìn của mình với Lạp Hỗ tinh cầu đi.”

Hạ Mạt hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra: “Muốn nói đến nhận thức với Lạp Hỗ tinh cầu, không thể không nhớ đến năm 2050 sau công nguyên, chính là từ khi Trái Đất lọt vào đại hủy diệt, Liên Hợp Quốc triệu tập toàn bộ nhân loại chế tạo ra 100 chiếc thuyền Noah rời khỏi Trái Đất…”

Tất cả những gì cậu nói là tri thức bổ sung mấy ngày gần đây, bởi vì sớm chuẩn bị bài mới cho nên cậu nói tóm tắt lại chuyện Trái Đất xưa bị hủy diệt cùng với phát hiện Lạp Hỗ tinh cầu, khai phá tinh cầu một lần, thế nhưng lại không nghĩ tới, hành vi đơn giản giống như thuật lại này lại làm cho gần 400 bạn học giật nảy cả mình! Làm học sinh xuất sắc cũng quá dễ dàng a?!

“Oh, nói hay quá! Quá có đạo lý! Đây chính là 110 trong truyền thuyết, thiên tài trong thiên tài!”

“Ah! Nghe xong lời của cậu ấy, tớ cảm thấy không chỉ tai mang thai mà chỉ số thông minh cũng mang thai! Làm sao bây giờ, tớ đã yêu cậu ấy sâu đậm rồi!”

“…”

Laurent một tay chống cằm, mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Mạt.

Tống Tu chú ý tới ý cười trong mắt gã, hàm xúc không rõ mà nói: “Cậu ta quả là một nhân tài, tại sao trước kia lại không phát hiện hắn biết ăn nói như vậy chứ.”

Laurent nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ý cười càng sâu, “Nếu như ngay cả một chút bản lĩnh ấy cũng không có thì tại sao hắn lại bảo vệ cậu ta như thế?”

Tống Tu nghẹn lời, thức thời ngậm miệng lại.



“Đinh! Đinh! Đinh!”

Tiếng chuông tan học vang lên.

Ngải Uy giáo sư cảm khái khép lại sách giáo khoa, “Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chỉ nháy mắt liền đến lúc chia tay.” Ông tận lực nhìn hạt giống tốt ngồi chính giữa hàng thứ nhất, sau đó tiếc nuối thu hồi ánh mắt, “Bài học hôm nay dừng ở đây, chúng ta cuối tuần gặp lại. Tan học!”

Hai chữ cuối cùng vừa vang lên lên, Hạ Mạt “Vụt” đứng lên, cậu vốn định mau chóng rời đi phòng học để tránh việc bị các học sinh ngăn chặn, lại không nghĩ tới hai bên trái phải đều là người, căn bản không có cách nào ra ngoài! Cậu há hốc mồm rồi!

400 bạn học trong lớp thấy thế, chỉ cho là cậu muốn chào lão sư, vì vậy đều đồng loạt đứng lên!

Ngải Uy giáo sư sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mặt xúc động!

Trời cao a, ông đã dạy lịch sử mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên thấy học sinh biểu lộ kính ý như vậy, trong nhất thời, ông cảm thấy nhân sinh không còn gì nuối tiếc!

Chóp mũi ê ẩm, trái tim ấm áp, đây chính là tình thầy trò a!

Ngải Uy giáo sư hạnh phúc khoát khoát tay, hấp hấp cái mũi, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhanh chóng rời khỏi.

Sau khi lão sư rời đi, mấy trăm tia X nóng rực chiếu thẳng tới trên người cậu.

Chú ý tới tầm mắt của mọi người, Hạ Mạt miễn cưỡng lộ ra dáng tươi cười, “Cái kia, tớ đói bụng rồi, có thể cho tớ ra ngoài trước được không?” Mau tránh ra a tránh ra!

“…”

Trong nháy mắt, trên bàn của cậu liền chất đầy một đống đồ ăn vặt!

Hạ Mạt: Ta cũng choáng…

Hết chương 113.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.