Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 83: Đêm đầu (Thượng)



Đêm dần khuya, ánh đèn trong phòng ngủ lờ mờ, hai bóng người trên giường lớn đang dây dưa, cả căn phòng tràn ngập hương vị tình dục, khiến người say mê.

Quần áo còn lại trên người Lê Hân chẳng biết khi nào đã cởi ra hết, sợi dây trói hai tay cậu cũng chẳng biết đã đi đâu. Nhưng giờ phút này cậu đã hoàn toàn không có sức lực phản kháng, dù là hai tay đã tự do cũng chỉ là theo bản năng nắm chặt lấy khăn trải giường bên dưới. Chân bị thương được đỡ lên trên khiến cậu mất một điểm tựa, thân thể vốn đã mềm nhũn vì vậy chỉ có thể theo động tác của nam nhân mà lên lên xuống xuống.

Trên làn da trắng nõn đã sớm phủ kín những dấu vết lờ mờ, ngay cả vùng bí ẩn dưới thắt lưng và bên trong đùi cũng không bỏ qua. Mà giờ khắc này, hai tay y tàn sát bừa bãi trên bộ ngực đỏ sậm của thiếu niên, miệng y bồi hồi quang rốn mẫn cảm, vật nhỏ vẫn chưa được đụng vào đã bắt đầu đáng thương rơi lệ.

Lê Hân cảm thấy cả người mình đều đang bốc cháy. Nhưng người đàn ông phía trên lại không để cho cậu thoái mái, trái lại còn khiến lửa cháy lớn hơn. Ngón tay thon dài chạm qua từng tấc da thịt đều lưu lại độ ấm khiến cậu hồi hộp và run rẩy.

Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Úy Trì Diễm, biểu hiện y cũng đang nhẫn nại đến vất vả. Nhưng đây là lần đầu tiên của bảo bối, y không thể nào miễn cưỡng cậu được. Nếu như lầu đầu tiên không để lại ấn tượng tốt đẹp nào thì từ này về sau thật sự là đau khổ.

Úy Trì Diễm lần thứ hai cuối đầu. Lần này, y cũng không chút do dự ngậm vật nhỏ đang rất có tinh thần kia vào miệng.

“Ưm…A!” nơi mẫn cảm nhất đột ngột bị ấm áp và ướt át bao vây, khiến cậu vô thức kêu lên sợ hãi, nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống. Hai tay không tự giác mà đẩy cái đầu bên hông ra, thiếu niên lần đầu trải sự đời không cách nào chịu nổi an ủi kịch liệt như thế.

Úy Trì Diễm tinh thế thưởng thức vật nhỏ vừa mới thành thục của thiếu niên, hương vị ngây ngô dụ dỗ y thú tính đại phát, động tác càng thêm kịch liệt, từ lỗ nhỏ phía trên tới hai tiểu cầu phía dưới, một tấc cũng không buông tha. Khi thì khẽ hút, khi thì dùng lưỡi liếm, kỹ xảo kinh người khiến Lê Hân như đang rơi vào băng hỏa lưỡng trọng thiên, vừa muốn y lập tức dừng lại, vừa hy vọng cảm giác này có thể vĩnh viễn kéo dài.

“Không… Từ bỏ~ ưm… đừng… A!” cuối cùng cậu không chịu được nữa phải bỏ vũ khí đầu hàng. Giọng nói của thiếu niên đang chìm trong tình dục bỗng cất cao, không cách nào kiềm chế được thành thật biểu đạt cơ thể cậu không thừa nhận nổi khoái cảm này, tiếp theo đó là kịch liệt thở dốc cùng với cơ thể đang co rút rất nhỏ.

Phun dịch trắng trong miệng ra, Úy Trì Diễm tạm thời đứng dậy, nhìn vẻ bối rối của bảo bối, dục niệm càng sâu: “Thoải mái không?” vừa nói tay y vừa vuốt ve vật nhỏ vừa mới tiết ra vẫn còn hơi cứng rắn, làm cho thân thể vừa qua cao trào của cậu run rẩy từng đợt.

“Không… Từ bỏ…” Lê Hân cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại, hơi mở mắt ra nhìn dáng vẻ đối phường tràn ngập xâm lược, không khỏi rùng mình một cái. Cậu từ bỏ, chỉ là tiền hí thôi mà đã khiến cậu tan tác tới mức độ này, chuyện tiếp theo không biết y sẽ giày vò cậu tới mức độ nào nữa, Lê Hân không dám nghĩ tới. Cậu cử động cơ thể, cố gắng lui về phía sau, tránh khỏi sự trói buộc của Úy Trì Diễm.

Nhưng Úy Trì Diễm đã kề bên ranh giới bùng nổ làm sao có thể để cậu thoát được?

“Bảo bối muốn từ bỏ? Nhưng tôi còn chưa thỏa mãn mà.” Tiếng nói trầm thấp quyến rũ của y vang bên tai, giây tiếp theo môi cậu đã bị chặn lại, mà lần này, nam nhân đưa tay chạm vào nơi từ khi bắt đầu vẫn không chạm vào.

“A~ đừng… Ừm…” Lê Hân muốn nói mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, muốn  nói mọi chuyện đi quá nhanh, thế nhưng Úy Trì Diễm căn bản không cho cậu cơ hội mở miệng.

“Không còn kịp rồi, Tiểu Hi…”

Không đợi Lê Hân tiêu hóa lời này, tiếp theo hai chân cậu đã bị tách ra, nơi bí ẩn nhất của thân thể không hề che đậy toàn bộ bày ra trước mắt nam nhân. Lê Hân đương nhiên muốn giãy giụa, nhưng bình thường cậu đã không phải là đối thủ của Úy Trì Diễm thì đừng nói gì tới giờ phút này? Hai chân của cậu bị y giữ chặt lấy, mở ra, phía sau chen vào một cơ thể cường tráng, mặt của cậu vì xấu hổ mà càng thêm nóng lên.

Phòng ngủ chưa từng có người nào khác bước vào đương nhiên cũng không chuẩn bị sẵn cái gì, Úy Trì Diễm nhìn chằm chằm vào cái nơi ngượng ngùng kia, lập tức chuyển mắt nhìn về phía đầu giường – nơi đó có để sẵn một chai bôi trơn và một hộp bao cao su, rõ ràng lúc chiều không có, lúc nãy y cũng không để ý tới.

Úy Trì Diễm không cần nghĩ cũng biết ai dám tự ý đem những cái này vào phòng ngủ của bọn họ, không khỏi cong lên khóe môi, lộ ra tươi cười khiến Lê Hân khiếp sợ –  Bảo bối, em trai yêu dấu của em thực sự là đã bán đứng em rồi!

Hoàn toàn không muốn sử dụng bao, Úy Trì Diễm cầm lấy chai bôi trơn, vừa mở nắp mùi thơm liền bay ra, không khí trong phòng đã đủ dâm mỹ liền thêm vài phần say đắm.

Cảm giác thân thể bị xâm nhập khiến Lê Hân hoảng hốt, không tự chủ tìm kiếm sự dỗ dành của nam nhân: “Úy Trì Diễm…”

“Đừng sợ, Tiểu Hi…” Hôn một cái lên trán và môi của cậu một cái, dịu dàng dỗ dành nhưng động tác trên tay lại không ngừng lại giây nào. Dưới sự trợ giúp của gel bôi trơn, một ngón tay tiến vào không quá khó khăn, chỉ là nhiệt độ cùng chặt chẽ trong dũng đạo khiến hô hấp của y càng thêm dồn dập, thân thể càng thêm căng thẳng.

Thích ứng cảm giác mới lạ khi có một ngón tay nằm trong cơ thể, dũng đạo co rút lại, hút, cũng không bài xích dị vật từ bên ngoài này; nhưng mà lập tức lại có thêm một ngón mạnh mẽ chen vào.

“A!” Lúc này cảm giác của cậu chính là đau, vật nhỏ vừa mới lên tinh thần lần thứ hai cũng liền mềm xuống.

“Bảo bối, chịu một chút.” Úy Trì Diễm cũng không thoải mái gì, y đã nhẫn tới cực hạn. Nhưng thấy vẻ mặt đau đớn lúc này của Lê Hân, động tác trên tay y chậm rãi lại, đợi cho dũng đạo không bài xích nữa, mới lần nữa chen vào thêm hai ngón tay, đồng thời dùng miệng an ủi vật nhỏ sợ đến mềm nhũn kia.

“Úy Trì Diễm… Ưm….” Cảm giác vui thích phía trước khiến Lê Hân tạm quên đau đớn phía sau, thẳng tới khi ngón tay của y chạm vào một điểm nào đó trong cơ thể cậu.

“A! Chỗ đó… ưm…a~ Đừng…” Khoái cảm hoàn toàn bất đồng với trước kia, thâm nhập vào mỗi một dây thần kinh cùng xương cốt, nam nhân bắt đầu cong tay trêu chọc vị trí đó, mỗi lần đụng vào đều khiến Lê Hân run sợ.

“Chỗ này sao?” Úy Trì Diễm vừa cười, liền thêm một ngón tay.

Lần này, Lê Hân trợn to hai mắt ngập nước, cả người cứng đờ, sau đó mềm nhũn ngã xuống giường.

“Không… Từ bỏ… Úy Trì Diễm! A!” Nắm chặt khăn trải giường bên dưới, đến khi các ngón tay đều trắng bệch cơ thể cậu cũng không cách nào chịu nổi cảm giác sung sướng tới cực hạn này. Lê Hân sợ hãi, nhưng rồi lại có chút chờ mong.

U huyệt cuối cùng dưới sự chuẩn bị của Úy Trì Diễm cũng đã có thể tiếp nhận, mồ hôi lăn qua khuôn mặt tuấn dật, nụ cười bên môi càng sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.