Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 85: Tỉnh ngộ



Đêm 30 thì bị mời tới khám mắt cá chân bị thương, đầu năm Mùng một lại bị mời sang khám cho một người vì “nguyên nhân đặc biệt” mà đang phát sốt nóng hầm hập. Vị bác sĩ trung niên đã hơn bốn mươi tuổi tỏ vẻ, tuổi hắn đã lớn, sống đã hết nửa đời người, chuyện kỳ lạ gì cũng đã gặp qua, nhưng mà lần này…

Ông trời ơi! Có thể để hắn cùng người nhà yên ổn ăn Tết không!

Bác sĩ gần như muốn tan vỡ, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra nửa phần, chỉ nghiêm túc dặn dò quản gia rồi máy móc rồi khỏi nhà Uý Trì.

Trong phòng ngủ chính, người nằm trên giường nắm mắt ngủ nhưng không hề ngon giấc, trên khuôn mặt xinh đẹp phát sốt đến đỏ bừng. Nếu như lúc này có người vén chăn lên sẽ thấy cả người cậu đều là dấu vết bị hung hăng yêu thương, trải dài từ cổ tới bắp đùi, đủ hiểu tình hình chiến đấu đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.

Hung thủ gây ra chuyện này cũng đã rất hối hận.

Uý Trì Diễm tự biết bản thân tối qua đã làm quá mức, vượt qua khả năng chịu đựng của cơ thể Lê Hân. Thú tính vừa lên liền thiêu đốt lý trí của y gần như không còn gì, tình cảm dồn nén và tích lũy gần hai năm trời liền giải phóng toàn bộ lên người của cậu.

“Ưm…”

Người trên giường khẽ rên một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hiển nhiên là đang ngủ muốn xoay người nhưng lại động tới đau nhức trên người, đang muốn tỉnh lại.

Nam nhân đứng bên giường nhìn chằm chằm phục hồi tinh thần lại: “Tiểu Hi, khó chịu ở đâu?” Lời vừa hỏi ra, y liền cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Thời điểm này, người này nhất định là chỗ nào cũng không thấy thoái mái.

Quả nhiên, Lê Hân cố sức mở hai mắt ra, vừa thấy khuôn mặt phóng đại trước mặt mình liền đen mặt: “Cút!” Muốn lui về phía sau tránh xa tên cầm thú đội lốt người này, lại không nghĩ rằng lại đụng tới đau nhức trên eo cùng chỗ khó có thể mở miệng phía dưới. Gương mặt vốn đang đỏ bừng vì phát sốt của cậu nhát mắt chuyển thành trắng bệch.

“Đừng nhúc nhích!” Uý Trì Diễm nhanh chóng ôm cậu vào trong ngực, “Vừa thoa thuốc xong, lát nữa sẽ không thấy đau nữa.”

Đợi cơn đau qua đi, Lê Hân mới hiểu Uý Trì Diễm nói gì, trên người cũng sạch sẽ thoải mái, cậu nhớ hình như lần cuối cùng là hai người làm trong phòng tắm, chắc là y đã tắm rửa và thoa thuốc cho cậu.

“Trước tiên ăn một chút lót dạ, uống thuốc rồi em tiếp tục nghỉ ngơi có được không?” Uý Trì Diễm một tay ôm lấy Lê Hân, tay còn lại luồn vào trong chăn xoa bóp cái eo đang đau nhức của cậu, cẩn thận hỏi cậu, hiếm khi thấy y xuống nước như vậy.

Đừng tưởng Lê Hân sẽ vì vậy mà cảm động, tuy rằng vì đau nhức trên người mà cậu không lộn xộn nữa, nhưng cậu vẫn không cho y sắc mặt tốt. Đêm qua rõ ràng cậu đã xin tha nhưng tên nam nhân không biết liêm sỉ này vậy mà không dừng lại một chút nào, hiện tại lại làm vẻ mặt này, y tuyệt đối không đáng thương hại!

Theo tính cách bá đạo của Úy Trì Diễm và những gì y làm đêm qua, thì ngày hôm nay vẫn sẽ còn lặp lại.

Với tình trạng  cơ thể bây giờ Lê Hân cũng không muốn làm khó dễ bản thân, cậu vẫn chưa nuốt xuống được cục tức này nhưng cuối cùng vẫn ăn một chút cháo gà mà Úy Trì Diễm bưng tới. Ăn xong uống thuốc hạ sốt, cậu lại được nhẹ nhàng đặt vào trong chăn.

“Em ngủ thêm chút nữa đi.” Úy Trì Diễm nói cúi đầu hôn lên môi Lê Hân một cái.

Lê Hân nghiêng đầu chui vào trong chăn buồn bực mở miệng: “Ông đi ra ngoài.”

“… Được rồi.” Úy Trì Diễm tuy rất muốn ở cùng cậu nhưng y cũng đoán được nếu y thật sự ở lại, Lê Hân sợ rằng không ngủ được, hơn nữa chính y cũng có chuyện phải làm, thế là đồng ý với cậu.

Úy Trì Diễm xoay người rời đi không phát hiện trên mặt người đang trốn trong chăn lúc này lại hơi ửng đỏ.

Nghe tiếng đóng cửa, Lê Hân thở dài một hơi, cậu lại cảm thấy buồn ngủ. Dù sao thì cả đêm qua cậu chỉ ngủ được một chút, người lại đang phát sốt, nhưng cơ thể thì mệt mỏi, tinh thần cậu lại rất tỉnh táo.

Vậy là… làm rồi…

Lê Hân không tin nổi bản thân lại dễ dàng lên giường với y như vậy, cứ vậy mà làm chuyện thân mật nhất giữa hai người yêu nhau. Trước đó, cậu hoàn toàn không thể khẳng định cậu có thể tiếp nhận một người yêu đồng tính hay không, hơn nữa đối phương lại còn là cha nuôi của cậu.

Nhưng mà thời điểm đối phương ôm cậu, hôn môi, thậm chí là khi tiến vào, cậu không hề cảm thấy chán ghét hay bài xích, nhiều lắm chỉ có hơi khó chịu mà thôi.

Lê Hân lấy chăn quấn cả người thành một con nhộng. Trong bóng tối, suy nghĩ của cậu càng ngày càng hỗn loạn.

Chuyện đã đến mức độ này… cậu còn vì cái gì mà không chấp nhận?

Đời trước cậu đơn thuần nghĩ đây chỉ là sự ngưỡng mộ mà cậu dành cho y, bây giờ nghĩ lại mới biết tình cảm này không đơn thuần như vậy. Nếu không phải là vì yêu, tại sao khi cậu biết được sự thật đã tuyệt vọng tới nông nỗi như thế?

Cậu ở trong chăn cười trộm – chuyện này, cậu tuyệt đối không nói cho y biết.



Trong phòng khách, Úy Trì Giản đã sớm ăn xong bữa sáng, đang ngồi trên ghế sofa nghiêm túc đọc văn kiện. Vừa nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn cha mình đang đi từ trên lầu xuống.

“Anh như thế nào rồi cha?”

Úy Trì Diễm ngậm miệng không đáp. Y đường đường là Chủ tịch Úy Trì thì có chuyện gì có thể làm khó được y, nhưng kêu y nói chuyện mình ở trên giường làm tới mức vợ mình bị thương với con trai y thì y thật sự không nói được.

Úy Trì Giản thấy y không đáp, cũng thức thời không hỏi tới nữa. Nhớ tới chuyện tối hôm qua hắn lẻn vào phòng ngủ của hai người chuẩn bị gel bôi trơn và bao cao su, không ngờ cha hắn lại có thể dày vò anh hắn tới mức phải mời bác sĩ tới. Trước đây chưa từng thấy cha hắn háo sắc như thế, đối phương là anh hắn thì liền như vậy sao?

Úy Trì Giản trong lòng đã hiểu rõ nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm  túc, để văn kiện trên tay xuống nói tiếp: “Cha, vé máy bay đã mua rồi. Chiều mai liền đi Thụy Sĩ.””

Gật đầu hài lòng, Úy Trì Diễm rót cho mình chén trà: “Mấy tháng cuối năm xảy ra rất nhiều chuyện, tới nay vẫn không yên ổn, mọi chuyện điều tra sao rồi?”

Từ lúc y và Lê Hân bị tấn công, đến chuyện của Tập đoàn Uý Trì, tuy thoạt nhìn có vẻ là do hai nhóm người khác nhau gây ra, thế nhưng mấy tháng này điều tra, rất nhiều chứng cứ đều cho thấy người đứng sau chỉ có một, che dấu hành tung rất sâu.

“Tề Hạo đã tìm được mấy người khả nghi, nguyên nhân có thể là do chuyện ở Đông Nam Á.” Úy Trì Giản trả lời. Nói tới chuyện công việc, hai cha còn đều rất nghiêm túc, hai khuôn mặt tám phần giống nhau đều hiện lên sát ý lạnh như băng.

“Lần này tới Châu Âu, cho thêm hai người đi theo. Chuyện trong nước cha giao cho con.” Hành trình Châu Âu lần này tuyệt đối không thể vì mấy con ruồi không có mắt mà mất hứng thú được.

Úy Trì Giản gật đầu đáp lại. Hắn đương nhiên biết tại sao cha hắn lại mang anh hắn sang Châu Âu vào thời điểm này, tuy hắn không thể đi theo, nhưng trấn giữ nơi này an ổn để hai người có thể yên tâm lên đường mới là chuyện cấp bách bây giờ.



Không lâu sau, Úy Trì Diễm một lần nữa quay lại phòng ngủ. Trong phòng mờ tối, người trên giường đem mình quấn lại như một cái bánh chưng, chỉ lộ ra chút tóc.

Úy Trì Diễm nhẹ đẩy chăn ra, khẽ chạm vào trán thiếu niên đang ngủ say – đã hạ sốt rồi.

Chuyện tối hôm qua, y biết mình làm hơi quá đáng. Nhưng thật ra thì cho dù y làm ít hay nhiều thì người này cũng sẽ tức giận như vậy mà thôi. Vừa nghĩ như thế, Chủ tịch Uý Trì cuối cùng cũng tìm được cho mình được một lý do tốt.

Nhìn thiếu niên đang ngủ, y mỉm cười không rõ hàm xúc – hành trình Châu Âu mà y đã sắp xếp nhất định sẽ khiến người này càng thêm buồn bực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.