Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

Chương 23



Mấy người Hướng Thanh Thiên nói muốn đi liền lập tức đi luôn, động tác vô cùng mau lẹ, mua được vé tàu tối ngày mai liền lập tức muốn về. Vé tài cũng không phải dễ mua như vậy, cho nên bọn họ mua ba vé đứng một vé ngôi, vé ghế ngồi là cho Lưu Toa đang mang thai, hai lão nhân lại chỉ có thể đứng một đường mười mấy tiếng về nhà. (khiếp cái độ vô sỉ của nhà này -_-)

Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân cùng nhau đưa bọn họ đến nhà ga, đến trước trạm, Hướng phụ kéo Hướng Thanh Vân sang một bên, hít một hơi thuốc nghiêm mặt nói với hắn:

“Con hiện tại khó khăn như vậy, trong khoảng thời gian này trước không cần gửi tiền cho ta và mẹ con, chúng ta trong tay tiền đủ dùng, khi nào không đủ thì sẽ hỏi con.”

Hướng Thanh Vân cúi đầu:

“Cha.”

Hướng phụ vỗ vỗ vai anh, tiếp nhận hành lý trên tay quay đi.

Tiễn người xong, Diệp Giai Văn tới chỗ Trương Viễn Tân một chuyến, Trương Viễn Tân giao cho cậu  một cuộn băng và một tờ giấy, trên tờ giấy viết hết tất cả những tin tức mà Lưu Toa biết được về Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn. Đến cả nguyên quán Diệp Giai Văn H thị đều viết ra, Hướng Thanh Vân thì chỉ còn kém không đem ngày sinh tháng đẻ cũng khai ra. Diệp Giai Văn vừa tức giận vừa buồn cười, Trương Viễn Tân nói:

“Đừng nóng vội, cậu nghe băng ghi âm một chút đi.”

Đem cuộn băng bỏ vào máy ghi âm, âm thanh phát ra có hơi ồn ào, nhưng tiếng Lưu Toa khóc cầu xin khoan dung lại nghe rất rõ ràng, Diệp Giai Văn một bên cảm thấy mình làm hơi quá, một bên lại có chút cảm giác hãnh diện.

Trương Viễn Tân nói:

“A Long vốn chỉ là tưởng dọa dọa cô ta một chút, còn chưa có hỏi cái gì, cô ta đã đem hai người khai ra trước. Viết giả thì thôi đi, đây viết còn đều là thông tin thật, đến cả Hướng Thanh Vân sẽ đi chỗ nào mua đồ ăn đều viết ra. Tớ vốn đang cảm thấy làm hơi quá, nhìn xem này, thật sự là!”

Diệp Giai Văn nhún vai:

“Không ngoài dự kiến.”

Trương Viễn Tân hỏi hắn:

“Đứa trẻ trong bụng cô ta không có việc gì chứ? Tớ chỉ sợ làm ra mạng người.”

Diệp Giai Văn nói:

“Không có việc gì, người đã về rồi, một chút việc cũng chưa thấy, tớ thấy cô ta tá chồng một bạt tai cũng không nhẹ đâu.”

Trương Viễn Tân nói:

“Vậy là tốt rồi. Thế nào, nếu không tớ nhờ A Long diễn lại một màn, đem thứ này giao cho Hướng Thanh Vân nhà cậu, để chính hắn nhìn xem?”

Diệp Giai Văn đem tờ giấy thu vào ví, nói:

“Về cuộn băng, cậu giúp tớ hủy đi, không phải thứ tốt. Cái khác tớ sẽ tự giải quyết.”

Lại đưa mấy trăm đồng tiền cho Trương Viễn Tân

“Tớ sẽ không ra mặt, cậu giúp tớ mời bọn họ ăn bữa cơm, cám ơn nhé.”

“Long ca” tên kia là người quen ở quán bar của Trương Viễn Tân, vài thanh niên lập một ban nhạc, cho nên ăn mặc có chút quái gở, thập niên 90 đã muốn xăm hình, nhuộm tóc, mang khuyên tai này nọ, người bình thường còn không tiếp thu được, nhìn bọn họ cứ tưởng xã hội đen. Kỳ thật những người đó cũng không tệ, Trương Viễn Tân nói bọn họ đặc biệt nghĩa khí, chỉ cần là bạn bè thì chẳng cần biết việc gì, giúp được liền giúp, rất đáng tin. Thực ra Diệp Giai Văn đời trước đã gặp qua A Long, A Long thích Trương Viễn Tân, theo đuổi rất lâu, đến năm bọn họ mới chính thức yêu nhau, sau hẹn hò được hai ba năm lại vì tính cách không hợp mà chia tay. Bởi vì chuyện này, cho nên về sau A Long và Hướng Thanh Vân hẳn là sẽ có cơ hội gặp mặt. Vì tránh cho về sau bị lộ, A Long trước mặt Hướng Thanh Thiên diễn một màn thì được, nhưng không thể xuất hiện trước mặt Hướng Thanh Vân.

Tiễn mấy thân thích kia về quê được một ngày, Hướng Thanh Vân nghĩ bọn họ chắc là đã về đến nơi, liền gọi điện thoại về thị trấn xem, nhưng vẫn không có người tiếp. Anh cách một giờ gọi một lần, buổi tối gọi vài cuộc cũng không có người nhấc máy, ban ngày đến công ty còn gọi tiếp, sau thì đến điện thoại cũng không liên lạc được. Cha mẹ Hướng Thanh Vân ở nông thôn lại không có điện thoại, muốn hỏi đều không hỏi được. Hướng Thanh Vân lo lắng bọn họ xảy ra chuyện, Diệp Giai Văn nói:

“Nếu không anh gọi cho chị hoặc em gái anh xem, bọn họ đều ở thị trấn, nhờ bọn họ đi xem người đã về chưa.”

Vì thế Hướng Thanh Vân liền gọi cho Hướng Hải Quyên, không quá hai lần đổ chuông Hướng Hải Quyên đã nhanh bắt máy, nói người đã về đến, không có việc gì. Anh hỏi bọn họ vì sao không nghe điện thoại, nói là đi bệnh viện kiểm tra thân thể, không nghe điện thoại được.

Diệp Giai Văn trong lòng biết rõ có chuyện gì nhưng không nói, để Hướng Thanh Vân hai ngày sau gọi điện hỏi một chút. Sau hai ngày gọi, điện thoại có người nhấc máy, nhưng Hướng Thanh Vân vừa mới mở miệng alo một tiếng thì đầu kia liền dập ngay, gọi lại thì không được nữa.

Diệp Giai Văn nói:

“Thôi, biết bọn họ không sao là tốt rồi, dù sao cũng không trông cậy vào bọn họ giúp cái gì. Chỉ sợ đứa bé trong bụng Lưu Toa có làm sao thôi.”

Hướng Thanh Vân muốn nói gì đó, lại nuốt xuống, thở dài.

Một tuần sau, Hướng Thanh Vân đưa cho Diệp Giai Văn 1 vạn rưỡi, Diệp Giai Văn hoảng sợ, Hướng Thanh Vân nói:

“Anh đi mượn, em trước cầm trả nợ đi. Phần còn lại anh sẽ nghĩ cách.”

Diệp Giai Văn thực cảm động. Hướng Thanh Vân người này dễ dàng đem tiền cho người khác mượn, nhưng lại không dễ mở miệng vay tiền người ta. Nếu không phải quá khó khăn lo không nổi nữa thì anh đều muốn tự mình chống đỡ, đời trước số lần anh hỏi người vay tiền cũng chỉ tính được trên một bàn tay. Anh vay tiền không phải cho mình, thường thường là vì người khác, lại vì anh bình thường làm người rất được, cho nên trong thời gian ngắn có thể mượn được nhiều tiền như vậy. Lần trước mượn bốn ngàn định đưa cho bọn Hướng Thanh Thiên dùng, rồi lại cho bọn họ một ngàn tiền về, lại đi mượn được 1 vạn hai, liền lập tức đưa cho Diệp Giai Văn.

Qua hơn một tháng, buổi chiều Diệp Giai Văn vô cùng vui vẻ trở về, trước ôm đầu Hướng Thanh Vân hung hăng hôn vài cái, phấn chấn nói:

“Tìm được người rồi! Tiền cũng lấy được rồi!”

Hướng Thanh Vân cũng mừng rỡ:

“ Lấy được tiền sao?”

Diệp Giai Văn lấy ra một phong bì đưa cho Hướng Thanh Vân, bên trong là 1 vạn năm Hướng Thanh Vân đưa cho cậu:

“Lấy được! Đáng tiếc kéo dài hai ba tháng, mất bao công sức như vậy mà một phân tiền cũng không lấy được, toàn đem trả tiền vay nặng lãi!”

Trải qua một phen rắc rối như vậy, không phải đền tiền là tốt lắm rồi, còn nghĩ gì đến lãi lỗ! Hướng Thanh Vân làm sao còn có thể không vui, liền nói quá tốt quá tốt, u ám trên mi mấy ngày qua cũng tiêu tán mất. Buổi tối bán canh ma lạt, còn ba mươi phút nữa mới đến mười giờ Hướng Thanh Vân đã lôi kéo Diệp Giai Văn dọn dẹp quán trở về. Diệp Giai Văn nói không được anh, đành phải bán cho xong mấy cái này nọ rồi lấy cớ với mấy người khách đang xếp hàng, hôm nay quán nghỉ sớm.

Về đến nhà, hai người tắm rửa xong, Hướng Thanh Vân xả một bồn nước ấm, nói để cho Diệp Giai Văn ngâm chân. Bây giờ đã là tháng giiêng, trời rất lạnh, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ ngâm chân một chút sẽ thoải mái hơn. Hướng Thanh Vân cầm lấy chân Diệp Giai Văn, chậm rãi lấy tay xoa nắn cho cậu, giống như  đang thưởng thức một kiện đồ sứ quý báu. Anh không học qua mát xa, chỉ là dựa vào xúc cảm ấn tới ấn lui, Diệp Giai Văn nói đau chỗ nào anh liền nhu nhu chỗ đấy, nhu xong rồi lại dùng khăn mặt lau khô chân, lại gác lên đùi mình, giúp hắn xoa nắn ngón chân.

Da của Diệp Giai Văn tương đối khô, đến mùa đông mu bàn tay bàn chân đều bị tróc da. Hướng Thanh Vân giúp cậu cắt hết móng tay móng chân, lại lấy ra một lọ kem dưỡng da, cầm lấy cái chận đã rửa sạch của cậu bôi lên, bôi đến tận từng ngón chân, cả người phía dưới toàn là kem dưỡng da. (chém mạnh)

Diệp Giai Văn có chút ngạc nhiên:

“Anh mua à?”

Hướng Thanh Vân gật gật đầu:

“Anh thấy mu bàn tay em đều bị lạnh đến nứt ra rồi, nên ra cửa hàng mua một lọ.”

Diệp Giai Văn cười nói:

“Làm sao, chê da em cọ làm anh đau à?”

Hướng Thanh Vân chỉ thành thật nói:

“Không đau, anh là sợ em đau.”

“Đồ ngốc.”

Diệp Giai Văn cười nhẹ nhàng đá hắn một cái, Hướng Thanh Vân bắt lấy chân cậu thuận thế liền đè lên cả người lên, đem cậu đặt trên giường, nắm lấy hai tay, lại bôi lên một lớp kem dưỡng da.

Hai người cọ cọ lại châm lửa, Hướng Thanh Vân liền lấy lọ kem dưỡng da mới mua làm đồ bôi trơn luôn. Buổi tối hôm nay Diệp Giai Văn đặc biệt mẫn cảm, loại cảm giác này không phải chỉ trên sinh lý, mà là một loại từ trong ra ngoài, toàn thân đều thấy ấm áp. Cậu liền liều mạng nắm lấy ga giường, thiếu chút nữa xé rách. May mà không bị rách, giá một cái ga giường cũng không rẻ đâu a~.

Làm xong, hai người tiện thể ôm tay ôm chân ôm thành một đoàn nói chuyện riêng tư.

Diệp Giai Văn vô cùng thỏa mãn than thở:

“Em cửa hàng trang hoàng cũng sắp xong rồi, năm nay là có thể mở. Chỉ còn biển hiệu là chưa đặt làm, em còn đang do dự, cửa hàng gọi là gì thì được đây? Giai vân xuyến xuyến hương thế nào?”

Hướng Thanh Vân nói:

“Em nói cái gì cũng tốt.”

Diệp Giai Văn nói:

“Vậy kêu Giai vân xuyến xuyến hương đi! Ngày mai em đi tìm người đặt làm biển hiệu! Anh xem a, nếu em buôn bán luôn tốt như vậy, kiếm đủ tiền, về sau có thể mở chi nhánh, hoặc là để người khác gia nhập thành chuỗi cửa hàng, thu phí gia nhập của bọn họ. Về sau cái nào cũng đều là Giai vân xuyến xuyến hương, em chính là đại lão bản nha!”

Hướng Thanh Vân nói:

“Đợi nhóm bọn anh kiếm đủ tiền, anh mang em đi Tân Cương, xem huân y thảo!”

Diệp Giai Văn sửng sốt một lúc, hưng phấn khát khao gì đều tan mất, ngược lại có chút đau thương. Hướng Thanh Vân nhẹ nhàng ôm lấy mặt cậu:

“Làm sao vậy? Lúc còn học đại học em không phải đã nói muốn đi sao?”

Diệp Giai Văn cười cười:

“Muốn đi, tích cóp đủ tiền chúng ta liền đi. Em còn muốn đi Tứ Xuyên, ha ha bọn họ mới là canh ma lạt chân chính. Còn có Tây An, Nội Mông, em còn muốn ra nước ngoài, lúc còn rất nhỏ đã muốn đi Ai Cập xem Kim Tự Tháp. Tích cóp đủ tiền, em cái gì cũng không thèm quản nữa, đi chu du thế giới!”

Bọn họ hiện tại giống như đôi vợ chồng Foster trong một tác phẩm của Mark Twain (không dịch được tên tác phẩm nên tớ bỏ luôn), tuy rằng còn chưa làm được cái gì, tiền chưa lấy được đến tay, cũng đã bắt đầu nổi lên khát khao về một tương lai tốt đẹp, bắt đầu từ việc làm sao để giải quyết khốn cảnh trước mắt, rồi nói đến chuyện xây một đống biệt thự trong rừng mưa nhiệt đới, cơ hồ đem tất cả những điều tốt đẹp trong đời đều đem ra lên kế hoạch hết rồi.

Ban đêm, Hướng Thanh Vân thích ôm Diệp Giai Văn ngủ. Này nếu là mùa hè, hai người đàn ông ôm nhau ngủ cả đêm, buổi sáng dậy liền một thân đầy mồ hôi bức bối. Cho nên ban đêm Diệp Giai Văn luôn luôn nhích ra khỏi lòng anh, nhưng mà Hướng Thanh Vân lúc nào một tay ôm cậu trở về, tiếp tục ngủ. Ngày hôm sau Diệp Giai Văn hỏi anh, anh nói là thân thể phản ứng theo bản năng, chính mình ban đêm hoàn toàn không có tỉnh. Mùa hè có điểm khó chịu, mùa đông lại thư thái, hai người ôm nhau đặc biệt ấm áp, thường thường sáng ra đều tiếc không muốn rời ổ chăn.

Ngày hôm sau cuối tuần không cần đi làm, Diệp Giai Văn nằm lì trên giường không chịu dậy, Hướng Thanh Vân dậy trước, dọn dẹp nhà cửa một chút, đem quần áo bẩn tối hôm giặt sạch. Diệp Giai Văn nửa tỉnh nửa mơ, nghe tiếng bước chân Hướng Thanh Vân trên sàn gỗ phòng khách đi tới đi lui, phát ra tiếng cộp cộp.

Chỉ một lát sau, Hướng Thanh Vân đi tới, tay trái cầm quần Diệp Giai Văn, tay phải cầm một tờ giấy nhăn nhúm, mặt trên chi chít những tin tức nhỏ nhặt của anh cùng Diệp Giai Văn. Anh thấy lạ bèn hỏi Diệp Giai Văn:

“Bảo bảo, đây là cái gì?”

Hết chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.