Lúc Tống Thanh Di mở mắt ra, ánh vào mi mắt hắn là 2 cây nến đỏ long phượng làm hắn sợ run một chút, lập tức cảm thấy cả người khô nóng không bình thường.
Cười khổ, không nghĩ tới bộ dạng hiện tại của hắn mà vẫn còn có người có hứng thú để giở thủ đoạn.
Nhưng là thanh âm ngoài cửa làm cho Tống Thanh Di sợ ngây ngẩn cả người.
“Nghiệt tử, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của ngươi vô luận như thế nào cũng không cho phép người ra khỏi phòng này”. Thanh âm quen thuộc quát lớn truyền đến cùng với thanh âm xích sắt cùng khóa vang lên khe khẽ.
Ước chừng là nghe bên trong không có động tĩnh cũng không có đáp lời, người bên ngoài mới thở dài ly khai.
Kỳ thật không phải là Tống Thanh Di không muốn trả lời mà là hắn bị dọa cho ngây người.
Lăng lăng ngẩng đầu đánh giá xung quanh một chút, Tống Thanh Di mới phát hiện bản thân mình vẫn đang quỳ trên mặt đất, trên người còn quấn dây thừng. Mà phòng này cũng làm cho hắn khiếp sợ không thôi, thanh âm của phụ thân lúc nãy đã muốn nói cho hắn biết đây là hỉ phòng của hắn.
Tống Thanh Di nhớ rõ hắn cả đời chỉ yêu một nữ nhân nhưng lại 2 lần kết hôn, được phụ thân thừa nhận chỉ có lần cưới chính thê, mà động phòng lần đó cũng bị phụ thân trói lại, mà mẫu thân sợ hắn chống cự cho hắn uống dược thôi tình.
Chịu đựng trên người không khỏe, Tống Thanh Di miễn cưỡng cởi bỏ dây thừng trên người, ánh mắt lăng lăng nhìn người mặc giá y đỏ thắm thêu hình đôi hoa sen mọc cùng một gốc đang ngồi trên giường, tóc dài đen nhánh cột thành đuôi ngựa được hỉ khăn buông xuống che lại, hai tay trắng nõn đang cầm quả bình an, đây là nương tử của hắn, là chính thê của hắn.
Hỉ phục đỏ thắm thêu hình hoa sen đôi, đó là trang phục chỉ có chính thê mới được mặc, vậy là hắn thật sự trở lại buổi tối ngày hắn thú chính thê.
Tống Thanh Di trong lòng vô cùng khiếp sợ, đây là chuyện gì,hắn rõ ràng bị hai người kia hợp mưu trộm đi bí phương tổ truyền, đoạt đi gia sản, cha mẹ buông tay nhân gian, chính mình cũng bị đuổi đi, chán nản chịu đói ở trong miếu chờ chết, sao bây giờ mở mắt ra chính mình lại quay trở về quá khứ.
Hắn đây là nằm mơ sao?
Hung hăng nhéo chính mình một cái, rất đau cơ hồ muốn rớt nước mắt, Tống Thanh Di run sợ một chút. Không phải nằm mơ, hắn thật sự trở về thời điểm mọi việc còn chưa diễn ra.
Hắn run rẩy tiến về phía trước từng bước, người ngồi trên hỉ giường nghe thấy động tĩnh của hắn thì giật mình, quả bình an trên tay lập tức rơi xuống đất.
Thanh âm quả bình an rơi xuống đất làm bừng tỉnh Tống Thanh Di, thấy người nọ giật mình, nhớ tới phải nhặt quả bình an liền cúi người xuống muốn nhặt, sau đó nghĩ tới nàng dâu khi chưa được mở khăn voan thì không được di động, liền dừng lại động tác.
Bởi vì hành động kia, khăn voan màu đỏ hơi hơi di động.
Tống Thanh Di cũng ngừng động tác lẳng lặng nhìn người nọ. hắn nhớ rõ…. Người nọ tên là Tề Nhuận Vân đi. Lắng đọng trong trí nhớ là hình ảnh máu tươi nhuộm đỏ, Tống Thanh Di cắn chặt răng, ánh mắt hối hận dán chặt vào bụng bằng phẳng của người nọ.
Từng….hoặc là phải nói những chuyện phát sinh về sau, chính thê im lặng này của hắn, chỉ vì hắn lại một thi hai mệnh, mang theo đứa con chưa xuất thế của hắn vô thanh vô thức nằm trong vũng máu đỏ tươi, trong ngực ôm duy nhất là một khối bài vị mà bản thân tự khắc, bên trên chỉ ghi duy nhất Tống tề thị Nhuận Vân.
Đóng chặt hai mặt, cuối cùng cũng không làm cho nước mắt đong đầy trong khóe mắt chảy xuống. Tống Thanh Di dùng sức che miệng mình, hiện tại nhà của hắn chưa có tán, cha mẹ khỏe mạnh, chính thê chưa vong, ấu tử chưa ra, hết thảy đều còn kịp, không thể khóc! Không thể để cho người khác nhận thấy khác thường. trải qua một đời, hắn cảm thấy thật may mắn, đây là ông trời thương tiếc hắn, phải hảo hảo quý trọng.
Thật vất vả áp chế cảm xúc, Tống Thanh Di cẩn thận tiến lên, mang theo thành kính cầm lấy xứng can ở trên bàn- hắn đã từng làm như thế nào, tùy tay xả khăn voan, không có rượu giao bôi, không có hạt sen, đậu phộng, bánh chẻo, chính là nương theo dược tính muốn chính thê của hắn, hoàn toàn là để hoàn thành trách nhiệm với phụ thân hắn, không có sự tôn trọng cùng thương tiếc đối với chính thê.
Hắn nhớ rõ ngày thứ hai sau động phòng, hắn đi tìm phụ thân bàn về đám cưới với sư muội, hoàn toàn không để ý tới người bị hắn tàn sát bừa bãi một đêm có đứng dậy được hay không, lại làm như thế nào chống đỡ thân thể khó chịu đi hậu viện thỉnh an nhóm mẫu thân di nương thúc phụ.
Hiện giờ, hắn bị mẫu thân uy dược, nhưng không có tức giận giống như lúc ấy, chỉ là đôi mắt nhìn người này thấy thẹn cùng thương tiếc- hắn biết người này là vô tội, càng không xóa đi được hình ảnh người này nằm trong vũng máu.
Xứng can nhấc lên khăn voan, lộ ra khuôn mặt trơn bóng-người nọ hạ mi mắt, tóc dài đen mượt được chải chuốt thật hảo được cố định bởi một cây trâm bằng ngọc lưu ly đơn giản, khuôn mặt sạch sẽ nhưng không ôn nhu, lạnh nhạt nhưng tao nhã. Mà ánh mắt hắn dừng ở cây trâm làm Tống Thanh Di hơi hoảng hốt-hắn nhớ rõ, cây trâm cài tóc này chỉ có con dâu Tống gia mới được đeo, mà màu sắc của nó thể hiện chỉ có chính thê mới được đeo. Chính là sau này hắn lại đoạt đi cây trâm này, đưa cho nữ nhân rắn rết mà hắn mê tít, đem vị trí đương gia chủ mẫu của Tề Nhuận Vân ném đến trên mặt đất. Mà cha mẹ hắn cũng vì sự kiện này mà ầm ĩ với hắn một trận, mà mẫu thân cũng vì chuyện này mà tức đến sinh bệnh.
Tựa hồ là bởi vì Tống Thanh Di vẫn không có hành động tiếp theo, Tề Nhuận Vân rốt cục ngẩng đầu, cùng Tống Thanh Di đối mặt nhìn nhau.
Bởi vị bị uy dược trợ tình, Tống Thanh Di phi thường khô nóng, hơn nữa mới vừa rồi kích động sắc mặt càng thêm ửng hồng. Tròng mắt hiện lên tơ máu, nhớ tới chuyện cũ ánh mắt càng âm trầm, nước mắt lại càng muốn rơi xuống, làm cho Tề Nhuận Vân ngẩng lên nhìn hắn sửng sốt một chút, sau đó nâng tay cởi bỏ hồng y trên người.
“Thỉnh gia thương tiếc…” Tề Nhuận Vân cúi đầu nói, thanh âm không tính êm tai, nhưng cũng không khiến cho người nghe thấy phản cảm, hơn nữa biểu tình lúc này chỉ có lạnh nhạt, anh mắt buông xuống lại làm cho trong lòng của Tống Thanh Di vừa động.
Tuy rằng thời gian ở chung không nhiều lắm, người này cũng luôn im lặng như vậy, chỉ cúi đầu nói một câu “ thỉnh gia thương tiếc”, mà câu này cũng ít nhiều làm cho hắn lưu lại ấn tượng.
Tuy răng bây giờ nam nữ đều có thể sinh con, nhưng chủ yếu vẫn là lấy nữ thê, nam thê chỉ có gia đình nghèo khó, tình thế bức bách, tuy rằng Tề Nhuận Vân không thuộc tình huống này, nhưng Tống gia gia thế to lớn như vậy, Tề gia đưa hắn tới,làm sao không phải là cuộc sống bức bách. Mà Tề Nhuận Vân làm con trai trưởng cũng vì ngày sinh tháng đẻ hợp với Tống gia nhà bọn hắn mà bị gia tộc buông tha, Tống Thanh Di từng cảm thấy là nam nhân hắn hẳn phải nên tức giận. Bị bắt buộc như thế, tôn nghiêm chính mình còn không có, nhưng Tề Nhuận Vân lại im lặng chấp nhận, thậm chí câu nói trong đêm tân hôn “thỉnh gia thương tiếc” giống như là cam nguyện mà nói ra, bởi vậy Tống Thanh Di đã từng có chút khinh thường Tề Nhuận Vân, thậm chí bởi vì quan hệ với nữ nhân kia mà đối với người vô tội này lại càng không muốn gặp.
Nhưng là lúc này, trải qua một đời nhân tình ấm lạnh, Tống Thanh Di còn như thế nào không rõ, Tề Nhuận Vân như vậy xem như buông tha tương lai chính mình, chấp nhận lui về phía sau làm người chủ gia đình, có lẽ về phương diện này Tề Nhuận Vân so với Tống Thanh Di càng hiểu rõ hai chữ trách nhiệm.
Thở dài Tống Thanh Di buông xứng can trên tay, hạ phúc khó chịu làm hắn khó có thể duy trì lý trí, mà người trước mắt đã cởi ra ngoại y, mà nội y mong manh có thể nhìn xuyên qua lại làm cho hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mà câu nói “ thỉnh gia thương tiếc” lại làm cho hắn không cảm thấy phản cảm mà trong lòng lại có một tia ôn nhu.
Hắn có chút vội vàng cởi bỏ y phục, Tống Thanh Di nhắm mắt trấn định một chút- thân thể khác thường ngay cả đối phương cũng nhận ra. Cười khổ một tiếng, không nghĩ lại khiến cho Tề Nhuận Vân chịu khổ giống như kiếp trước, nhưng tựa hồ ngay cả bản thân hắn cũng không thể khống chế được.
Miễn cưỡng kéo lại một tia lý trí, Tống Thanh Di lấy qua hai chén rượu ở bên giường, đưa một ly qua: “ Thật có lỗi, ủy khuất cho ngươi”. Không đợi Tể Nhuận Vân trả lời, Tống Thanh Di kéo tay Tề Nhuận Vân quàng qua uống rượu giao bôi, sau đó lại đem đậu phộng, hạt sen, bánh chẻo và các loại vân vân cho vào trong bát, mang theo điểm thô lỗ dồn dập uy hai người ăn.
Tống Thanh Di nhận thấy chính mình nói “Uỷ khuất” làm cho đôi mi của đối phương hơi run rẩy một chút, sau đó người nọ không có phản ứng gì, dù hắn không muốn lập lại lỗi lầm trong quá khứ nhưng động tácTống Thanh Di vẫn có một chút dồn dập thô lỗ, chính là khi Tống Thanh Di buông màn xuống, người đó hơi hơi nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khai tân trả nợ T T