Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 45



Ngày thứ hai thức dậy, Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân cấp cha mẹ thỉnh an xong, ngoài viện truyền lời, nói là có người ở diêu hán tìm thiếu gia.

Tống Thanh Di trong lòng biết chắc là Trịnh lão đầu cho người mang thành phẩm lại đây, lập tức cho người dẫn người đó đến thư phòng.

“Lâm Vũ cùng nhau đến xem đi”. Biết chính quân nhà mình khẳng định là quan tâm chuyện này, Tống Thanh Di quay đầu lại nói.

Đã thấy Tề Nhuận Vân có chút ảm đạm, vốn hắn phi thường quan tâm chuyện này nhưng khi nghe lời nói của Tống Thanh Di hắn lại không có phản ứng gì.

“Lâm Vũ?” Tống Thanh Di thấy tinh thần hắn không tốt lắm, lập tức trách mình hôm qua lỗ mãng, diêu hán ngoài thành dù sao đối với người mang thai như Tề Nhuận Vân là quá nóng, sợ là phải mấy ngày nữa mới có tinh thần.

Nghe Tống Thanh Di gọi mình, ánh mắt Tề Nhuận Vân lóe lóe: “Ân”.

“Ta đi gặp người ở diêu hán, ngươi vẫn là nên quay về nghỉ ngơi đi, nhìn ngươi có chút xanh sao”. Tống Thanh Di theo bản năng nhìn nhìn sắc mặt Tề Nhuận Vân, nghĩ xem hắn không thoải mái ở chỗ nào.

Ánh mắt Tề Nhuận Vân nhìn thẳng Tống Thanh Di, ánh mắt còn thật sự nhìn kĩ hắn. Tống Thanh Di ngây người một chút: “Lam sao vậy?”.

Lắc đầu, Tề Nhuận Vân không có trả lời, chỉ là thản nhiên nói: “Hay là đi thư phòng trước đi, người tới sợ là chờ sốt ruột”.

Người ở diêu hán đúng là học đồ A Nghĩa kia, hắn quả nhiên mang theo phương bài lưu ly mà Trịnh lão đầu đốt hợp mang theo lại đây tìm Tống Thanh Di.

Trịnh lão đầu bởi vì là quản sự ở diêu hán, không dễ dàng rời đi, mà chuyện tình Tống Thanh Di muốn thí nghiệm lại chỉ có vài người biết, bởi vậy sáng sớm kêu A Lâm cùng A Nghĩa, một người tiếp tục ở lại diêu hán, một người vội vàng đánh xe ngựa đến Tống phủ tặng phương bài.

“Thiếu gia, đây là sáng nay đốt đi ra”. A Nghĩa đem đồ vật trình lên. Đồ vật này sáng sớm đốt hảo, bởi vì cũng không có hoàn toàn thiếp hợp cùng nhau, làm lạnh được nửa giờ, thời điểm mang đi còn nóng bỏng tay.

Tống Thanh Di tiếp nhận phương bài, đó là một phương bài màu tím hình vuông, vốn là một bài tử bình thường giờ khắc này lại có bộ dáng khắc văn ngũ phúc trình tường màu vàng nhạt, màu ánh sáng nhẹ nhàng tươi đẹp, tính chất thông thấu. Nhất là chỗ trùng nhau của hai màu bởi vì mặt trái lộ ra màu tím, thời điểm xem có cảm giác kì dị biến sắc.

Tống Thanh Di cẩn thận nhìn đồ án cùng phương bài hợp lại một chỗ, vẫn có thể nhìn ra một số chỗ đã sửa sang. Bởi vì hôm qua là thí nghiệm lần đầu, không có kinh nghiệm nên khiến cho đường hoa văn ngũ phúc trình tường cùng phương bài không hợp vào được với nhau nên tự nhiên có cảm giác này, mặt khác thêm lưu ly trấp tuy rằng là cùng màu, nhưng là bởi vì mỗi kiện lưu ly đốt chế ra đều là độc nhất vô nhị, cho nên cùng là vàng nhạt, hai kiện lưu ly cũng thường thường có chút sai biệt về màu sắc. Này cũng khiến khi hợp lại cùng một chỗ có chút bất bình mà còn sai biệt về màu sắc.

Bất quá những thứ này đều có kỹ thuật điều chỉnh, Tống Thanh Di nhưng thật không lo lắng, thành phẩm này cũng làm cho bọn họ cảm thấy biện pháp này có khả thi. Nghĩ đến những lưu ly thứ phẩm của Tống gia sau này cũng không cần phải mang đi chôn nữa.

Lúc trước chuyện này tuy rằng đã bẩm báo với phụ thân, nhưng cũng không đề cập qua chuyện tình dùng là thứ phẩm, bởi vì chuyện này đối với những thế gia dựa vào lưu ly làm nghề đây chính là chữa phế thành bảo vật, lợi ích bên trong không cần nói cũng biết. Tống gia gia nghiệp đai, hạ nhân lại đông, ai cũng không thể cam đoan người hầu hạ lại trung tâm như một, bởi vậy tối hôm qua Tống Thanh Di tới chỗ phụ thân, liền không có nhắc tới, hôm nay sau chuyện này phải thận trọng báo cho phụ thân biết.

Cầm phương bài trong tay Tề Nhuận Vân ở một bên ánh mắt lóe sáng, Tống Thanh Di đối A Nghĩa nói: “Việc này sau này không cần nhắc lại, ngươi như cũ ‘chính là’ cùng A Lâm đốt lô, mỗi ba ngày mang bản ghi chép lại đây, sau này các người toàn bộ nghe ta cùng Trịnh lão đầu, việc này ta sẽ cùng phụ thân làm rõ, nhớ kỹ, hôm nay cùng hôm qua, ngươi cũng không biết chuyện tình phương bài này”. Tống Thanh Di một phen nói nặng nhẹ luân phiên, đem hai người quải tới dưới tay chính mình.

A Nghĩa cũng biết khối phương bài này có ý nghĩa gì, đối với thiếu đông gia có thể coi trọng chính mình mà kích động, bởi vậy lập tức biểu hiện trung tâm cùng cam đoan, liền chạy về diêu hán.

Mà Tề Nhuận Vân sau khi xem xét phương bài cũng nhìn ra vấn đề giống như Tống Thanh Di, thở dài, “Vẫn là còn nhiều địa phương cần cải thiện?”. Sau đó mím môi, hắn nghe Tống Thanh Di nói với A Nghĩa, tự nhiên hiểu được tính toán của hắn, bí mật tối trọng yếu người tham dự phải là người có thể tin cùng trung tâm, nếu trong lời nói của Tống Thanh Di đã có tính toán như vậy, tốt nhất người làm khuôn nên là chính mình, dù sao người biết càng nhiều, tin tức bị lộ ra sẽ càng lớn. Chính là nếu chính mình đến làm…Tề Nhuận Vân sờ sờ bụng đã bắt đầu nhô ra, nghĩ đến động tĩnh đêm qua của người này, muốn tiếp nhận làm khuôn lời nói ra cũng khó nói nên lời.

Hắn vẫn biết phu quân nhà mình đối với đứa bé trong bụng có chú ý khác thường, tuy rằng lúc trước nói cho chính mình hành động tự do, nhưng hiện tại lời nói này còn có giữ lời không?.

Tống Thanh Di nhìn thấy Tề Nhuận Vân nhíu mi, trong lòng không rõ, “Hôm qua khẳng định là bị nóng, hôm nay luôn mệt mỏi như vậy, việc này nếu không ta nói phụ thân tìm một sư phụ làm khuôn đến…” Lời còn chưa dứt, Tống Thanh Di liền thấy ánh mắt Tề Nhuận Vân chuyển tới, trong miệng ngừng một chút. Hắn có thể hiểu được tâm tư chính quân nhà mình, chính là lo lắng thân thể của hắn…Nhưng lập tức lại nghĩ đến phán đoán trong lòng trước đây nếu Tề Nhuận Vân không gặp chính mình, hắn có thể sống thoải mái hơn nhiều, lúc này trong miệng càng khổ, thế nhưng những lời tiếp theo không biết phải nói ra như thế nào.

Cuối cùng vấn là Tề Nhuận Vân lên tiếng trước, “Kỳ thật, hiện tại dùng đều là khuôn mẫu loại nhỏ, ta vẫn có thể làm được, sau này, diêu hán sử dụng khuôn mẫu lớn, khi đó ta tự nhiên sẽ không tiếp nhận”.

Tống Thanh Di có chút do dự,  hắn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Tề Nhuận Vân, nhưng lại sợ vì việc này mà khiến cho trong lòng Tề Nhuận Vân buồn bực.

Tề Nhuận Vân thở dài, ngẩng đầu nói: “Gia yên tâm đi, Lâm Vũ biết tầm quan trọng của đứa trẻ trong bụng, nhất định sẽ không lấy ra vui đùa”. Ánh mắt hướng tới tràn đầy cầu xin cùng mong ước.

Trong lòng Tống Thanh Di lộp bộp một chút, hắn trong lời nói của Tề Nhuận Vân ẩn ẩn nghe ra ý tứ khác, nhưng không kịp suy  nghĩ cẩn thẩn, đã bị ánh mắt cảm xúc kia áp đảo. “Lâm Vũ, đừng như vậy, ta cũng không có không đồng ý, chúng ta đây không đi diêu hán? nhiệt độ trên núi càng ngày càng nóng, ở tại Trừng Mặc Hiên ta đều lo lắng ngươi qua mùa hề đều không thoải mái, huống chi là diêu hán nơi đó lại nóng như vậy”.

Nghe phu quân nhà mình phóng thấp tư thái cùng lời nói Tề Nhuận Vân dừng một chút, hắn trong lòng có chút không rõ, nếu Đoan Cẩn vẫn quan tâm chính mình sao mấy ngày gần đây ở chung vẫn có ngăn cách, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì đứa nhỏ? Nếu vậy cần gì phải thổ lộ tình cảm. Mang theo điểm không rõ này, Tề nhuận Vân lúc này cũng chỉ có thể gật đầu: “Hảo”.

Việc này liền định như vậy, Tống Thanh Di vẫn là đồng ý cho Tề Nhuận Vân lúc rảnh rỗi làm một ít khuôn mẫu, bất quá thời gian không được quá dài, mỗi ba ngày A Nghĩa lại lại đây đưa bản ghi chép rồi mang đi. Lượng như vậy tự nhiên là không đủ dùng cho thí nghiệm, dù sao mỗi lần nhập lô tiểu kiện thường thường phải ba bốn mươi kiện, ba ngày không biết có thể đốt bao nhiêu lô, chỉ là Tề Nhuận Vân một người sao có thể vội được.

Tệ Nhuận Vân cũng chỉ có thể tự mình hiểu lấy, hắn biết chuyện này chính mình không nên miễn cướp tham gia vào, chẳng qua việc này ngay từ đầu cũng có ý tưởng của hắn trong đó, đã nghĩ ra cũng là một phần lực. Mà mặt khác, trong lòng có lo lắng, kiên trì ý tưởng cũng là muốn nhìn phản ứng của Tống Thanh Di.

Chính là, theo kết quả cuối cùng, nghi hoặc của Tề Nhuận Vân cũng không chiếm được lời giải đáp.

Rồi sau đó đến chuyện này nhưng thật ra là ngoài ý muốn, Tống Thanh Di cũng không hỏi ý kiến Tống phụ, mà lấy tư cách cá nhân hướng nhà mẹ đẻ Tề Nhuận Vân đặt đơn hàng. Tề gia vốn là thế gia chế khuông, khuôn mẫu lưu ly rất có danh tiếng, khuôn mẫu Tống gia cũng có một phần xuất phát từ gia đình hắn.

Bởi vậy Tề Nhuận Vân tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng thật ra cũng không nói thêm cái gì.

Nửa tháng này còn có một sự kiện, vì chuyện này mà Tống lão gia kêu riêng Tề Nhuận Vân đi thư phòng.

“Hôm nay lão nhân Tô gia đến hỏi ngươi phô hóa của “lưu ly sư tử”. Tống Thanh Di mới tiến thư phòng đã nghe Tống lão gia ngồi ở sau bàn đầu cũng không nâng nói.

Động tác thỉnh an của Tống Thanh Di hơi hơi dừng một chút, hơi hơi chọn mi.

Không nghe đứa con đáp lời, Tống lão gia ngẩng đầu, thấy biểu tình hắn cũng chưa nói gì, chính là hỏi: “Hiểu được là vì cái gì không?”.

Tự nhiên là hiểu được, Tống Thanh Di cười rộ lên: “Bởi vì phô hóa của “lưu ly sư tử” ảnh hưởng đến đường làm ăn của Tô gia”. Hắn trả lời trảm đinh triệt thiết, giống như là hắn đã sớm đoán trước được hậu quả. Tài nghệ lưu ly của Tô gia so với Tống gia chỉ kém hơn một bậc, bởi vậy mỗi khi có tượng tịch chi tranh đều không thắng được lưu ly của Tống gia. Nhưng tiểu kiện lưu ly của cửa hàng Tô gia kinh doanh cũng rất được yêu thích, đặc biệt là mắt chuồn chuồn còn là trụ cột của cửa hàng, với lại hiện nay những cửa hàng lưu ly ở gần tứ thành đều bị Tô gia độc chiếm, càng không nói đến địa phương nổi tiếng như Cẩm thành.

Từ sau khi sống lại, Tống Thanh Di bắt đầu học tập kinh thương, ánh mắt hắn đã nhìn ra, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tô Nính nhìn trúng Tô gia, Tô gia sống yên trên thị trường căn bản là dựa vào tiểu kiện lưu ly. Dù sao đại kiện lưu ly tinh phẩm không thể thắng nổi Tống gia, mà mặt khác trên thị trường này có rất nhiều thế gia xin một chén canh, chỉ có mắt chuồn chuồn của Tô gia sớm đã chọn tốt địa bàn, cũng là gốc rễ lập nghiệp của Tô gia.

Mà lần này Tống Thanh Di thực hiện là muốn diệt tận gốc, hắn chính là muốn Tô gia ở địa phương mình đắc ý té ngã một phen, chỉ có như vậy mới khiến Tô Nính đau, Tô gia bị thiệt hại.

“Lưu ly sư tử” bất quá là ý tưởng ban đầu Tống Thanh Di nghĩ để thay thế mắt chuồn chuồn, cuối cùng Tề Nhuận Vân lại giúp hắn giải quyết một vấn đề lớn, bằng vào nó mà đoạt được tượng tịch, hung hăng đánh vào mặt Tô gia, hiện tại lưu ly làm náo động trong tượng tịch, “lưu ly sư tử” Tống gia thế nóng thủng trời, kết quả Tống Thanh Di mong muốn cuối cùng cũng xuất hiện.

“Không tồi, vừa qua khỏi đầu tháng, mấy cửa hàng lưu ly ở Cẩm thành đều hỏi qua “lưu ly sư tử”, ta cho người chú ý tình huống trong một tháng, ta nhớ ở Cẩm thành có tám phần kinh doanh mắt chuồn chuồn, nếu tiếp tục nương tình thế này, như vậy tháng này khách hàng sẽ bắt đầu tới cửa hàng chen chúc mua mắt chuồn chuồn”. Tống lão gia sắc mặt không thay đổi tiếp tục nói, “Chiếm đoạt thị trường trong thời gian ngắn như vậy, sau này khi mọi người có phô hóa sẽ tàng trữ chuồn chuồn mắt”.

Tống Thanh Di nghe phụ thân nói xong, vốn nhận được kết quả như dự tính liền bình tĩnh một chút, hơi hơi suy tư, liền hiểu được ý tứ của phụ thân.

Kết quả trước mắt là bởi vì tượng tịch tổ chức ở Cẩm thành, Cẩm thành nổi lên nhờ tượng tịch, khiến cho “lưu ly sư tử” trong thời gian ngắn đại nhiệt, nhưng một khi xuất hiện ở bên ngoài thì, như vậy sức nóng sẽ dần giảm đi, tuy rằng sẽ khó ảnh hưởng nhưng tuyệt không làm cho mắt chuồn chuồn của Tô gia lâm vào tuyệt cảnh.

“Là, Tô gia ở Cẩm thành phô trương trữ hàng, tự nhiên còn có thể điều hòa hàng hóa ở những cửa hàng khác, cách Cẩm thành càng xa, sức ảnh hưởng của tượng tịch càng thấp”.

Tống lão gia gật gật đầu, ánh mắt nghiêm túc cuối cùng hiện lên một tia vừa lòng.

Tống Thanh Di thấy, trong lòng ấm áp, thân hình càng thêm thẳng tắp- đời trước phụ thân cũng không có cơ hội nhìn thấy chính mình như vậy, một đời này hắn muốn làm cho phụ thân vừa lòng, thậm chí kiêu ngạo- sắp xếp lại ngôn ngữ tiếp tục nói: “Sau khi sức nóng qua đi, loại lưu ly tiểu kiện ít lãi tiêu thụ mạnh này sẽ trở thành trụ cột”. ‘Lưu ly sư tử’ đốt chế không phiền toái, nhất là sau khi Tề Nhuận Vân có ý tưởng đem hai kiện lưu ly có màu sắc khác nhau đem đi đốt chung, hơn nữa có thể sử dụng lại phế phẩm lưu ly, chuyện tình lời lãi không phải không có khả năng.

Tống lão gia nhìn đứa con chính mình chậm rãi nói, trong lừng từng tiếc rèn sắt không thành thép, rốt cục biến thành thản nhiên kiêu ngạo, chính là ngoài miệng vẫn xoi mói nói: “Ít lời lãi? Vậy như thế nào để bù đắp lại nếu như có sai xót”. Ít lãi tiêu thụ mạnh tuy rằng là con đường tử, đáng tiếc cũng không phải là không có biện pháp, nhìn thấy mặt đứa con như đã hiểu được, nghĩ đến biện pháp cũng không đơn giản như vậy.

Quả nhiên kế tiếp Tống Thanh Di nói đến phương pháp khiến cho Tống lão gia đang trấn định cũng phải thay đổi sắc mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.