Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 24



Trong hoa viên nhỏ, Niên Cẩm lẳng lặng đứng, Bách Ngạn dùng thìa bạc khắc hoa tinh xảo quấy café, kỳ thật chẳng có gì phải khuấy, hắn không giống Âu Dương Tĩnh, trong café chưa bao giờ thêm đường cùng sữa, trên thực tế, hắn cũng không thích uống café.

“Phụ thân nói kế hoạch quý ta nộp lên làm rất tốt,” Bách Ngạn ngồi ngay ngắn đã học xong vô luận đứng hay là ngồi lưng đều cử thẳng tắp, tuy rằng còn không tùy tính tự nhiên như Âu Dương Tĩnh, lại cũng tương đương tự khuông tự dạng, “Đây đã là lần thứ hai hắn khích lệ ta trong ba tháng.”

Âu Dương Tĩnh lại tựa vào hàng rào kim loại cách đó không xa, trên tay hắn cầm một lon coca, uống một hớp lớn quay đầu lại, nhẹ nhàng cười, “Rất tốt, từ nhỏ đến lớn số lần hắn khích lệ ta đều không vượt qua một bàn tay, ngươi làm được thật tốt, Bách Ngạn.” Hai chữ cuối cùng cắn rất nặng, không cẩn thận lại nghe không ra.

Hắn họ Bách, không phải họ Âu Dương, hai chữ phụ thân này gọi được thật thuận miệng.

Tay cầm thìa bạc của Bách Ngạn hơi ngừng một chút, mới ngẩng đầu lên, chậm rãi lộ ra một mạt cười, “Gần đây ngươi cùng Mộc Nghiên thế nào?”

“Rất tốt a.” Âu Dương Tĩnh trả lời không chút để ý.

Bách Ngạn “Ừ” một tiếng, cũng không biết chính hắn có nghe rõ hay không, một lát sau mới nói, “Mộc Nghiên là rất tốt ……”

Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn những giọt mưa nhỏ tí tách ngoài nhà kính trồng hoa, “Ừ.”

Tiếng mưa rơi thản nhiên.

“Bách Ngạn, ngươi thích cô ấy sao?”

“Không!”

Trả lời nhanh như vậy, giống như là vì nói cho chính mình nghe, hắn uống một ngụm café, ngẩng đầu lên, “Ta tuyệt không thích cô ấy.”

Mà ở cửa cách đó không xa, thiếu nữ che miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, sau đó xoay người chạy vào trong mưa.

Âu Dương Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng liền chạy ra ngoài đuổi cô, cái liếc mắt cuối cùng kia quả thật có thể xưng là ý vị thâm trường, hắn cũng không phải thằng ngốc, rất nhiều chuyện hắn kỳ thật thấy rõ.

Bách Ngạn lại lẳng lặng ngồi tại chỗ, đem một ly café đắng đòi mạng từng chút một uống cạn.

“A Cẩm, chúng ta trở về đi.”

Hồ Tử Thuần diễn vai Niên Cẩm dường như lúc này mới tỉnh lại, cảm giác lòng bàn tay mình đều có điểm dính nị, nhân vật hắn diễn cùng Lục Ninh hợp tác nhiều nhất, bình thường chỉ có Lục Ninh hoàn hảo, mỗi khi đến cảnh Lục Ninh cùng Lục Viễn đồng thời xuất hiện, hắn liền cảm giác trên trái tim giống như đè nặng cái gì, thở cũng không dám lớn tiếng.

“Cut!” Đạo diễn hô một tiếng, “Đoạn này diễn lại một chút, Hồ Tử Thuần, đừng thất thần!”

“Thực xin lỗi, đạo diễn.” Hồ Tử Thuần có chút xấu hổ nói.

Lục Ninh biểu hiện là không thể xoi mói, tất cả đều là bởi vì mình mới có thể NG, Hồ Tử Thuần lập tức đánh tinh thần.

Nhân vật Bách Ngạn này kỳ thật rất có trình độ, đây là nhân vật đầu tiên Lục Ninh diễn sau khi trùng sinh, y rất coi trọng nhân vật này, cho nên mỗi một màn diễn hầu như đều tận tâm tận lực hoàn mỹ, khiến cho mỗi người diễn phụ với y đều bị áp lực rất lớn.

“Tiểu tử cậu ghê gớm a.” Một lão diễn viên đã đóng phim truyền hình hơn mười năm hài hước nói, “Làm ta đều NG hai lần, phải biết chú Lưu của cậu ta đây nhưng là hơn nửa năm diễn chưa từng NG nha.”

Lục Ninh lại cười, “Đó là ngài không nghiêm túc, nếu nghiêm túc thì chỗ nào sẽ NG chứ!”

Lời này nho nhỏ thồi phồng vị lão diễn viên này một chút, trong lòng hắn cũng liền thoải mái.

Thời điểm Lý Tình Lam vừa mới vào tổ còn có chút ngạo khí, cô được phủng vài năm, diễn mấy bộ phim thần tượng đều cũng không tệ lắm, lại thêm sau lưng có hậu trường, cho dù vài chàng đẹp trai này một đám tươi mới có thể vắt ra nước, cô cũng chỉ có thể xa xem một chút mà thôi, cho nên cũng không rất để bọn họ trong lòng.

Sau khi quay mới phát hiện, nếu cô lại không chú tâm một chút, ánh sáng thuộc về nhân vật nữ chính sẽ hoàn toàn bị bọn họ che lấp, một đám này, chỗ nào giống người mới! Đừng đùa có được không!

Thuận thuận lợi lợi quay, còn chưa đến hai tháng thời gian, phần diễn ở trường học đã quay xong toàn bộ, còn lại chính là vài cảnh trong một khu nhà cao cấp mà đoàn làm phim đã thuê cùng với ngoại cảnh, một màn diễn cuối cùng là ở biệt thự Âu Dương gia, Âu Dương Tĩnh bùng nổ, Bách Ngạn không cam tâm, chân tướng vạch trần.

Cố sự kết cục đương nhiên là giai đại hoan hỉ, trên thế giới hầu như không có khả năng có hai người giống nhau như đúc như vậy, thì ra vị mẫu thân không đáng tin của Bách Ngạn kia cùng với phụ thận của Âu Dương Tĩnh vốn chính là vợ chồng, năm đó khi bà rời đi mang theo Bách Ngạn, Âu Dương Tĩnh thì ở lại trong nhà, bọn họ vốn chính là anh em.

Diễn vai phụ thân của Âu Dương Tĩnh là một vị diễn viên gạo cội khách mời, trùng hợp là, đời trước Lục Ninh từng hợp tác với ông, trong bộ phim đầu tiên y diễn, vị này cũng là một diễn viên phụ chủ yếu, mà hiệu quả màn diễn trong hào trạch này được xa xa vượt qua dự đoán của đạo diễn.

Mỗi khi Lục Viễn cùng Lục Ninh chạm cùng một chỗ, diễn xuất sẽ tăng lên vài cấp bậc, thực dễ dàng va chạm ra tia lửa, thêm diễn viên gạo cội Dư Uyên này, còn có lão diễn viên Trương Thi Ngọc diễn vai mẫu thân của Bách Ngạn ngồi trên sofa, bốn người đứng trong đại sảnh xa hoa rộng mở này, lại hoàn toàn khởi động khí tràng sức dãn mười phần, khiến Vu Mai Yến vừa tới chỗ này đều có chút kinh dị.

“Thì ra là như vậy……” Lục Ninh diễn vai Bách Ngạn nhẹ nhàng nói, chậm rãi buông mí mắt, lông mi thật dài ném xuống một bóng ma.

Rõ ràng là anh em ruột, nhưng Âu Dương Tĩnh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, được lớn lên giống như hoàng tử, hắn lại từ lúc bắt đầu hiểu chuyện liền phải chăm sóc mẫu thân mười ngón không dính nước mùa xuân(1), bà có thể nuôi mình lớn như thế này thật là công lao của bà sao?

Hắn vì tranh thủ những thứ có lẽ vốn có thể thuộc về mình mà dùng hết toàn lực, đến cuối cùng chẳng qua lại là một chuyện cười, thậm chí ngay cả những thứ đáng lẽ có thể được đến hẳn là nên quý trọng cũng mất đi.

Trong màn ảnh máy quay, một bên là một nhà ba người vui vẻ ấm áp, một bên lại là Bách Ngạn khóe môi thản nhiên cười, nhìn cực kỳ cô tịch thanh lãnh.

Lại đúng lúc này, Âu Dương Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, “Bách Ngạn.” Hắn gọi.

Bách Ngạn lại vẫn là đang cười, ngẩng đầu cũng đã giấu đi tất cả cảm xúc mặt trái vừa rồi, “Ừ?”

Âu Dương Tĩnh nhìn hắn, sáng lạn cười, “Không có gì.”

“Ngạn Ngạn mau tới,” Mẫu thân Bách Ngạn gọi, nửa nghẹn ngào nói, “Con vốn nên gọi Âu Dương Ngạn mới đúng…… Mẹ rất xin lỗi……”

Bách Ngạn cuối cùng vẫn là thở dài, đi ra phía trước, vỗ về vai bà giống như vô số lần từ nhỏ đến lớn vẫn làm vậy, nói: “Được rồi, đừng khóc.”

Bốn người rốt cuộc vẫn là ôm ở cùng nhau.

“Cut!” Đạo diễn hô, “Được, màn này một lần qua, mọi người đều vất vả!”

Ngụy Luân, Hồ Tử Thuần bọn họ ở bên cạnh sớm đã hoan hô, Vu Mai Yến cười, “Trong khoảng thời gian này vất vả mọi người, tiệc rượu sát thanh tối hôm nay tất cả mọi người đều phải uống!”

“Ai nha chị Vu, bọn họ không được a, bọn họ vị thành niên!” Hồ Tử Thuần nghiêm trang nói.

Vu Mai Yến sửng sốt, nếu hắn không nói, cô ngược lại thật sự quên, hai thiếu niên này còn chưa đủ mười tám tuổi đâu!

Lục Ninh đã hoàn toàn ném đi thâm trầm trong phim vừa rồi, tức giận nói: “Mười sáu tuổi đã là thành niên có được không!”

“Vậy cũng không được, hai người các ngươi chỉ có thể uống coca hoặc là nước trái cây, chính mình chọn!” Hồ Tử Thuần nói với hai người.

Lục Viễn ở một bên ôm cánh tay, ngáp một cái nói, “Ừ ừ, mau đi đi, tôi cũng đói bụng……”

Nghe hắn nói thầm, Lục Ninh liếc mắt nhìn, chỉ có y biết, hắn đói bụng là ý gì, cũng không phải là thật sự muốn ăn cơm.

Gần đây vị này hầu như là quay phim mất ăn mất ngủ, hiện tại quay xong, Lục Ninh cuối cùng cảm thấy hắn đói đến ánh mắt cũng tái rồi.

Đêm nay sát thanh, mọi người đều ăn uống linh đình một bữa, khổ bức Lục Ninh hơn nửa đêm còn phải cùng Lục Viễn ra ngoài săn, Di tỷ phái hai người đi cùng, tuy rằng hai người của Tâm Minh kiếm phái vẫn xa xa đi theo bọn họ, thế nhưng không dám động thủ. Lại vẫn là Hùng Minh Minh lái xe, ngược lại là Chung Du Bạch đi HongKong trước, [Hắc Sa] đã khởi động máy ở ba ngày trước, bọn họ chuẩn bị sáng sớm hôm sau liền muốn đuổi qua.

Cảm giác sau khi hấp thu người thứ ba, sức mạnh trong cơ thể mình càng dư thừa một chút, Lục Ninh không khỏi cười khổ, phương thức tăng trưởng sức mạnh như thế này, tương lai chẳng phải là muốn đi tìm nơi nhiều người chết mới thuận lợi tăng cường sức mạnh?

Tuy nói thân thể này là Ma tộc, nhưng thật sự có cảm giác mình giống như ác ma như vậy… lấy máu thịt nhân loại làm lực lượng.

Đoàn làm phim [Hắc Sa] không thể so sánh với loại đoàn làm phim thần tượng như [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], chỗ đó Lục Ninh cùng Lục Viễn là nhân vật chính, nơi này chẳng qua là diễn viên phụ mà thôi, hơn nữa đã quay phim, lúc vào tổ chỉ là chào hỏi Trần Đạt một tiếng.

Bởi vì đêm qua ngủ không đủ, lúc Trương Ngôn Thắng kéo bọn họ hóa trang thay quần áo, Lục Ninh liền đang nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu liền nghe đến một thanh âm không tính xa lạ: “Đây chính là diễn viên đóng a Hạ cùng a Thu mới vào tổ đúng không?”

Y lập tức mở mắt.

Tôn Lập Ngôn, tai to mặt lớn nổi danh trong giới, bảy tám năm trước cũng đã cầm hai ảnh đế, hiện đầu bốn(2), lại bảo dưỡng được vô cùng tốt, bởi vì diện mạo tao nhã rất có phong độ của người trí thức, tuổi này nhìn qua ngược lại tràn ngập mị lực thành thục, Lục Ninh quen hắn là vì y từng cùng hợp tác với Tôn Lập Ngôn ba bộ điện ảnh, y đều là diễn nhân vật phản diện, vị này hai bộ là nam chính, một bộ là nam thứ, muốn không quen cũng khó.

Muốn Lục Ninh nói, làm bạn, vị này là cực kỳ đáng giá kết giao, làm người khiêm tốn không có vẻ kiêu ngạo như rất nhiều tai to mặt lớn khác, cách nói năng hài hước có nội hàm, diễn xuất cũng là tốt loại một.

Thế nhưng phương diện đạo đức cá nhân lại có chút vấn đề, nếu không phải ở trong giới hắn có địa vị như vậy, chỉ sợ đã sớm không lấn át được, hiện tại truyền thông ít nhiều đều cho hắn vài phần mặt mũi, người ngoài giới mới không nghe được tiếng gió gì.

Tôn Lập Ngôn thích thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp, đương nhiên, hắn không phải shotacon(3), hắn thích đều là nam nhân trưởng thành diện mạo xuất sắc trẻ tuổi, cũng không biết có bao nhiêu người mới bước vào giới này bị hắn hưởng qua, vốn đi, này cũng không tính cái gì, hắn có nhân mạch có thủ đoạn, trong giới này những việc dơ bẩn có không ít, hắn có mới nới cũ một chút, nhưng không phải loại người chơi đùa xong liền không thừa nhận, Lục Ninh biết vài nam diễn viên mới sau này có chút danh tiếng, kỳ thật đều là dựa vào mặt mũi hắn mới thượng vị, việc ngươi tình ta nguyện, Lục Ninh tự hỏi cũng quản không được.

Đời trước Lục Ninh cùng Tôn Lập Ngôn xem như bạn bè bình thường, cho dù không quen nhìn loại chuyện này, lại cũng không cần trở mặt với hắn, ít nhiều biết hắn thưởng thức, nhất thời sắc mặt đều có chút thay đổi.

Hắn cùng Lục Viễn tuy rằng bộ dạng giống nhau như đúc, thế nhưng Lục Ninh biết Tôn Lập Ngôn thích là loại hình mỹ thiếu niên bề ngoài ánh mặt trời sáng lạn sạch sẽ ấm áp như Lục Viễn!

Lục Viễn dạng này dĩ nhiên là hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của Tôn Lập Ngôn!

Nhưng hắn là quỷ hút máu a, đời trước Lục Viễn đầu tiên là tham gia giới truyền hình, không có gì cùng xuất hiện với Tôn Lập Ngôn, sau này đợi đến khi hắn đóng phim, cũng không hợp tác với hắn Tôn Lập Ngôn, huống chi khi đó hắn đã không phải Tôn Lập Ngôn có thể tùy tiện chơi, phỏng chừng cứ như vậy trở thành hai đường thẳng song song.

Cố tình đời này bọn họ đến quay [Hắc Sa], Lục Ninh căn bản là không nhớ tới trong [Hắc Sa] Tôn Lập Ngôn có một nhân vật nam ba! Phải nói, trước khi nhìn thấy Tôn Lập Ngôn, hắn căn bản còn chưa nhớ tới đam mê đặc thù này của Tôn Lập Ngôn.

Nếu không phải Trần Đạt mặt mũi lớn, căn bản là không mời được Tôn Lập Ngôn diễn nam ba, vẫn là bởi vì bản thân Tôn Lập Ngôn nhìn trúng nhân vật trong bộ điện ảnh này mới bằng lòng chịu thiệt, bằng không lấy địa vị của hắn, cho dù là điện ảnh đại chế tác, cũng là không phải nam chính không diễn.

Nhìn đến bộ dạng Tôn Lập Ngôn vừa nhìn Lục Viễn ánh mắt liền sáng, Lục Ninh cảm giác da đầu mình có điểm run lên.

Đương nhiên, không phải lo lắng Lục Viễn bị Tôn Lập Ngôn câu dẫn đi, mà là lo lắng Tôn Lập Ngôn cứ như vậy trở thành cơm khuya đưa lên tới cửa cho Lục Viễn!

…… Cố tình Tôn Lập Ngôn còn cho rằng Lục Viễn có thể trở thành cơm trên bàn của hắn……

Hiểu lầm này cũng quá lớn đi a!

.

(1) Ko biết làm cái gì cả

(2) Tuổi ngoài bốn mươi

(3) Thích các bé trai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.