Trọng Sinh Chi Man Phu Lang

Chương 6: Vô đề



“Hảo!”

Cũng không biết là ai hô trước, bốn phía liên tiếp tuôn ra những thanh âm trầm trồ khen ngợi.

“Tiểu tử nhà A Trác đủ hào khí!”

“Rất giống hán tử bắc Man tộc chúng ta, đủ mạnh mẽ!”

“A Trác thật đúng là may mắn a ha ha ha.....”

Sắc mặt Đa Nặc thập phần nhục nhã, nguyên bản tức giận dần dần tăng thêm vài phần thống khổ. Nhìn Dụ Phi cùng A Trác được mọi người vây quanh, hắn cuối cùng nhắm mắt lại, có chút suy sụp xoay người rời đi.

“Có chuyện gì vậy.....” Ở bên kia nghe thấy tiếng ồn ào, A Loạn cũng không tiếp tục cùng Thụ vật nhau, vội vàng chạy tới liền nhìn thấy Dụ Phi thần tình đỏ bừng nghiêng ngả dựa vào A Trác, ca nhân bên này ồn ào cái gì vậy?

“Làm sao vậy A Từ?” A Loạn chạy tới bên người nhị ca nhà mình hỏi thăm tình huống.

“Dụ Phi uống rượu.” Khóe miệng A Từ hiện lên nét cười cổ quái, lôi kéo A Loạn tiến lên đem mọi người xem náo nhiệt tách ra.

“Đại ca, trước đưa Dụ Phi trở về?” A Từ đỡ lấy Dụ Phi đang nghiêng ngả, cùng A Trác mỗi người một bên, đem phu quân nhà mình sau khi đùa giỡn xong lập tức mềm chân mang về lều trại.

Bộ dáng hào khí vừa rồi của Dụ Phi khiến A Từ bị chấn động không nhẹ, không nghĩ tới Đa Nặc vừa xoay người Dụ Phi liền say đến mơ màng. Thật đúng là... Đáng yêu?

“Kỳ thật ta rất thanh tỉnh.... ” Dụ Phi la hét, đáng tiếc không ai nghe hắn nói. Trong lòng hắn tức muốn chết. Hắn thật ra đã quên, đây không phải thân thể trước kia của hắn, nhớ khi hắn ở trong bộ đội đặc chủng cùng đám binh lính càn quấy liều mạng uống rượu, có thể một người chấp hết bọn họ. Không nghĩ thân thể hiện tại lại như vậy, mới một chén đã toàn thân không còn khí lực. Không được, lần này đến thảo nguyên hắn phải đem chính mình rèn luyện lại. Lần sau nếu có đứa nào thiếu đánh dám đến nói với hắn, ai, lão bà nhà ngươi vốn phải gả cho người ta, hắn nhất định sẽ đem tên vương bát đản kia đánh đến mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.

Rượu cay nóng rốt cuộc bùng lên, Dụ Phi bị A Từ cùng A Trác đỡ trở về lều trại, chờ trải tốt đệm giường, đầu óc cũng có chút mơ hồ. Bắt đầu nói nhảm bừa bãi, “A Trác!....  Việc hôm nay... Ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta!.....”

“Là ta nên giải thích rõ ràng cho ngươi.....” A Trác thở dài, “Bất quá ngươi hiện tại say rồi, nghỉ ngơi một chút ngày mai ta nói với ngươi có được không?”

“Trời không phải đang sáng sao! A Trác!” Dụ Phi lôi A Từ qua một bên, phi thường nghiêm túc nhìn A Từ nói: “Ta ghét nhất bị ngươi khác giấu diếm.... Ngươi biết không!”

“Tiểu tử này.... ” A Từ thấy Dụ Phi say rượu lại nghiêm trang như vậy, cảm thấy có chút buồn cười “Nguyên lai hắn say thì thành như vậy, đại ca, ta đi lấy chút nước ấm cho hắn uống, bằng không ngày mai hắn khẳng định sẽ đau đầu.”

“Ân.” A Trác gật gật đầu, kéo tay Dụ Phi đang túm lấy A Từ, hắn một chút cũng không cười nổi, “Trước lấy chút nước ấm đến, lấy một gốc cây cầm máu....”

“Ta biết.” A Từ cũng nhớ tới ngực Dụ Phi bị thương, nhanh chóng đứng dậy.

A Trác đem quần áo Dụ Phi nhẹ nhàng cởi ra, lấy ra chút thuốc mỡ trong lều trại cẩn thận xem xét. Kỳ thật miệng vết thương không sâu, nhưng vì làn da của Dụ Phi trắng mịn nên tăng thêm vài phần dữ tợn. A Trác nhất thời nhíu mi, không cần nghĩ ngợi thật cẩn thận liếm vết máu tràn ra bên ngoài miệng vết thương. Bôi dược lên.

“Ngô....” Dụ Phi thở hổn hển hai tiếng, địa phương vừa đau lại tê bị xúc cảm ấm áp lướt qua, có loại cảm giác khác thường xuyên thẳng lên não.

“Ân... . Có thể.... ” Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc A Trác, thanh âm ngày thường réo rắt dễ nghe của thiếu niên bỗng nhiên trở nên khàn khàn. A Trác dừng lại động tác, có chút giật mình ngẩng đầu, “Dụ Phi.....?”

Đây là có chút tỉnh táo rồi sao?

Dụ Phi bán quan sát hắn, ánh mắt còn có chút tán loạn, ngũ quan ngày thường thanh tú sạch sẽ bị rượu hun thành đỏ ửng một mảnh. Tay hắn còn đặt trên mái tóc thoáng dùng sức nâng lên, A Trác theo cảm giác đau đớn mỏng manh của da đầu mà ngẩng cổ lên, phảng phất như cùng ánh mắt của Dụ Phi giao triền.

Khuôn mặt nhìn tốt lắm.... Dụ Phi cố gắng đem tầm mắt mơ hồ tập trung lại, trước mặt là ngũ quan nam nhân anh tuấn, tóc đen mắt lam giống biển rộng yên tĩnh thâm trầm trong đêm đen, sâu không lường được làm cho người ta hãm sâu trong đó....

Hắn sao không nhớ rõ trong đám pháo hữu của mình có một nam nhân anh tuấn như vậy? Suy nghĩ đã bị rượu khống chế, Dụ Phi cười cười, tà khí mười phần. Đối với nam nhân trầm mặc mà dịu ngoan trước mặt thấp giọng nói: “Xuống chút nữa... “

Cái.... Cái gì?

Nguyên bản hai tay hắn khẽ vuốt mái tóc lại đặt lên vai A Trác, thong thả mà cường thế đẩy cả người A Trác xuống phía dưới. A Trác theo lực đạo của Dụ Phi mà trượt xuống thấp, sau khi dừng lại ở nơi nào đó, người nọ nắm chặt vai hắn. Hắn không tự chủ được dán lên địa phương trướng lên lại nóng rực, trong mũi đều là mùi đặc trưng của nam nhân, cùng với tiểu… nhảy lên, nhẹ nhàng đánh lên mặt hắn.

A Trác nhất thời thấy mặt mình nóng lên, sợ là còn đỏ hơn cả mặt của Dụ Phi. Cả người hắn cứng ngắc không biết nên làm như thế nào, hai tay trên vai gắt gao giữ chặt hắn, trong thanh âm khàn khàn của Dụ Phi mang theo một chút ý cười ác liệt, “Nơi đó tựa như vừa rồi, ta nơi này... Còn muốn đau hơn một chút.... Nhanh lên.”

Nhanh lên....

Thúc giục khiến tâm hắn buộc chặt, có chút run rẩy cởi ra khố quần của Dụ Phi, A Trác nhắm mắt lại, đem vật nóng rực kia hàm chứa trong miệng.

“Ân....” Cổ họng Dụ Phi tràn ra tiếng thở dài sung sướng, pháo hữu này kỹ thuật không được lắm, bộ dáng rất ngây ngô. Nhưng va chạm trong lúc lơ đãng ngược lại làm cho hưng trí của hắn tăng vọt, hắn còn có thể cảm giác được đối phương cố gắng lấy lòng....

“Không cần dùng răng nanh.... Ân.... Ngậm sâu một chút.... ” Dụ Phi híp mắt, rung động càng ngày càng cao, hắn cũng không kiềm chế mà thô bạo dùng tay giữ lấy cái gáy A Trác, ấn cái đầu cố gắng lấy lòng mà hung hăng va chạm....

“Ngô!.....” Địa phương mềm mại sâu trong cổ họng bị hung hăng ma xát, A Trác cố gắng ức chế cảm giác buồn nôn khó chịu, tận lực thuận theo hé miệng để người nọ tùy ý ra vào.....

Cảm giác được đã tới giới hạn, Dụ Phi ấn chặt vào nơi ấm áp kia, lại dùng sức va chạm hai lần, liền bắn ra.

“Khụ khụ!..... ” Cảm thấy Dụ Phi đã thả lỏng tay buông hắn ra, A Trác vội vàng nghiêng người qua một bên, phun ra chất lỏng nóng bỏng trong cổ họng. Một bên thở hổn hển muốn bình phục hơi thở của mình, một bên rút vải bố ra đem Dụ Phi thu thập sạch sẽ.

Dụ Phi giải trừ được dục vọng, chỉ cảm thấy mệt mỏi dâng lên, còn không kịp hỏi câu nào với pháo hữu kia đã ngủ như chết. A Trác ép xuống cổ họng đau đớn nóng bỏng, giúp Dụ Phi chỉnh sửa thảm lông dê. Chình mình xoay người tìm nước súc miệng, liền nhìn thấy A Từ cùng A Loạn không biết đứng ở cửa lều từ lúc nào.....

“Khụ.... Đại ca....” A Loạn đỏ mặt, cúi đầu kêu một tiếng, không biết nên nói cái gì. Việc này kỳ thật a cha cũng đã nói qua với bọn họ, bất quá tận mắt chứng kiến thì vẫn là....

A Trác nghiêm mặt, toàn thân cứng ngắc không biết nói như thế nào.

“Sữa dê cùng dược đều lấy đến đây, trước đắp dược cho Dụ Phi đi.” Thấy không khí xấu hổ như thế, A Từ chỉ đành làm bộ như tự nhiên tiến lên, đem bồn nước ấm đặt ở một bên, nhẹ tay nhẹ chân giúp Dụ Phi rửa sạch, lại nói với A Trác: “Đại ca đi lều chủ một chút đi, Nạp Mộc a cha cùng Đa Triết a cha nói có việc muốn dặn dò đại ca.”

“Ân....” A Trác gật gật đầu, xoay người rời đi. Dưới chân như sinh gió, như bị ai đuổi ở phía sau.

Cửa lều lại được buông xuống, A Loạn có chút không được tự nhiên đến bên người giúp đỡ đỡ lấy Dụ Phi, cũng không biết nên nói cái gì.

A Từ chà lau miệng vết thương của Dụ Phi, đem cỏ cầm máu cho vào miệng nhai rồi đắp lên cho hắn. Dụ Phi trong lúc ngủ mê man miệng đóng mở vài lần, như là muốn nói cái gì.

“Cái gì?” A Từ ghé sát vào, Dụ Phi từ từ nhắm hai mắt há miệng thở dốc, “Làm không tồi....” Thanh âm truyền vào lỗ tai A Từ cùng A Loạn, đồng thời một bàn tay đưa tới phía sau thắt lưng dùng sức nhéo một cái, “Ân.... Lần sau làm hết toàn bộ.... “

Xúc cảm thật tốt, đáng tiếc hắn hôm nay say đến không có khí lực.... Mí mắt cũng không mở ra được, đáng tiếc....

“Ngươi này....” A Loạn lại bắt đầu ngứa răng, có xúc động muốn úp bát sữa dê này vào mặt Dụ Phi. A Từ cũng bật cười, “Vẫn còn tinh thần.” Đem cái tay hạnh kiểm xấu để lại thảm giúp Dụ Phi chỉnh lý thật tốt.

Hết chương 6

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiết thanh minh này hai ngày chạy tới ba nơi viếng mồ mả mệt không chịu nổi.... Giờ mới lên đăng chương mới được, mọi người hảo QUQ, một chương này đã nói rõ bản thân ta rồi a a a a, ta quả nhiên là người không khống chế được muốn có canh thịt sao == kỳ thật vốn tính toán không phải như vậy..... Kết quả viết viết bỗng nhiên cứ thành như vậy.... Gặp trở ngại, chương tiếp theo là gút mắt giữa Đa Nặc cùng A Trác == P/s: Đây thưc sự là một chương thuần khiết! Mong mọi người nhất định phải nói thuần khiết, đừng để quản lý viên nhìn ra cái gì không thuần khiết nha! (các ngươi có hiểu được không....)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.