Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 17



“Ê, tỉnh tỉnh coi.”

Thiện Diệu không dám dùng sức lay tỉnh Phục Kỳ, chỉ hét to liên tục bên tai cậu. Thẳng đến khi Phục Kỳ thấy phiền, mở nặng nề mí mắt.

Thiện Diệu nhất thời không biết nói gì, cặp mắt hoa đào thật to phiếm hơi nước, rất mỹ lệ, thế nhưng cũng rất mê man, rõ ràng đầu mình đang ở trước mặt y mà đôi mắt ấy lại cứ như không thấy gì, nhìn xuyên qua lên trần nhà.

“Khụ, tôi phụng mệnh qua đây đút cậu ăn, cậu tự ngồi lên hay để tôi phải động thủ.”

Thiện Diệu ngồi lại trên ghế, bày ra dáng vẻ đại gia, nói như bố tướng kiểu “ê, cậu tự mình cởi hay để đại gia tôi động thủ.”

Phục Kỳ bị giọng điệu này kích thích triệt để tỉnh ngủ, nghiêng đầu, nhìn Thiện Diệu đang ngồi trên ghế 1 phát, cẩn thận nhận xem là thật hay mơ.

“Ê, đừng nhìn tôi như vậy.”

Thiện Diệu gắp ít khoai tây vào bát cơm tẻ, sau đó đó múc một muỗng canh, gõ gõ bát, mặt thối thối nói: “Cậu có ngồi lên không thì bảo, nếu không động, tôi cứ đút nằm luôn.”

Phục Kỳ chật vật ngồi dậy, đưa tay ra cầm bát: “Tôi tự ăn.”

Thiện Diệu kéo khay thức ăn ra khỏi tầm với của Phục Kỳ, thấy Phục Kỳ dùng đôi mắt to hoảng sợ dõi theo hắn, tỉnh ngộ: “Cậu yên tâm, không phải để chỉnh cậu. Lòng tôi như kim cương, tuyệt đối hàng thật giá thật. Đến, chuẩn bị há mồm.”

Thiện Diệu giơ thìa ra, lại thấy ánh mắt phức tạp của Phục Kỳ, đột nhiên lại cảm giác liệu có phải mình đang chịu thua cúi đầu hay không, mợ, còn lâu nhá, hắn vội vàng bỏ thêm 1 câu: “Nhưng mà thù hận của 2 ta vẫn chưa xong đâu.”

Phục Kỳ ngơ ngác há mồm, tùy ý Thiện Diệu không ôn nhu lắm đút cơm vào miệng nhỏ của mình. Nằm trên giường lớn trong phòng Thiện Diệu, từng ngụm từng ngụm cơm được đút đến tận miệng, ánh mặt trời chiếu qua tấm rèm mỏng hắt ánh sáng nhu hoà ra khắp phòng, Thiện Diệu cười lộ ra cái răng khểnh trắng, cùng với biểu hiện cố gắng ra vẻ thành thục lãnh khốc nhưng đôi môi cứ hé miệng cười trong sáng, khi đó trêu đùa dỗ ngon dỗ ngọt, chiếc đồng hồ báo thức bị Thiện Diệu đạp cho 3 phát, tất cả đều như mới hôm qua, rõ ràng vô vùng, không, đúng là chuyện cũng mới xảy ra không lâu.

Cạch ——

Thiện Diệu không nghĩ sẽ bị đẩy ra, cơm nước rơi đầy đất. Hắn giận tím mặt: “Cậu đừng không biết nặng nhẹ, cho chút mặt mũi mà còn không biết xấu hổ.”

“Đừng như vậy.” Phục Kỳ viền mắt nóng lên, ngữ khí liền không thể bình tĩnh: “Chúng ta không thích hợp thân mật.”

Hắn hận Thiện Diệu, không chịu nổi Thiện Diệu đột nhiên đối tốt. Không cần khiến tim cậu dao động, trái tim một tháng trước còn coi Thiện Diệu là trời giờ đã nguội lạnh, xin đừng ấm áp lại.

“Đây mà là thân mật cái gì, tôi đút cậu vài thìa cơm mà thôi.”

Thiện Diệu giơ tay cao khỏi đỉnh đầu, tà tứ cong miệng trào phúng: “Nếu như đẳng cấp của cậu cao đến tầng này tôi mới có thể vì cậu biểu thị cái gì là thân mật thật sự.”

Phục Kỳ nỗi lòng khó bình tĩnh, buồn nói không nên lời, trả lời lại một cách mỉa mai: “Thiện đại thiếu gia thân mật không cần biểu thị, tôi tự mình đã trải qua rất nhiều lần rồi.”

“Hừ, chuyện 6 năm trước vẫn còn đọng bên mép, thú vị không? Bây giờ cậu cứ ẩn cứ hiện trước mặt tôi có biết tôi phải nhịn buồn nôn bao nhiêu không hả?”

Thiện Diệu ấn mạnh cái thìa vào bát cơm.

“Vâng, xin lỗi ngài, rất xin lỗi, hại ngài phải thấy buồn nôn, là tôi khốn nạn, là tôi chướng mắt.”

Phục Kỳ nhìn thẳng Thiện Diệu, tuy rằng có đau lòng, nhưng chưa chết tâm hẳn, nghe như thế làm sao có thể không đau buồn.

“Thế nhưng không phải tôi đã mang thai sao, coi như trừng phạt đúng tội rồi đi. A, có thể xin ngài coi như tôi sinh cho ngài 2 đứa con trai, cho con quái vật này một con đường sống được không, dù sao thì tôi cũng không kiếm tiền được cho LK nữa, hợp đồng không huỷ được, vậy thẻ căn cước đưa tôi cũng có thể chứ?”

“Chờ tôi có thể xuống giường, sẽ lập tức đi ngay, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngài nữa. Thế nhưng xin thỉnh thoảng cho phép tôi gặp Bất Yếu và tiểu Sơ 1 lần. Tôi biết ngài khẳng định thấy mẹ đẻ của chúng là 1 nam nhân như tôi thật sỉ nhục, nhưng cho dù tôi có là 1 con quái vật nhưng thiên tính yêu thương con mình là không thay đổi được.”

Phục Kỳ nói xong, chờ Thiện Diệu tính tình đại bạo phát. Thiện Diệu người này, từ nhỏ đã được chiều chuộng, chính là kẻ vô tâm vô phế, mặc kệ ngươi có bao nhiêu thương cảm hay bao nhiêu thanh cao, hắn đều không lạnh không nhạt, khiến hắn cười tủm tỉm phủng ngươi trong lòng bàn tay coi như bảo bối cũng chỉ có thể là khoảng thời gian hắn thèm nhỏ dãi mỹ sắc của ngươi mà thôi.

Nhắm mắt lại, nói ra lời từ đáy lòng, ngược lại không có phẫn nộ và sợ hãi như trong tưởng tượng. Phục Kỳ nhắm mắt lại, nghĩ thầm, anh muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi đi, dù sao tôi cũng không có sức chống trả, đành mặc cho anh phá hư thôi.

Môi đụng tới 1 vật ấm áp, mùi thơm bay vào trong mũi, còn chưa kịp phản ứng mở mắt, chợt nghe ngữ khí ghét bỏ vẫn thường dùng sau khi chia tay nói rằng: “Ngài cũng coi như đại bài (VIP) đi, đút đến tận miệng cho ngài đỡ mệt đây.”

“Anh, ưm.”

Phục Kỳ vừa muốn há mồm nói, đã bị mạnh mẽ nhét vào một miếng cơm lớn.

“Chuyện hợp đồng cậu không cần suy nghĩ, huỷ hợp đồng là không thể nào. Về phần thẻ căn cước, ngày mai tôi qua công ty lấy cho cậu. Thân phận của cậu có trên hợp đồng làm việc, muốn tìm công việc khác căn bản là không thể nào, trong hợp đồng có quy định rõ ràng, nghệ nhân kí hợp đồng với công ty không được tự mình kiếm sống, không được làm thêm, vi phạm điều khoản có 100 cậu cũng không đền nổi.”

Thiện Diệu lại múc một muỗng lớn nhét vào miệng Phục Kỳ, tiếp tục loại này ngữ khí này nói rằng: “Nhưng mà coi như cậu cùng những nghệ nhân bị đóng băng như nhau, công ty sẽ an bài cho cậu một phần công tác mới. Tốt nhất là dưỡng bệnh, sớm một chút đứng lên làm việc, tôi cũng không muốn nuôi không một tên phế nhân.”

“Ưm, tôi có thể đi sao?”

Phục Kỳ che miệng lại, cố sức nuốt xuống một miệng đầy rau, vội vàng hỏi. Quy tắc của Thiện Diệu chẳng phải là không cho phép tình nhân cũ xuất hiện ở trước mặt sao? Ngay cả mấy thứ có bóng dáng công việc đều phong toả không cho cậu tiếp cận giờ lại rộng rãi cho cậu vào lại LK? Có lẽ là để cảm ơn vì đã sinh cho hắn 2 người con trai đi, ha ha. Phục Kỳ tự giễu cúi đầu cười cười, Thiện Diệu coi như đã mở thiên ân với cậu rồi đi.

“Có thể.”

Kỳ thực gặp mặt và vân vân cũng không có đáng ghét như vậy, nhưng cũng không thường xuất hiện ở trước mặt ta, ảnh hưởng thẩm mỹ.

“Ít nói nhảm, nhanh lên ăn cho xong đi, bên ngoài còn có mỹ nữ chờ ta đó.”

Phục Kỳ rũ mắt: “Tôi thật sự thể tự ăn mà.”

“Mau ăn.”

Khay thức ăn để ra xa, trừ phi Phục Kỳ nghiêng người sang đứng lên với, Thiện Diệu căn bản không có ý tứ muốn để Phục Kỳ tự ăn. Một muỗng lớn một muỗng lớn đều tống vào miệng Phục Kỳ khiến mấy lời vô ích của Phục Kỳ đều chết chìm trong thức ăn.

Nhanh chóng ăn xong, Phục Kỳ ra 1 đầu mồ hôi, hắn đưa qua chén nước, bên trong chỉ còn lại một phần ba, cậu không phải khát mà sắp nghẹn chết. Chờ cậu uống xong đem cái chén để trên tủ đầu giường, thấy Thiện Diệu thuận tay cầm nó lên cất đi cậu mới tin tưởng, Thiện Diệu thực sự là đơn thuần tới chiếu cố mình.

“Anh Thiện, Bất Yếu còn chưa có hộ khẩu.”

Phục Kỳ cũng không biết tâm tình của mình bây giờ rốt cuộc nên dùng cái gì từ ngữ để hình dung.

“Không có hộ khẩu, cậu nuôi nó lớn kiểu gì vậy?”

Hiện tại quốc gia đối thân phận công dân quản rất nghiêm ngặt, không bàn đến công việc, sinh hoạt cơ bản nhất như mua đồ, xem bệnh đều cần thẻ căn cước. Thiện Diệu căn bản không nghĩ ra được 1 đứa nhỏ như Bất Yếu chẳng lẽ không bao giờ sinh bệnh? Người lớn có thể chịu cho qua nhưng trẻ con bị bệnh làm sao có thể chịu đựng được.

Hắn đã nhiều ngày bận đến hôn mê luôn, không chăm sóc cho Bất Yếu tử tế được. Từ lúc vào nhà này, Bất Yếu còn chưa đi ra ngoài lần nào, cũng chưa đến nơi nào cần dùng đến thẻ căn cước bởi vậy hắn hoàn toàn không ngờ đến điểm này.

Thiện Diệu chỉ là kinh ngạc, cũng không có ý tứ gì khác cả. Nhưng Phục Kỳ nghe xong lại thấy khác, cậu tưởng hắn đang châm chọc cậu không có năng lực, ngay cả hộ khẩu cũng không đi chứng thực được cho con, để con phải chịu khổ 5 năm trời.

“Đi đây.” Thiện Diệu nói xong đi ra ngoài cửa, Bất Yếu cùng Thiện Sơ không chạy kịp, bị tóm tại chỗ.

“Rình ở đây làm gì, sao không đi ăn.”

“Bọn con ăn xong rồi, lên lầu đây.” Bất Yếu lôi kéo Thiện Sơ chạy lên lầu.

2 thằng nhóc chạy về phòng, nằm lỳ trên giường giao lưu tin tức. Bất Yếu nói: “Ba không phải là lại gạt người nữa đấy chứ, nếu trả lại cho cha thẻ căn cước, cha có thể không cần phải khổ cực như trước đây nữa rồi.”

Thiện Sơ không hề vui mừng, ngược lại rất tức giận: “Đứa ngốc này, nghe không hiểu à, ba không muốn nuôi mẹ, muốn mẹ nhanh khoẻ lên để đi làm đó.”

“Cha cũng muốn thế mà, có thể kiếm nhiều tiền là tốt nhất, nếu như em cũng có thể kiếm tiền thì tốt rồi, đúng rồi, em cũng đi hỏi xem công ty ba có cần người nữa, bưng bê rửa chén bát em làm được hết.” Bất Yếu vì phát hiện ra phương pháp kiếm tiền này mà mừng rỡ không thôi, lăn lộn trên giường.

Thiện Sơ giơ chân lên đá đít Bất Yếu 1 phát: “Ngu, ba sẽ cho chúng ta tiền tiêu sao còn muốn ra ngoài làm việc. Hơn nữa em mới năm tuổi, cao mới đến tai anh, bây giờ đối với thuê lao động trẻ em tra rất nghiêm đấy. Cứ ngoan ngoãn theo anh chiến đấu cho mẹ đi. Bước tiếp theo, ngoại trừ phải đuổi đi con nữ yêu quái kia còn phải khiến cho ba thủ tiêu cái ý nghĩ bắt mẹ đến công ty đi làm nữa.”

“Nhưng mà em nghĩ biện pháp của anh không tốt lắm đâu.”

Bất Yếu phủi mông, quyết định không chịu thua cường quyền, đứng ra vạch trần sai lầm của Thiện Sơ.

“Làm bẩn y phục của cô ấy thì chỉ cần tắm 1 cái là sạch. Chúng ta có thể ăn đồ ăn vặt, ba cũng có thể mang cô ấy đi ăn hàng nha. Vậy thì làm sao đuổi người? Không phải là nên nghĩ vài biện pháp tốt hơn sao?”

Thiện Sơ ngồi xuống, hỏi: “Vậy em có biện pháp gì tốt?”

“Ừm, để em nghĩ coi.” Bất Yếu cắn ngón tay suy tư trong chốc lát, hỏi: “Ba ghét nhất bị cái gì?”

Thiện Sơ nghiêng đầu đếm: “Rất nhiều a, tỷ như khi ông nội nói ba không biết sinh con nè, tỷ như lúc anh mua đồ online nè, tỷ như lúc ba nhìn thấy người đã chia tay ở trong nhà nè, tỷ như nếu có người dám mới sáng sớm lúc ba ngủ mà làm ồn nè, tỷ như…”

“Đủ rồi.” Bất Yếu ngắt lời Thiện Sơ, người này mà còn đếm thì hết ngày mất.

“Chúng ta nếu như chỉ nhằm vào làm cô ấy khó xử, không chừng ba sẽ cho chúng ta là trẻ hư mất. Cho nên, chúng ta có thể gây xích mích giữa ba và cô ấy, để ba tự đi ghét cô ấy, chủ động đá người đi.”

“Đúng rồi.” Thiện Sơ ngạc nhiên hô, ôm cổ Bất Yếu lăn trên giường:

“Ai do, em trai à, em cũng không phải rất ngốc nhỉ, nhưng mà so với anh vẫn còn kém xa, hãy cứ đứng dưới lá cờ lãnh đạo anh minh của anh mà chiến đấu đi.”

“A, đụng đầu rồi.” Bất Yếu ôm đầu.

Thiện Sơ: “Ầy, vô dụng quá đi. Mau ngồi xuống nói cho anh coi chút nữa nên làm gì nào.”

“Làm sao cái gì, để bà ấy nói ba không sinh con được khẳng định vô dụng thôi, ừm, để bả đi quấy rối ba ngủ đi.” Bất Yếu bày mưu tính kế nói.

Thiện Sơ nghi hoặc: “Vì sao lại kêu bả đi nói với ba là ba không sinh con được lại vô dụng chứ? Còn có, bọn họ nhất định sẽ ở cùng 1 phòng, sao bọn mình có thể  khống chế bả đi quấy rối ba?”

“Bởi vì hình như ba vốn không thể sinh con được, sinh con chính là mẹ mà. Cha của em vừa là ba, vừa là mẹ, thật lợi hại, em còn chưa gặp qua người nào lợi hại hơn đâu.” Bất Yếu kiêu ngạo khen.

“Chúng ta không thể để cho bọn họ ở cùng một gian phòng, anh không phải nói ba sẽ đối với người ngủ cùng càng ngày càng tốt sao?”

“Đúng rồi nha, chúng ta hẳn là nên để ba và mẹ ở chung, vậy thì 2 người bọn họ sẽ hoà hảo lại rồi.” Thiện Sơ không ngừng gật đầu phụ họa: “Mẹ lợi hại như vậy nha, đúng thật đó, anh cũng chưa bao giờ thấy qua nam có thể sinh con. 1 người mẹ tốt như vậy mà ba lại không biết quý trọng, thực sự là không hiểu chuyện mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.