“Tiểu Thần.” Phục Kỳ nhào qua, ôm Phục Thần vào trong ngực, sống chết ôm chặt, sợ người khác cướp đi.
Thiện Diệu đặt Thiện Sơ đang sợ hãi xuống đất, vội vàng nói rằng: “Đừng ôm nó chặt như vậy, mau nhìn xem nó có bị thương chỗ nào không?”
“Con trai, đau chỗ nào mau nói cho cha. Là tay sao?” Phục Kỳ căn bản không kịp đợi Phục Thần nói chuyện, đã sớm kiểm tra nó từ trên xuống dưới 1 hồi. Phục Kỳ phát hiện cánh tay không thích hợp, vén tay áo lên, chỗ cánh tay phải cổ tay cùng khuỷu tay hai nơi bị sưng tím đen lại.
Phục Kỳ nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa, sắp hỏng mất, ngẩng đầu hô to với Thiện Diệu: “Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương đi.”
Phục Thần so với Phục Kỳ đang vô cùng rối loạn kia còn khá trấn định, nó dùng khăn tay bẩn bẩn lau nước mắt cho Phục Kỳ: “Con không sao, đau có chút thôi, đều là thương nhỏ mà. Cha đừng khóc mà, khóc sẽ biến dạng, biến dạng ba sẽ không thích đâu.”
“Là cha vô dụng.” Phục Kỳ đỏ mắt không ngừng lặp lại những lời này. Cậu là cha của 2 đứa nhỏ, chẳng những không chăm lo được cho 2 đứa nó còn khiến 2 đứa nó lo lắng vì mình, tranh thủ vì mình. Đây là chê cười lớn cỡ nào, nhạo báng cậu vô năng. Cậu không thể cứ yếu đuối như vậy nữa, tùy ý Thiện Diệu xử trí. Cậu phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức thành 1 người cha đủ tư cách, mạnh mẽ đến mức có thể cho bọn nhỏ 1 gia đình đầy đủ.
Ba mẹ đang ôm em trai khóc, Thiện Sơ chưa từng rời đi. Nó là con cả trong nhà, chính cái gọi là huynh trưởng như cha, nó đã không bảo vệ tốt cho em trai nhỏ, nó sợ ba mẹ thất vọng về nó. Đều do dó nó đề nghị muốn rời nhà trốn đi, đều do nó nói muốn đi sơn động hoang tàn vắng vẻ, đều do nó ngốc, người xấu ngã xuống, làm sao lại nghĩ vươn tay ra cứu chứ. Đều là nó sai, Thiện Sơ mím môi, muốn khóc lại không dám khóc thành tiếng.
“Người xấu.” Thiện Sơ đột nhiên chạy qua 1 bên làm bộ muốn đánh gã đội mũ đen.
Gã đội mũ đen nhờ có 2 đứa trẻ mà được kéo ké lên. Gã bị vài bảo an cảnh khu vây vào giữa, chờ cảnh sát đến để giải đi. Gã đội mũ đen có thẻ căn cước hợp pháp, cũng chưa có tiền án tiền sự, cũng không đủ căn cứ chính xác chứng minh gã muốn bắt cóc hai đứa nhỏ, cho nên bảo an không dám trói lại hay áp chế, chỉ có thể chặt chẽ theo dõi để gã không chạy được.
Ai ngờ 1 đứa bé tự nhiên chạy vào. Chờ bọn họ kịp phản ứng lại thì đứa nhỏ đã bị gã đội mũ đen bắt lấy, kề 1 con dao nhỏ vào cổ nó. Đứa nhỏ kia chẳng những không kiêng kỵ gì, ngược lại cắn tai gã đội mũ đen, bàn tay nhỏ bé còn bóp cổ gã.
Đôi tay nhỏ của Thiện Sơ chả tạo được uy hiếp gì lớn, nhưng răng trẻ con rất sắc, cắn gã đội mũ đen kêu hô liên tục, cho nên cái dao trong tay chậm lại.
Trưởng đội bảo an thừa dịp gã đội mũ đen chậm lại này, đúng lúc bắt lấy tay gã. Một bảo an nhân cơ hội này gian nan đoạt lại đứa nhỏ, gã đội mũ đen đã trúng 1 đấm của đội trưởng, tay ôm đứa nhỏ đã lỏng, chỉ là cái miệng Thiện Sơ cắn tai vẫn không nhả ra, bảo an dùng sức lớn mới tách được 2 người ra, gã đội mũ đen nửa bên mặt đã toàn máu, Thiện Sơ cũng không tốt hơn, cả khuôn mặt trắng bệch còn hơn cả Phục Thần.
Đội trưởng đội bảo an đã chế phục gã đội mũ đen lại, nghe thấy một kêu vừa phẫn nộ vừa đau lòng: “Tiểu Sơ.” Tay y dừng lại, sau đó liền thấy một người vọt qua đây, y theo bản năng tránh qua bên cạnh, kết quả, gã mũ đen tránh không kịp bị xô lui vài bước, lại rớt xuống vách đá gã vừa được cứu lên.
Phục Kỳ dùng lực hơi lớn, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không đứng vững, cùng gã đội mũ đen đồng thời ngã xuống. Thiện Diệu tiến lên, chỉ nắm chắc được tay Phục Kỳ, gã đội mũ đen thì ngã xuống.
“Cậu điên rồi có phải không?” Thiện Diệu tức nổ ngực, đưa tay lên muốn đánh may mà nhịn được xuống. Vừa rồi 1 giây kia Phục Kỳ rơi xuống, hắn cảm giác tim mình nhói 1 cái, như có cái gì rất quý giá bị mất đi.
Cảnh sát vừa mới đến, xe cứu thương không lên núi được, vài bác sĩ cũng theo cảnh sát lên đây. Bác sĩ thấy tình trạng bi thảm của gã đội mũ đen tự nhiên là đi cứu người bị trọng thương trước. Nếu lúc gọi điện báo có người bị trọng thương như vậy sớm đã phái trực thăng qua đây.
Tội danh lừa gạt trẻ con của gã đội mũ đen còn phải chờ gã được cấp cứu mới có thể xác định, mà tội Phục Kỳ đả thương người là chắc chắn chạy không thoát. Trước mắt bao người, Thiện Diệu cũng không tiện ngăn trở, để cảnh sát còng tay Phục dẫn đi. Bản thân hắn thì nhanh chóng mang 2 đứa con đi bệnh viện kiểm tra thân thể.
Ngọn đèn trong phòng tạm giam rất yếu, Phục Kỳ ôm hai đầu gối dựa vào tường ngồi dưới đất. Hiện tại cảm xúc đã bình tĩnh lại, suy nghĩ lo lắng cũng dần dần lắng lại, có vẻ đã tỉnh táo lại, lẳng lặng ngồi chờ Thiện Diệu tới cứu cậu.
Qua 2 ngày liên tiếp, Thiện Diệu vẫn chưa đến.
“Thân phận của anh chúng tôi đã tra được. Chuyện này cậu không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không trục xuất cậu ra khỏi nước.” Cảnh sát thẩm vấn nói: “Nhưng giấy tờ chứng minh thân phận của cậu không đúng lúc bổ cứu, hơn nữa cậu lại đến nơi công cộng, chúng tôi không thể không hoài nghi cậu có ý đồ làm chuyện xấu.”
Phục Kỳ chết lặng mà gật đầu. Bao nhiêu tội danh đổ lên người cậu cũng không hề gì, nếu Thiện Diệu có lòng cứu cậu, dù có là tội giết người vẫn là có thể cứu cậu ra ngoài được.
“Giấy căn cước vì sao không bổ cứu?” Cảnh sát gõ gõ cái bàn, ý đồ gọi phạm nhân chú ý.”Chúng tôi thông qua thẻ căn cước của cậu đã liên lạc với công ty. Nếu cậu không có người nhà thể nhờ đồng nghiệp đến bảo lãnh. ”
Nghe vậy, Phục Kỳ lúc này mới tìm về hồn phách.”Đã thông báo cho công ty của tôi rồi sao? Người nọ đã chết ư?” Nếu chết thì cậu sẽ đeo tội danh giết người, như vậy coogn việc mới còn tiếp tục duy trì được hay sao, đồng nghiệp mới sẽ lại bài xích cậu đi?
Cảnh sát nói: “Rốt cục cậu cũng mở miệng. Người không chết, nhưng vẫn đang trong thời kì nguy hiểm, bác sĩ nói nếu tỉnh lại sẽ không sao, nếu không tỉnh lại được thì chỉ sống qua được vài ngày nữa thôi. ”
“Tôi có thể gọi điện thoại không?”
“Có thể, cậu phải liên hệ người giám hộ hoặc thượng cấp trong công ty, để bọn họ tới phụ trách chuyện của cậu.” Cảnh sát đem di động đưa qua.
Phục Kỳ nắm di động, cái thứ nhất muốn ấn là số của Thiện Diệu, ngón tay ấn được 1 số thì dừng lại. Thiện Diệu nếu đồng ý cứu cậu cũng không cần cậu nói thêm gì. Nếu hắn không muốn vậy gọi qua có ích gì đâu?
Còn 1 số nữa, Phục Kỳ khi học đại học đã thuộc làu làu nhưng chưa gọi quá vài lần. Lần này bị tạm giam, Phục Kỳ cũng rất muốn gọi số đó.
Nhưng cuối cùng cậu lại gọi cho Phục Thần. Người nhà chân chính của cậu cũng chỉ có 2 đứa con trai mà thôi.
“Tiểu Thần, cánh tay không có việc gì chứ con?” Không đợi đối phương lên tiếng, điện thoại vừa thông suốt, Phục Kỳ liền vội vàng hỏi.
“Cậu là… Phục Kỳ?”
Giọng nói của đối phương thanh hơi già nua, Phục Kỳ lập tức hiểu được là ai.”Thiện tổng, chào ngài, Tiểu Thần hiện giờ có khoẻ không, có nghe máy được không? ”
“Không tiện.” Thiện Phú Phong lạnh lùng nói: “Nó được hộ sĩ mang ra ngoài chơi rồi, về sau đừng quấy rầy hai đứa nhỏ, bằng không tôi sẽ cậu biết cái gì gọi là hối hận. ”
“Tôi chỉ muốn biết tay nó ra sao rồi?”
“Tay nó chỉ là chuyện nhỏ, cậu mới chính là khối u ác tính trên người nó. Nếu thật sự thương nó thì nên biến mất vĩnh biễn trong cuộc sống của nó đi. ”
Phục Kỳ giận quá hoá cười, 2 ngày này câu đã lột bỏ lớp da yếu đuối, lập tức đã có người chọc trúng tử huyệt của cậu.”Tiểu Sơ và Tiểu Thần là con trai tôi, tôi sẽ không bỏ rơi bọn chúng.” Nói xong quyết đoán mà dập máy, cậu không muốn nghe câu tiếp của Thiện Phú Phong, chắc chắn không phải lời hay, nghe xong chỉ tổ thêm sợ mà thôi.
Cúp điện thoại, cảnh sát tức giận: “Bảo cậu gọi người đến bảo lãnh cậu gọi cho ai vậy hả.đi vào cho tôi, ngồi xổm trong này thêm 1 đêm nữa đi.”
Tháo khó trên ghế ngồi ra, cảnh sát kêu Phục Kỳ giơ tay ra định còng lại thì có người đẩy cửa tiến vào. Phục Kỳ quay đầu nhìn, Thiện Diệu đứng ở chỗ tranh tối tranh sáng, áo gió màu xanh biển, bên trong là áo lông đen và quần trắng. Phối đồ như vậy khiến Thiện Diệu thoạt nhìn có vẻ già đi rất nhiều, rất không có tinh thần. Này không giống tên play boy luôn luôn chú trọng vẻ bề ngoài, người gặp người mê kia chút nào.
“Thủ tục tôi đã làm xong, anh thả cậu ta ra đi.” Thiện Diệu nhìn thoáng qua Phục Kỳ, quay đầu nói với viên cảnh sát. cảnh sát mở khó phòng giam cho cậu, cục trưởng đi vào kêu viên cảnh sát thẩm vấn mở còng tay cho Phục Kỳ.
“Mặc vào đi, bên ngoài gió rất lớn.” Thiện Diệu cởi áo gió, phủ cho Phục Kỳ.
“Con đâu?” Phục Kỳ lo lắng hỏi.
“Lên xe hẵng nói.” Thiện Diệu thấy chân Phục Kỳ hình như đi không tiện, rất chậm, tóm lấy người ôm vào ngực. Những cảnh sát khác đi theo tiễn đều mở to mắt, nhìn nhau, cho dù hiện tại đồng tính luyến ái tương đối lưu hành nhưng cũng không cần rõ ràng trước mặt quần chúng như vậy chứ.
Thiện Diệu nhẹ nhàng thả người xuống ghế phó lái, vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Chân cậu làm sao vậy?”
Phục Kỳ không đáp hỏi lại: “Bọn nhỏ thế nào?”
Thiện Diệu thật sâu mà thở dài, như muốn xả hết tức tối trong ngực ra, khiến Phục Kỳ chờ sốt cả ruột.”Tay Tiểu Thần không có chuyện lớn gì, ba tồi đã mời thầy thuốc trung y xem cho nó, mỗi ngày đều dùng rượu thuốc xoa bóp, có chút đau. Tiểu Sơ thì tình huống không tốt lắm, đã đưa qua trại an dưỡng của ông nội tôi rồi. ”
“Tiểu Sơ làm sao vậy?” Phục Kỳ kinh hoàng ngồi thẳng dậy.
“Bị doạ sợ không nhẹ, ngày đó mới vừa lên xe liền té xỉu. Nhưng cũng đừng lo quá, giờ nó đã không sao rồi. ” Thiện Diệu rút ra 1 cái khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán cho Phục Kỳ “Nhìn cậu sốt ruột chưa này, cũng không biết nghĩ là Tiểu Sơ mà có việc tôi dám rời khỏi nó hay sao. ”
Phục Kỳ bắt lấy tay Thiện Diệu lau mồ hôi cho cậu, cầu xin nói: “Mang tôi đi nhìn Tiểu Sơ.”
Thiện Diệu cuối cùng không chống cự nổi Phục Kỳ đau khổ cầu xin, mang Phục Kỳ qua trại an dưỡng. Thiện Phú Phong nhanh hơn bọn họ 1 bước, dẫn Phục Thần qua thăm Tiểu Sơ. Cho nên, khi cả 2 tới thì chờ bọn họ chỉ có cánh cổng đóng chặt.
Quân nhân gác cổng trại an dưỡng nói cho Thiện Diệu, Thiện tư lệnh không muốn gặp hắn.
“Là ông nội hay là ba tôi không muốn gặp? Ba tôi khi nào thì thành tư lệnh thế, thậy là uy phong nhỉ.” Thiện Diệu phẫn nộ mà đấm 1 cái lên thân xe.
“Chúng ta vào không được, ba tôi đã mang Tiểu Thần đi vào trước rồi.” Thiện Diệu lên xe, oán hận đấm cửa xe.
Phục Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Ba anh chắc là không muốn tôi nhìn bọn nhỏ, vậy anh vào xem thế nào, rồi gọi điện thoại cho tôi, nếu được cho tôi nói đôi ba câu với Tiểu Sơ, Tiểu Thần thì càng tốt. ”
“Ba tôi không phải không muốn gặp câu, ông ấy là đang bực tôi. Ông ấy vốn không muốn cho tôi chăm lo bọn nhỏ, cảm thấy tôi không có tâm, giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định ông ấy sẽ muốn tự nuôi bọn nó.” Không có bọn nhỏ, Thiện Diệu tất nhiên tự do hơn, nhưng hắn lại tiếc con mình, 1 ngày không được nhìn thấy lại không chịu được.
“Vậy làm sao bây giờ?” Phục Kỳ rất muốn cố đứng lên, nhưng vừa đến lúc sốt ruột cậu lại không nghĩ được gì hoặc nghĩ chủ ý không tốt.
Thiện Diệu đột nhiên làm ra một biểu tình thật trẻ con, chu mỏ, ủy khuất nói: “Được rồi, tôi sẽ xài khổ nhục kế để được tha thứ vậy.” Hắn mở tủ lạnh trong xe, lấy ra chút đồ ăn thức uống ném cho Phục Kỳ.”Ăn đi, rồi chờ trong xe, chắc phải đợi rất lâu. Chỗ này không có khách sạn nào, cậu ngồi chờ trong xe đi. ”
Nói xong, lại đem áo lông giữ ấm duy nhất trên người cởi ra, chỉ mặc bộ áo trong đơn bạc, mở cửa xe đi ra ngoài, đứng ở nơi cửa sổ lão gia tử có thể nhìn thấy.
Phục Kỳ đã hiểu được Thiện Diệu muốn làm cái gì, quả thực dở khóc dở cười, đó là cái biện pháp quái gì. Chẳng qua có lẽ có thể dùng được, bởi vì trình độ chiều con của Thiện Phú Phong không thua so với Thiện Diệu.
“Tôi cùng đứng với anh.”
Thiện Diệu nghiêng đầu, thấy Phục Kỳ đứng ở bên cạnh hắn, cũng cởi áo khoác, mặc 1 bộ quần áo trong màu trắng, mím môi, giương mắt nhìn toà nhà trắng trước mắt. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, tuy rằng biết Phục Kỳ không phải vì hắn mới đứng ở chỗ này chịu lạnh, nhưng lúc hắn phiền loạn nhất cậu ta nguyện ý đứng cùng mình, hơn nữa hắn xem ra, hai người đứng song song vô cùng hài hòa, Phục Kỳ mang theo loại lo lắng này, tim hắn tự động tiếp thu.
Trong lòng hắn thoải mái, nhưng trên mặt lại nhíu mày: “Vào trong xe đi, chúng ta một nhà 4 người dù sao cũng phải lưu lại một người khỏe mạnh để chăm lo người bệnh chứ.”
Phục Kỳ chần chờ không đi. Thiện Diệu lúc này đang phiền lòng, kéo Phục Kỳ 3 bước thành 2 nhét vào trong xe, còn khoá cửa xe lại.