Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 86



“Y đi chưa?” Phục Kỳ ý bảo Khoai tây nhỏ đi bên cửa sổ xem xét.

Khoai tây nhỏ chạy tới nhìn nhìn, hướng về phía Phục Kỳ lắc đầu. Phục Kỳ đành phải lại gọi cho Thiện Diệu, cửa hàng này chỉ có một cửa, Đồng Hoà Bình chặn thì cậu cũng không thể đi ra ngoài. Chính là Thiện Diệu gọi mãi cũng không nghe, chẳng lẽ giận thật rồi?

“Phục thiếu gia, không có việc gì, tôi che chở cho anh đi ra ngoài, nếu gã dám lên cướp người, 1 tay thôi là tôi cho gã đo ván.” Khoai tây nhỏ ngồi vào đối diện, tràn đầy tự tin.

Phục Kỳ chính là không muốn đi lúc này đi tham gia thực nghiệm, cũng không có ý muốn cùng Đồng Hoà Bình trở mặt, dù sao Đồng Hoà Bình đã trợ giúp cậu ngay lúc cậu khó khăn nhất, phần ân đức to lớn này đâu thể tuỳ ý bỏ qua.

“Thôi, tôi không muốn đi ra ngoài nói chuyện với y, cũng không muốn đắc tội y. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ đi, y cũng không thể mãi đỗ xe ven đường, chờ y đi rồi, chúng ta mới về. Cũng may là quán ăn, tôi cũng đói bụng, chúng ta gọi món ăn đi.” Phục Kỳ gọi người phục vụ tới, đơn giản gọi 1 món ăn thanh đạm rồi để khoai tây nhỏ gọi món.

Khoai tây nhỏ khó xử mà xin chỉ thị: “Tôi gọi điện thoại cho khoai lang to nhé, dù ngồi ở đây nhưng có nhiều người thì yên tâm hơn.”

“Không có việc gì, nhà ăn có nhiều người như vậy, còn có thể gặp chuyện không may nào. Tôi cũng không phải phú ông triệu phú, ai lại muốn bắt cóc hãm hại tôi chứ. Có cái gì mà lo lắng.”

Khoai tây nhỏ tảo liếc mắt một cái ngoài cửa sổ: “Ngài Đông không sao chứ?”

Phục Kỳ nói: “Y là bác sĩ, lại là bạn của Thiện Diệu, còn có thể tìm người bắt tôi đi chắc? Cậu cứ an tâm ngồi với tôi, y chờ lâu thấy tôi không đi ra, tự nhiên sẽ đi. Cậu làm sao vậy, thoạt nhìn rất khó chịu.”

Khoai tây nhỏ ôm bụng, thấp giọng thỉnh cầu: “Anh theo tôi đi toilet 1 chuyến nhé, năm phút đồng hồ là được.”

“Cậu đi đi, tôi thấy rồi, ngay ở kia.” Phục Kỳ chỉa chỉa buồng vệ sinh bên phải trước mặt.

“Không được, tôi không thể để anh lại một mình được, anh đi theo tôi một chuyến được không?” Khoai tây nhỏ mặt hiện cầu xin, mềm giọng cầu vài câu. Phục Kỳ nói không lại, đành phải đi cùng.

Đến cửa toilet, khoai tây nhỏ kiên trì muốn mở ra cửa ô vuông nhỏ, Phục Kỳ không chịu nổi mùi kia, vừa đi gần đã muốn nôn. Khoai tây nhỏ không có biện pháp, đành phải đáp ứng để Phục Kỳ đứng ở cạnh bồn rửa tay, còn phải nói chuyện không gián đoạn với y.

Bắt đầu còn tốt, khoai tây nhỏ nói một câu, Phục Kỳ đáp một câu, rất phối hợp. Sau thì khoai tây nhỏ chuẩn bị đứng dậy, ngừng hai phút không mở miệng, kéo quần xong liền tiếp tục hỏi Phục Kỳ, chính là không có người đáp lời.

Vân Hạo Dương ép bức hỏi không ra vì sao Thiện Diệu lại gọi Đồng Hoà Bình lại đây, liền không ngừng gọi Đồng Hoà Bình, muốn cho y nhanh đến, chính là gọi nửa ngày cũng không ai tiếp.

“Hòa Bình sao không nhận điện thoại, chẳng lẽ bệnh viện có việc gấp nên gọi nó đi rồi?” Vân Hạo Dương gắp vài đũa thức ăn đặt hàng bên ngoài, thấy Thiện Diệu không có ý phản ứng lại mình, đành phải tự đáp: “Không đúng, nếu có ca phẫu thuật thì phải tắt máy chứ.”

Thiện Diệu lúc này mới nhớ đến, vì đi họp phụ huynh nên để chế độ im lặng, nói không chừng thư ký gọi điện mình không nhận được. Kết quả cầm lấy cái di động thì thấy tất cả đều là Phục Kỳ gọi nhỡ. Này so với ăn bao nhiêu thuốc tỉnh rượu còn công dụng hơn, Thiện Diệu men say tán đi hơn phân nửa, khóe môi cũng không tự chủ được cong lên.

“Ầy, đây là làm sao vậy, mới vừa rồi còn mặt nhăn như mướp đắng, giờ lại cười tủm tỉm.” Vân Hạo Dương cũng đoán ra đại khái là Phục Kỳ gọi điện, trêu ghẹo Thiện Diệu.

“Đừng nói nhiều, để tôi gọi lại cho em ấy.” Phục Kỳ tám phần là sợ hắn giận. Thôi, sợ hắn cũng tốt, cuối cùng cũng đồng ý chủ động phản ứng hắn.

“Sao cũng tắt máy?” Thiện Diệu lại gọi số Phục Thần.”Tiểu Thần, các con về nhà chưa? … Cha con đâu, để cha nghe điện… Cái gì, cha không trở về… Được, ba biết rồi. Con trông anh nhé, đừng để anh nghịch ngợm, ra ngoài cũng phải đi với bác Lâm, có nghe … cúp rồi.”

Thiện Diệu lúc vừa chuyển cấu hình bình thường, khoai tây nhỏ cùng khoai lang to liền thay phiên gọi điện qua. Hắn một lòng nhớ kỹ gọi lại cho Phục Kỳ, Phục Kỳ không nhận, hắn lại trực tiếp gọi cho Phục Thần. Cúp điện thoại với Phục Thần xong, biết Phục Kỳ để Khoai tây nhỏ đi theo. Hoài nghi là di động Phục Kỳ hết pin, gọi cho khoai tây nhỏ, lòng tràn đầy vui mừng nghe.

Vân Hạo Dương đang ăn cơm, quay đầu nhìn thấy Thiện Diệu sắc mặt càng ngày càng trắng, vội lau miệng dừng lại, chờ Thiện Diệu cúp điện thoại liền hỏi xảy ra chuyện gì.

“Đồng Hoà Bình cái thằng súc sinh này. Nó bắt Phục Kỳ đi rồi.” Thiện Diệu dồn dập thở, càng vội vàng nghĩ cách, càng lãnh tĩnh không nổi. Đưa tay hung hăng cho mình một bạt tay, khóe miệng rách ra, hai má nóng bừng đau đớn khiến hắn trấn định nhiều.

Nhanh chóng liên hệ bạn hắn làm ở cục cảnh sát, nhờ tra ra vị trí di động của Đồng Hoà Bình. Nếu là thực nghiệm, Đồng Hoà Bình nhất định phải ở đây.

Vân Hạo Dương còn chưa hiểu vì sao Đồng Hoà Bình lại bắt Phục Kỳ đi. Thiện Diệu lại gọi 1 cuộc điện thoại: “Khoai lang to… Tốt lắm, trước đừng giải thích, hãy nghe tôi nói. Việc này trước đừng kinh động lão gia tử, cũng đừng để chú Lâm biết, bọn nhỏ cũng không thể nói. Cậu tập trung thân thủ lại, chuẩn bị tốt công cụ với xe, chờ điện thoại của tôi.”

Chú Lâm là người của lão gia tử, đã biết tuyệt đối sẽ thông tri cho lão gia tử. Hắn không phải không muốn mượn thế lực của lão gia tử, nhưng lão gia tử thế lực rất rắc rối phức tạp, liên lụy rất nhiều, một khi tham gia, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn. Hai đứa nhỏ liền càng không thể báo, nhất là Thiện Sơ, nếu đã biết, khẳng định sẽ bệnh nặng một hồi.

Cúp điện thoại của khoai lang to xong, Vân Hạo Dương thật vất vả đợi được cơ hội mở miệng, di động Thiện Diệu lại vang lên, đã tra được vị trí di động của Đồng Hoà Bình.

Thiện Diệu cầm áo bước đi, Vân Hạo Dương vội vàng theo sau, ngăn lại Thiện Diệu chuẩn bị lái xe: “Tôi lái cho, say rượu đừng lái. ”

“Được, nhanh lên.” Thiện Diệu ngồi trên xe, đem địa chỉ nói cho Vân Hạo Dương. Ở trên xe, Thiện Diệu báo cho khoai lang to, giải thích đơn giản cho Vân Hạo Dương.

Hắn nói đơn giản, Vân Hạo Dương lại nửa ngày cũng không hiểu. Cái gì kêu là Phục Thần cùng Thiện Sơ  đều là Phục Kỳ sinh, Phục Kỳ trong bụng còn mang thêm một đứa nữa, hiện tại bị Đồng Hoà Bình phát rồ bắt đi làm đối tượng nghiên cứu thực nghiệm đàn ông sinh con rồi. Là Thiện Diệu lời say nói bừa sao? Này căn bản không có khả năng là thật.

Khoai lang to đã đuổi tới đó trước, gọi điện thoại lại nói tìm được di động của Đồng Hoà Bình trong thùng rác ven đường, Đồng Hoà Bình cùng Phục Kỳ không ở nơi đó.

Thiện Diệu dùng sức nhéo chính mình, bức bản thân lãnh tĩnh, mau nghĩ ra biện pháp. Vân Hạo Dương nhìn dáng vẻ của hắn, cảm thấy không giống như đang nói giỡn, cũng không như uống say nói loạn.

Lần thứ hai gọi cho người bạn cảnh sát kia: “Giúp tôi tra thiết bị chữa bệnh gần đây nhập vào trong nước, là tư nhân đặt mua hoặc là bệnh viện tư nhân cũng được. ” Thiết bị chữa bệnh đều phải đăng ký đặc biệt.

Thiện Diệu lại để hacker KJ âm thầm bồi dưỡng xâm nhập vào máy tính của các công ty chuyên vận chuyển thiết bị y tế, xem xét tư liệu vận chuyển của khách.

“Hứa Đằng, phân phát ít đàn em có khả năng, để bọn họ đến từng khu trong thành phố đợi lệnh.” Hứa Đằng, Đồng Hoà Bình cùng với Vân Hạo Dương, là đồng bọn lớn lên từ bé với Thiện Diệu. Sáu năm trước, lúc Phục Kỳ cùng Thiện Diệu cùng một chỗ, Thiện Diệu đang theo Hứa Đằng hỗn xã hội đen.

Trong lúc chờ đợi, Thiện Diệu đỗ xe ở 1 gara ngầm của trung tâm mua sắm, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm di động. Vân Hạo Dương sợ hắn không chịu nổi, tìm đề tài nói chuyện phiếm với hắn.

“Không có việc gì, Hòa Bình ông còn chưa biết rõ sao, nó sẽ không làm gì Phục Kỳ đâu.” Cho dù Vân Hạo Dương nói gì, Thiện Diệu cũng chỉ “Ừ” 1 tiếng, càng về sau ngay cả lên tiếng trả lời đều lười. Vân Hạo Dương đành phải an ủi Thiện Diệu, y vẫn luôn cho rằng nam nhân là không cần an ủi, hơn nữa đàn ông vô tâm vô phế giống Thiện Diệu, có thể thấy được người y yêu thật tâm chính là nhược điểm. Y cho rằng Phục Kỳ chính là nhược điểm của hắn, sau lại thấy rõ ràng tình cảm của Phục Kỳ cùng Thiện Diệu, y mới xác định, Phục Kỳ cùng Thiện Diệu là nhược điểm của nhau.

Thiện Diệu cười lạnh: “Nó là y học cuồng ông quên sao? Thân mình Phục Kỳ, bình thường để em ấy xới cơm gắp đồ ăn tôi còn không nỡ, sao chịu được nó gây sức ép? Còn có, người nhà Đồng Hoà Bình sẽ không giúp nó, bản thân nó cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, ai tìm người bắt cóc Phục Kỳ cho nó? Chính là ai, sau lưng nó nhất định còn có nhân vật thế lực không nhỏ.”

Vừa dứt lời, người bạn cảnh sát liền gọi điện thoại tới nói, y không thể nào tra tư liệu đặt hàng thiết bị chữa bệnh trong 1 tháng gần đây, đã bị cấp trên hạ lệnh phong toả, nghiêm cấm để lộ bí mật.

“Cần tôi làm cái gì không?” Vân Hạo Dương ở việc làm ăn vẫn luôn giúp đỡ đắc lực cho Thiện Diệu, ở loại chuyện này, ngược lại không biết nên làm như thế nào.”Nếu không, tôi nhờ chú tôi điều tra tư liệu cho nhé?”

“Không cần.” Còn có hacker, hacker mới là chủ lực.

Vân Hạo Dương đành phải không ngừng mà gọi điện thoại cho Đồng Hoà Bình, hỏi bạn gái Đồng Hoà Bình xem y đang ở nơi nào?

Buổi tối bảy giờ, hacker cho mười ba chỗ khả nghi, Thiện Diệu lại loại trừ 6 chỗ, tổng cộng còn lại bảy địa điểm. Để người của Hứa Đằng đi 6 chỗ khác điều tra, còn lại một chỗ, Thiện Diệu nhìn đến địa chỉ kia mắt đau đớn lợi hại.

“Hạo Dương, đi chỗ này. Nhanh lên.” Thiện Diệu cho Vân Hạo Dương biết địa chỉ, xe khởi động rồi, hắn lại liên hệ khoai lang to đến chỗ này.

Lúc tìm được biệt thự kia, đã sắp tám giờ. Thiện Diệu so với khoai lang to thì tới sớm hơn, quyết định tự mình đi vào, để Vân Hạo Dương đi về trước, đừng nhúng tay chuyện giữa bọn họ.

Vân Hạo Dương đương nhiên không chịu, cũng muốn cùng Thiện Diệu đi vào.

“Đừng, ông ở chỗ này chờ khoai lang to lại đây, để bọn họ bao vây căn nhà, đừng tùy tiện tiến vào. Lâu quá mà tôi không ra thì ông kêu bọn họ đi vào.”

“Được, ông cẩn thận một chút.”

Thiện Diệu đi đến cửa lớn, ở khoá mật mã thử nhập ngày sinh của 2 con vào. Quả nhiên, cửa chậm rãi mở. Hắn xuyên qua sân, đi đến cửa phòng thì bên trong đã có người ra đón.

“Anh là ai, nơi này là biệt thự tư nhân, mời anh đi nhanh cho.” Khẩu âm tiếng trung của người nước ngoài thật đông cứng.

“Biệt thự tư nhân, hừ, chủ nhân biệt thự này là họ Phục hay là họ Thiện?” Thiện Diệu đẩy người nước ngoài ra, đi thẳng vào trong.

Trong phòng khách ngồi bảy tám kẻ cơ bắp, đang đánh bài tú-lơ-khơ. Lầu hai có 1 bác sĩ mặc áo dài trắng ra vào một phòng, Thiện Diệu nhìn qua, bóng dáng bác sĩ kia, không phải vóc người Đồng Hoà Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.