Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 55: Người đã chết



Phương Húc Nghiêu tuy thông qua điện thoại biết Lâm Dịch không có chuyện gì, nhưng lúc nhìn thấy cậu yên tĩnh ngồi đó, mỉm cười nhìn mình thì mới thở phào nhẹ nhõm. Phương Húc Nghiêu tiến lên, giận dữ nói: “Sao em lại không cẩn thận vậy hả, lỡ như trong chất lỏng có độc hoặc là khí độc thì làm thế nào? Sao em dám dùng cánh tay cản, ai cho em lá gan lớn vậy chứ!”

Lâm Dịch cười ngượng ngùng, “Em…”

“Thấy một già một trẻ sẽ không có sức uy hiếp gì cả đúng không?” Một câu của Phương Húc Nghiêu đã chặn ngang lời của Lâm Dịch, thành công hù dọa Lâm Dịch. Không dạy bảo mấy câu thì không biết mình được mấy cân mấy lượng, không chấn trọng phu cương thì em sẽ không biết mình nên làm gì rồi!

Lâm Dịch chớp mắt, Phương Húc Nghiêu giờ phút này nhìn thật dữ…

Cảnh sát đã hỏi xong, Lâm Dịch là người bị hại nên bị hỏi không nhiều, bởi vì Lâm Dịch hỏi một không biết ba, sao cậu biết được ai muốn hại cậu chứ. Lúc này bệnh viện đã lấy xong mẫu chất lỏng do kẻ hiềm nghi hắt vào người Lâm Dịch, người đó vừa tới đã nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chất  lỏng này chắc là máu, tôi còn tìm được thứ này bên xong.”

Trong tay pháp y cầm một chiếc túi plastic, bên trong có một tờ giấy quỳ thử, máu đã đông đặc sắp biến thành màu đen. Vẻ mặt của hai vị cảnh sát cũng trở nên bất đắc dĩ, “Tổng giám đốc Lâm, người anh đắc tội còn rất phong kiến.”

“Đây có phải máu chó đen không?” Chính bản thân Lâm Dịch cũng cảm thấy buồn, “Tôi thật sự không biết mình đã đắc tội người nào, coi tôi là cương thi à?”

Phương Húc Nghiêu gõ lên đầu Lâm Dịch một cái, tức giận nói: “Em còn có tâm trạng nói đùa!”

Lâm Dịch ôm lấy đầu nhìn đối phương, hôm nay anh uống lộn thuốc hả?

Phương Húc Nghiêu đen mặt, sao em không căng thẳng chút nào, thiếu dạy bảo mà!

Cảnh sát hỏi xong, cầm theo vật chứng rời đi, còn cầm theo cả áo khoác của Lâm Dịch. Bọn họ còn phải đi coi camera, bắt lão già, còn phải thẩm vấn tên câm nữa.

Phương Húc Nghiêu nhìn vẻ mặt không hề gì của Lâm Dịch, bất đắc dĩ thở dài, “Anh sẽ tìm thêm cho em một vệ sĩ nữa.”

Lâm Dịch cạn lời, em cần nhiều vệ sĩ vậy làm gì chứ?

Lúc này Mã Trí Viễn cầm một phong thư gõ cửa, chào hỏi với Phương Húc Nghiêu xong thì đưa thứ trong tay cho Lâm Dịch, “Tổng giám đốc Lâm, dưới lễ tân nhận được một phong thư gửi cho anh.” Mã Trí Viễn cũng rất buồn bực, thời đại này rồi ai còn dùng giấy viết thư chứ.

Lâm Dịch nhận lấy nhìn thử, bốn chữ “Thân gửi Lâm Dịch” được viết bằng bút lông, từng gạch từng nét đều rất tiêu sái, có thể nhìn ra được người viết đã tốn công luyện rất nhiều năm. Lâm Dịch nghi ngờ mở ra coi, sau khi nhìn rõ mấy hàng chữ bên trong, sắc mặt Lâm Dịch lập tức trắng bệch.

Phương Húc Nghiêu trông thấy vẻ mặt của Lâm Dịch, vừa định sáp qua xem thử, Lâm Dịch đã khác thường nắm lá thư trong tay giấu ở sau người, ánh mắt trốn tránh nói: “Đây là chuyện riêng của em, em không muốn…”

Sắc mặt Phương Húc Nghiêu xệ xuống, lại nghĩ có chuyện gì đều tự mình gánh, còn coi hắn là người ngoài sao? Sắc mặt Lâm Dịch chợt biến đổi thế kia nhất định là chuyện gì đó rất quan trọng, huống chi cậu còn vừa mới bị tập kích xong, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phương Húc Nghiêu là: Thư đe dọa.

Mã Trí Viễn không hiểu chớp chớp mắt, chuyện gì đây?

Phương Húc Nghiêu khoát tay, “Trợ lý Mã, cậu ra ngoài trước đi, Đậu Đậu, cậu cũng ra ngoài đi, khóa cửa lại cho tôi! Tôi muốn nói chuyện với tổng giám đốc Lâm của mấy cậu.”

Mã Trí Viễn theo bản năng nhìn về phía Lâm Dịch, Tiêu Đậu Đậu cũng nhìn Lâm Dịch chằm chằm, rốt cuộc có nên nghe theo không đây?

Lâm Dịch trừng to mắt, cậu ngơ luôn, “Anh, anh muốn nói chuyện gì với em?”

Mã Trí Viễn hiểu rõ chớp chớp mắt, kéo Tiêu Đậu Đậu còn đang lơ mơ ra ngoài, hắn còn rất nghe lời khóa cửa lại. Lâm Dịch nghe thấy tiếng ‘lạch cạch’, trong lòng có dự cảm không tốt. Quả nhiên Phương Húc Nghiêu lạnh mặt nói: “Đưa thư cho anh!”

“Đây là thư của em, không liên quan đến anh.” Lâm Dịch nghiêng đầu, cố hết sức muốn giấu thứ trong tay, bất chấp tất cả không muốn để Phương Húc Nghiêu xem. Chỉ một câu ngắn ngủi bên trong đã khiến trái tim Lâm Dịch loạn nhịp, ý nghĩ duy nhất bây giờ của cậu chính là: Giết người diệt khẩu!

Phương Húc Nghiêu nghe được cậu nói không liên quan tới mình, hắn giận thật rồi. Hắn không thèm phí lời với Lâm Dịch nữa, bổ nhào qua ôm lấy nửa người trên của Lâm Dịch, vác cả người cậu lên. Lâm Dịch cũng giận, “Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống!”

Phương Húc Nghiêu không khách khí vỗ lên mông cậu một cái, không dạy bảo em thì tính cách này của em đến lúc nào mới thay đổi được!

Giây tiếp theo Lâm Dịch đã nhận ra mình bị Phương Húc Nghiêu ném lên ghế sofa, sau đó hắn nhanh chóng đè người lên. Cậu vội đến mặt đỏ bừng, muốn giãy giụa nhưng bị Phương Húc Nghiêu nắm lấy cổ tay. Lâm Dịch kinh ngạc, cậu không hề biết sức lực của đối phương lại lớn đến vậy.

Phương Húc Nghiêu không thèm chừa mặt mũi cho cậu, nắm lấy tay của Lâm Dịch moi lấy bức thư trong tay cậu. Lâm Dịch nắm chặt không chịu buông, sốt ruột nói: “Phương Húc Nghiêu, em nói chuyện này không liên quan đến anh, sao anh lại không biết xấu hổ vậy chứ! Cường đạo! Lưu manh!”

Phương Húc Nghiêu ha ha hai tiếng, giọng điệu bất thiện nói: “Em biết là được rồi! Anh cảm thấy em còn có thể đi sâu vào tìm hiểu thêm nữa!”

Lôi kéo mười mấy giây, cuối cùng Lâm Dịch không địch lại nổi sức lực to lớn của Phương Húc Nghiêu. Lâm Dịch thấy đồ trong tay sắp bị đoạt đi, cậu đột nhiên thả lỏng người, cả người như không còn sức lực.

Phương Húc Nghiêu mở ra xem sau đó nhíu mày, “Em biến sắc mặt chỉ vì chuyện vớ vẩn này à? Ngốc chết đi được!”

Lâm Dịch quay mặt nhắm mắt, đè nén sự khiếp sợ và mất tự nhiên. Nhưng Phương Húc Nghiêu vẫn nhìn ra được sự bất thường của cậu. Hắn nắm tờ giấy nằm lên người Lâm Dịch, thành công đè ép khiến Lâm Dịch kêu rên một tiếng. Lâm Dịch bất mãn mở mắt nhìn hắn, sao anh lại nặng vậy chứ!

Phương Húc Nghiêu lắc lắc tờ giấy trong tay, “Chuyện này anh chắc chắn sẽ quản, anh nhất định sẽ túm cái tên sau màn ra, lần này không một ai có thể ngăn cản anh!”

Lâm Dịch thở dài, “Bản thân anh đều nói đây là chuyện vớ vẩn, tại sao còn tích cực vậy chứ? Có lẽ tên này cùng một bọn với gã đã hắt máu vào em, chắc bộ dáng của em giống yêu nghiệt.”

Phương Húc Nghiêu ha một tiếng, “Vậy sao vẻ mặt của em lại biến đổi lớn thế hả? Phản ứng của em nói cho anh biết, em cho là thật!”

Lâm Dịch khiếp sợ sững sờ mấy giây, sau đó ngậm chặt miệng, không muốn nói chuyện nữa.

Trên giấy chỉ có mấy câu: Người vốn đã chết lại sống tạm trên thế gian, âm khí quá nặng, sẽ hại chết tất cả mọi người bên cạnh.

Điều khiến Lâm Dịch khiếp sợ là tại sao ngươi viết phong thư này biết cậu là người đã chết? Tại sao cậu sẽ hại chết người bên cạnh? Nhớ lại Phương Húc Nghiêu bởi vì cậu mà gặp nạn hai lần, lần đầu tạm thời không nhắc đến, lúc đó bọn họ chỉ vừa mới quen biết, nhưng lần gần đây… Lâm Dịch bóp bóp trán của mình, nói với bản thân rằng đó đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, không thể nghĩ lung tung.

Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường, nói với bản thân đó đơn thuần là chuyện vớ vẩn. Nhưng mà bây giờ người nọ biết mình vốn là người đã chết, điều này khiến Lâm Dịch không thể không để ý được. Đúng vậy, cậu bây giờ muốn tìm ra người đó, giết người diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn. Cho dù phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu, cậu sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch vẫn luôn kéo căng mặt, sắc mặt không tốt không nói, dưới đáy mắt còn lúc sáng lúc tối. Phương Húc Nghiêu cảm thấy dáng vẻ này của vợ rõ là bất thường, thế là hắn thò một ngón tay, chọc chọc mặt Lâm Dịch, sau đó chọt chọt nách, tiếp đó lại sờ sờ eo.

Lâm Dịch bất mãn nhìn đối phương, “Anh đừng quậy!”

“Anh cứ quậy! Lời nhảm nhí thế này em cũng tin, anh phải tẩy não cho em mới được!” Phương Húc Nghiêu nắm lấy áo sơ mi của Lâm Dịch, áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản mặc ở trên người Lâm Dịch cực kỳ đẹp. Mọi người đều nói áo sơ mi trắng là kiểu đơn giản nhất, nhưng cũng là kiểu khó mặc nhất. Bởi vì cùng một kiểu áo, có người mặc vào nhìn vừa xấu vừa ghê, nếu có thêm cả bụng bia thì không thể nào nhìn nổi.

Vóc người của Lâm Dịch rất tốt, đường cong phần eo rất đẹp, nút áo trên cùng không cài, lộ ra cần cổ trắng nõn, nhìn nghiêng còn thấy được một phần xương quai xanh xinh đẹp.

Phương Húc Nghiêu không khách khí cúi đầu, kéo kéo áo của Lâm Dịch, cúi đầu cắn lên hầu kết của cậu.

Động tác này khiến tất cả suy nghĩ trong đầu Lâm Dịch sợ bay biến, cậu vội vã nắm lấy vai của Phương Húc Nghiêu, sợ hãi ra tiếng, nghiêng đầu: “Anh làm gì vậy? Đây là phòng làm việc!”

Phương Húc Nghiêu cười xấu xa, “Tất nhiên là đang kéo tâm trí của em về lại rồi!”

Thế là Phương Boss bị đánh…

Tên câm bắt được nọ không biết nói, còn không biết chữ, cũng không hiểu ngôn ngữ của người câm. Cảnh sát vặn hỏi cả nửa ngày, cuối cùng mới thông qua động tác khoa tay múa chân của đối phương hiểu được chút ít. Gã được người thuê, chỉ cần hắt máu lên người Lâm Dịch thì người ta sẽ cho gã tiền.

Ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nọ bây giờ chẳng có tí tin tức nào, như thể đã bốc hơi biến mất khỏi không khí rồi. Trong lúc cảnh sát đang điều tra chuyện này, Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu đương nhiên cũng sẽ phái người đi điều tra. Đáng tiếc chẳng có tin tức nào về ông già nọ, nhưng trước đây ông già đó từng coi phong thủy cho Lâm gia.

Lâm Tự Đào khá tin tưởng ông ta, vào mấy ngày mà Lâm Tự Đào nằm viện, còn mời lão già đó đến bệnh viện, nhưng bị Lâm lão gia tử đuổi đi.

Đêm khuya bên bờ sông, tại chỗ ngoặt, đây vẫn luôn là vị trí xảy ra nhiều sự cố, từng có mấy vụ chìm thuyền đều xảy ra ở nơi này. Một chiếc xe việt dã màu đen chạy tới cạnh bờ sông, có hai người từ trên xe bước xuống, còn kéo theo một bao tải xuống, cầm một sợi dây thừng cột lấy một tảng đá xong hợp lực ném bao tải xuống sông.

Mặt sông hiện ra gợn nước, sau đó lại trở về yên tĩnh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai người lên xe sau đó chậm rãi lái đi, người ngồi ở ghế lái phụ móc di động nhắn một icon OK gửi đi.

An Tước ngồi bên cạnh cửa sổ, phòng không mở đèn. Di động hắn đột nhiên sáng lên, chiếu lên khuôn mặt của hắn, lộ vẻ âm trầm cực kỳ. Hắn cầm di động lên nhìn, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh. Trong bóng đêm cả khuôn mặt hắn như bị đánh bóng, âm trâm đến dọa người.

Hắn dứng dậy, nhìn bờ sông phía xa, móc ra một tấm ảnh chụp chung với Lâm Dịch từ trong túi áo, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Lâm Dịch, si mê trong ánh mắt lại hiển lộ rõ sự điên cuồng.

Không ngờ hắn lại trở về sáu năm trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.