Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 13: Quyến luyến



Lý Hiền sau khi cao trào lần cuối cùng thì hôn mê bất tỉnh, cả người mềm nhũn trên bãi cát, mặc cho Tiêu Vũ ôm cậu lên du thuyền, cả hai đều trần như nhộng, Tiêu Vũ tắm rửa sạch sẽ cho cậu, lấy hết tinh dịch trong hậu huyệt ra mới thân để trần rời thuyền, kiếm quần áo và giày của bọn họ. Trong du thuyền của y có một cái giường cỡ kingsize, ôm lấy Lý Hiền chôn mình trong chăn, cứ như vậy dừng lại ở cạnh bãi biển, dập dìu theo sóng biển, thỏa mãn chìm vào mộng đẹp…

Ngày hôm sau khi Lý Hiền tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, vẫn còn chút mơ màng, thế nhưng cả người kêu gào đau nhức lập tức nhắc nhở cho cậu tối qua mình đã làm gì. Những hình ảnh dâm mỹ cùng dâm từ lãng ngữ lập tức ùa về, tối qua sao cậu có thể làm mấy chuyện dâm đãng đó chứ…Cậu xấu hổ bụm mặt, cảm thấy tiết tháo của mình đã rơi đâu hết rồi…

“Em tỉnh rồi? Có đói không? Lại đây ăn chút gì đi…” Nhân vật chính còn lại trong những cảnh tượng kia đột nhiên xuất hiện, cậu vừa thấy y thì lập tức xấu hổ muốn trốn vào chăn. “Trốn cái gì chứ, có hối hận cũng muộn rồi.” Người đàn ông giọng mang ý cười, ngữ khí tràn ngập vui sướng, y bước tới moi Lý Hiền từ trong chăn ra, nâng mặt cậu kề sát vào, “Ăn cơm trước đi, lão bà đại nhân, tôi đã làm cháo hải sản cho em rồi…”

“…Anh không thể để em trốn một lúc sao?” Lý Hiền đỏ mặt, cố gắng không nhìn vào y.

“Không thể!” Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, từ trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp.

“…Em không phải lão bà!” Lý Hiền trì độn kháng nghị lại.

Cuối cùng cậu không thể không ngồi dậy, bưng tô cháo, đỏ mặt há miệng nhỏ ăn cháo. Tiêu Vũ nhìn cậu như vậy, thật sự là yêu đến tận xương, chỉ cảm thấy người này chỗ nào cũng đẹp, cũng đáng yêu như vậy, ngay cả bộ dáng húp cháo cũng manh đến độ tim gan y run rẩy. Y không nhịn được mà chọc cậu, “Sao mặt em lại đỏ như vậy? Vừa mới nghĩ gì hả? Có phải đang nghĩ tới đại điểu của lão công không?”

‘Phụt!’ Lý Hiền phun hết muỗng cháo ra ngoài. Cậu trợn mắt phẫn nộ liếc Tiêu Vũ, hạn cuối của tên này chết hết rồi sao?

“Thì ra lão công tối qua vẫn chưa cho em ăn no sao?”…Hạn cuối đã mất hết người đàn ông quả quyết nói.

“Anh được rồi đó! Lăn ra ngoài!!” Lý Hiền lấy gối đánh y.

“Ha ha ha ha ha…Được rồi…không chọc em nữa…Mau uống cháo đi, chốc nữa chúng ta về.” Lý Hiền nhức đầu nhìn hướng y rời đi, sau này bọn họ còn có thể nói chuyện bình thường không?

Đến khi Tiêu Vũ có hơi mất tự nhiên lấy một bộ quần áo sạch (kể cả quần lót) tới cho cậu thay, cậu mới nhận ra, thì ra cái tên này đã có âm mưu hết rồi! Ngay cả quần lót sạch cũng có, này nói rõ điều gì?!...Cái gì mà bạch liên hoa lạnh nhạt cấm dục chứ, đều gạt người hết! Cậu tức giận nghĩ, mình đời trước đúng là bị mù, hơn nữa tên này là tổng công không thể nghi ngờ được! Đợi đã, vậy lẽ nào đời trước Tề Tuyên bị Tiêu Vũ đè thành thụ?...Tưởng tượng hình ảnh kia một lúc, Tề Tuyên nằm đó bị tổng công đại nhân làm cho lớn giọng rên rỉ…Lý Hiền 囧…cậu nhịn không được rùng mình một cái…Quên đi, hai công gặp nhau tất có một thụ gì gì đó…

Lúc này hai nhân vật chính đồng thời hắt xì một cái. Bọn họ không hề biết não của Lý Hiền đã mở rộng tới tận phương nào…

“Giày em đâu?” Lý Hiền tức giận, gì mà đảo nhỏ, gì mà nướng thịt trên bãi biển chứ, ra cậu căn bản là dê chui vào miệng cọp a.

“A…cái đó tối qua tôi đã tìm cả buổi trời, có một chiếc rơi vào nước, trôi đi quá xa…Tôi lười đi lấy…”

Lý Hiền: “…” Tối qua bọn họ rốt cuộc là đã kịch liệt cỡ nào vậy? Dã chiến trên biển vân vân…

Khó trách muốn đưa cậu đến “đảo không người”…Tên khốn kiếp này…

“Em mang của tôi đi…” Tiêu Vũ chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, chân lại lớn hơn vài số, đôi giày da nhung đáng thương cứ thế bị Lý Hiền đạp gót thành dép lê.

Vé máy bay đã đổi thành giờ buổi tối, vừa vặn có đủ thời gian, hai người đến khu mua sắm gần đó đi dạo một lúc, Lý Hiền nhìn những mặt hàng xa xỉ được trưng bày khắp nơi, rốt cuộc cũng không thể tìm lại được động tâm đời trước, khi đó cậu được Tề Tuyên bao dưỡng, chi phí ăn mặc xa hoa vô cùng, còn đắc ý cho rằng đó là minh chứng cho việc đối đãi đặc biệt của Tề Tuyên với mình…Cho rằng yêu chính là cho mi tiền cho mi thẻ tín dụng cho mi thỏa sức tiêu? Ngu xuẩn như thế chẳng trách cuối cùng phải chết thảm như vậy. Đang thất thần, một đôi giày bata thường màu trắng đột nhiên được đưa tới trước mặt cậu, “Thử xem, tôi cảm thấy rất hợp với em.” Cậu vừa nhìn nhãn hiệu liền quyết đoán bỏ xuống kéo Tiêu Vũ đi…

Cuối cùng khi cả hai ra khỏi cửa hàng, trên chân là hai đôi Nike trắng giống nhau như đúc, được cửa hàng giảm giá. Lý Hiền đã hoàn toàn không còn thích mấy nhãn hiệu lớn kia, huống hồ lấy thân phận hiện tại của cậu, mang một đôi Dior loại mới giá hơn 1 vạn? Cậu cũng không muốn bị người ta hiểu lầm cái gì đâu, không thèm nhìn vào vẻ mặt ‘Lão bà em không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu’ của ai đó. Mà suy nghĩ của người nào đó rất đơn giản: Lão bà đại nhân xài cái gì cũng phải lấy cái tốt nhất mới được! Đồng thời y còn kiên trì muốn mang giày tình nhân với lão bà!

Cho nên nói tên dâm ma ái thê khốc soái cuồng bá duệ gì gì đó…thật sự là đủ rồi…

Lần nữa bước xuống mảnh đất thân quen, Lý Hiền không khỏi có chút cảm khái, lúc đi cậu và Tiêu Vũ là bạn bè, khi trở về cư nhiên lại biến thành loại quan hệ này. Bạn tình? Tiêu Vũ phỏng chừng sẽ giết cậu luôn, người yêu? Không thể phủ nhận, cậu có cảm giác, nhưng đó là yêu sao? Cậu yêu y sao?



Trong thư phòng rộng lớn, một người đàn ông trung niên anh tuấn ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn, dưới hàng lông mày nâu là đôi mắt xanh xám, giờ phút này đang đầy xoi mói cùng bất mãn nhìn thanh niên trước mắt, thanh niên mặt không chút thay đổi nhìn ông, không nói một câu.

“Con không có gì muốn nói sao?” Người đàn ông dường như hơi mất kiên nhẫn, ông nhướng một bên mày, hỏi người thanh niên.

“Hửm, dài dòng lắm.” Tiếp tục mặt liệt.

“…” Người đàn ông hít sâu một tiếng, “Con có biết mình đã bao lâu không về nhà không hả? Hơn nữa, ngay cả điện thoại cũng không gọi một cuộc! Con có còn nhớ cha mẹ mình là ai không?!”

“Con có gọi cho mẹ, ba ba.”

“…” Người đàn ông cảm thấy mình như vừa bị bắn một mũi tên.

“Ngài cho thư ký gọi cho con, nói con biết ngài bị trúng gió, con đã lập tức buông chuyện ‘quan trọng’ trong tay xuống, ngựa không ngừng vó chạy về..” Y nhấn mạnh hai chữ ‘quan trọng’, “Cho nên ngài có chuyện gì muốn nói?”

“Ta không bảo cậu ta nói thế.” Người đàn ông bĩu môi. (Thư ký: “…”)

“Như vậy thì ngài mắc bệnh nan y gì?”

“…” Người đàn ông cảm thấy mình đã bị đả kích sâu sắc, tại sao chỉ có con trai ông là thế này?

“A Vận! A Vận! Mau tới xem con trai của em kìa!” Giọng lớn như chuông đồng, hoàn toàn không giống bộ dáng một người bị bệnh nan y, người vợ đứng bên ngoài nghe vậy thì đẩy cửa đi vào, vẻ mặt sớm đã biết sẽ thế này mà. Người đàn ông nhanh chóng đi tới cạnh bà, như tìm được chỗ dựa, quay đầu trừng “thằng con bất hiếu”. Người vợ động viên vỗ vỗ ông, sau đó quay sang người thanh niên, “Bọn ta đều rất nhớ con, nhất là ba con, ông ấy rất lo lắng cho con, sau khi ngủ một giấc đột nhiên tạm nghỉ học chạy tới Trung Quốc, lại không nói là có chuyện gì, nếu không phải Hoa Vũ nói con đột nhiên vào công ty đối thủ, còn đi làm diễn viên, bọn ta cũng không biết rốt cuộc con đang làm gì…Đến tột cùng là sao?”

“Mẹ, con đi tìm A Hiền.”

“…Ý con là…đứa nhỏ kia?” Người phụ nữ hơi giật mình, dù sao năm đó tìm mãi mà vẫn không thấy, làm sao lại đột nhiên tìm được?

“Dạ, mấy hôm nay con đều ở cùng em ấy, mẹ, con rất vui.”

Con trai bà từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, cũng chưa từng tỏ vẻ vui vẻ vì bất cứ chuyện gì, bây giờ cư nhiên lại chính miệng nói với bà ‘con rất vui’.

“Cho nên hai người không cần phải lo lắng, chuyện đóng phim còn có tạm nghỉ học đều chỉ là tạm thời, con biết mình muốn gì. Con…con muốn ở cùng em ấy, giống như người yêu vậy…Con yêu em ấy.” Người thanh niên chăm chú nhìn mẹ mình.

“Thế thằng bé thì sao? Nó cũng yêu con sao?” Người thanh niên không nghĩ tới mình sẽ bị hỏi vấn đề này.

“Em ấy hình như hoàn toàn không nhỡ rõ chuyện hồi bé.” Nói đến đây thanh niên có hơi ủ rũ, “Nhưng chuyện đó cũng không cản trở việc bọn con đến với nhau, em ấy sẽ yêu con, như con yêu em ấy vậy.”

“…Con đã lớn rồi, có chuyện mình muốn làm, như thế rất tốt. Thế nhưng, tình yêu vừa có thể khiến người ta hạnh phúc cũng có thể hại người trong vô hình, dù thế nào, chỉ cần con cam tâm tình nguyện, cũng như sau này có thể không oán không hối, vậy là được rồi.” Bà từ ái nhìn con trai mình, không hề tức giận vì con trai mình thích một người đàn ông.

Thanh niên hơi mở to mắt, “Mẹ không phản đối sao? Con nói, con yêu A Hiền, yêu một người đàn ông.”

“Nếu bọn ta phản đối thì con sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ta sao?”

“Không, dù tất cả mọi người có phản đối, con cũng sẽ kiên quyết ở cùng em ấy, con vất vả lắm mới tìm được em ấy, con sẽ không buông tay. Dù tương lai có thế nào.” Y rất kiên định, không chút do dự nói.

Trần Vận im lặng trong thoáng chốc, sau đó, mới chậm rãi nói: “Thật ra, con rất không giống mấy đứa nhỏ khác trong gia tộc, từ nhỏ đến lớn con chưa từng tỏ ra chấp nhất với chuyện gì, bọn ta cũng chưa bao giờ thấy con vui hay chán ghét cái gì đó, nên ta và ba lúc nào cũng rất lo cho con, thậm chi còn nghi ngờ con là một đứa nhỏ không có tình cảm…”

“Sao con lại không có tình cảm chứ?! Con yêu hai người, hai người không cảm nhận được sao?” Người thanh niên giật mình.

“…Được rồi, bây giờ bọn ta tin tưởng con chỉ là không biết cách biểu đạt thôi.” Bà có thể nói bà quả thật không cảm nhận được gì không? Sẽ không tổn thương đến nó chứ?

Từ khi cuộc đối thoại trở nên bình thường, sự tồn tại của ba ba nào đó dường như đã bị mọi người quên mất. Nhưng thật ra trong lòng ông cũng đã trải qua một cơn bão dữ dội: con trai đã tìm được cậu nhóc đồng bọn ở cô nhi viện rồi? — thật vui cho nó; từ đồng bọn trở thành người yêu? Con trai thành đồng tính từ lúc nào mà không nói cho ông biết (đây là trọng điểm sao?), chuyện này sao chỉ có A Vận biết? — cô quạnh như tuyết; đứa con trai không chê vào đâu được này vẫn luôn khiến ông có chút ngứa răng, ông vốn có thể làm bộ phản đối một chút, không chừng có thể thấy được bộ dáng phát điên của nó! Nhưng bọn họ lại chưa hề hỏi ý kiến ông! — quá tổn thương…

Ông đúng là chủ nhân gia đình (ngay cả quản gia cũng chưa từng nghĩ vậy) sao?

“Khụ khụ…Nếu đã về nhà rồi thì thuận tiện đi thăm ông con đi, ông cũng rất nhớ con, hai người cũng đã lâu chưa liên lạc với nhau mà phải không?” Cuối cùng ông chỉ có thể dùng chiêu này để nhấn mạnh sự tồn tại của mình, đồng thời nói xong còn đầy mong đợi nhìn con trai mình, có chút hy vọng y thật sự đã lâu không liên lạc với ông mình.

“Không, con có gọi cho ông rồi.”

Ba ba: “…” Hình như có tiếng gì đó vỡ nát.

“Vậy con về phòng trước, ba mẹ ngủ ngon.” Y đi tới cửa, lại có âm thanh bất đắc dĩ của mẹ truyền tới, “Đừng có bắt nạt ba ba con nữa.”



Đi trên con đường quen thuộc, y lại bắt đầu nhớ tới người kia, rõ ràng chỉ mới tách ra 2 ngày, thật không hiểu đời trước sao mình có thể chịu được nhiều năm như vậy, ký ức không có cậu dường như đều là màu xám. Y không chờ được bấm số cậu, mới reo hai tiếng thì lập tức tắt. Bây giờ y đang ở Ý, sai lệch với bên kia những 6 tiếng, bây giờ đối phương có lẽ còn đang chìm trong mộng đẹp, y đỡ trán, vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, đổi thành nhắn tin cho đối phương. Vẫn là đến thăm ông đi, cả nhà bọn họ đã chuyển đến Bologna (một thành phố ở Đông Bắc Italia) được vài năm, ông lại kiên quyết muốn ở lại Verona (thành phố nằm ở bắc Italia), chính là nơi mà ông và người yêu người Trung Quốc của mình, cũng chính là bà nội đã gặp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.