Trên giang hồ lại nổi sóng gió, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình ăn mừng năm mới của triều đình Đại Chu. Vui chơi giải trí, đi thăm bạn bè người thân loáng cái đã hết mấy ngày, trong nháy mắt năm nay cũng đã qua phân nửa.
Mồng ba Tết, người đến tả tướng phủ chúc Tết nối liền không dứt. Mà những người La phủ vội vàng nghênh đón, đều háo hức xem “trò cười” của Phó gia lục tiểu thư. Một đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn được hầu hạ, giờ đây một lòng một dạ học làm việc nhà, chẳng những tự làm mình vất vả, phiền toái người khác, còn để người khác thấy trò cười của mình nữa.
La Duy sau khi bị bệnh, lần đầu tiên ra khỏi cửa đã bị Phó lục tiểu thư kéo ra ngoài, tới phủ trạch Trữ Phi ở tạm. Phủ trạch là quản gia theo lệnh của La Tri Thu tìm giúp Trữ Phi, chỉ cách tả tướng phủ một con phố.
Vương thị phu nhân, Trữ Viễn, Trữ Lệ nhìn thấy La Duy mang theo người đến, tất nhiên là cao hứng. Chỉ có Trữ Phi khi nhìn thấy Phó Vi đi theo sau La Duy, lắp bắp kinh hãi, không có lý do gì để cao hứng.
“Đây là lục biểu tỷ của ta.” La Duy giới thiệu Phó Vi với Vương thị phu nhân.
“Bá mẫu.” Phó Vi hành lễ với Vương thị phu nhân.
Vệ Lam bị Trữ Viễn lôi đi đấu võ, Trữ Lệ và Tiểu Tiểu giúp Vương thị phu nhân làm đồ ăn, Thất Tử cùng thị vệ tướng phủ đi quanh xem có việc gì phải làm không, quét rác, nấu nước, dù sao không có việc gì cũng phải tìm ra việc để làm.
La Duy và Trữ Phi ngồi ở chính đường, nhìn Phó Vi ngốc nghếch nhưng thật tâm cùng Vương thị phu nhân trò chuyện.
“Nữ nhân hơi khờ khạo một chút cũng không xấu.” La Duy nhỏ giọng nói với Trữ Phi một câu.
Trữ Phi không đáp, nhưng khóe miệng cong lên.
Chơi nửa ngày, Vương thị phu nhân thấy trời không còn sớm, định giữ La Duy ở lại dùng cơm. Phó Vi không đợi La Duy mở miệng, đồng ý ngay, không biết có phải là yêu ai yêu cả đường đi không, Phó Vi đối với Vương thị phu nhân tràn đầy hảo cảm.
La Duy thấy Phó Vi gật đầu, vừa định mở miệng đồng ý, liền thấy một quản sự của La Tri Thu đi tới.
“Công tử.” quản sự đi tới trước mặt La Duy, khom người nói: “Bệ hạ triệu tướng gia vào cung, phu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, bảo công tử mau chóng hồi phủ.”
La Duy nghe quản sự nói, mí mắt cũng chưa nâng, nói: “Chỉ là tiệc rượu trong cung mà thôi, mẫu thân đúng là… dùng cái cớ này gọi ta trở về. Không uống thuốc một ngày thì có làm sao?”
Vương thị phu nhân nghe La Duy nói đến thuốc, mới nhớ ra công tử mỗi ngày đều phải uống thuốc, vội nói: “Công tử nên mau hồi phủ đi thôi, thuốc này một ngày cũng không thể bỏ.”
“Ta thấy biểu tỷ ta rất hợp ý với bá mẫu.” La Duy đứng dậy nói: “Vậy cứ để tỷ ấy ở lại đây, đã nhiều ngày tỷ ấy làm phiền đầu bếp của nhà ta, hay là bá mẫu xem thành quả mấy ngày nay của tỷ ấy như thế nào đi.”
Vương thị phu nhân có chút do dự, chẳng lẽ để một tiểu thư chưa chồng cứ thế ở lại sao?
“Phó thị là tướng môn.” La Duy cũng nhìn ra vẻ băn khoăn của Vương thị phu nhân, nói: “Không chú trọng mấy thứ đó.”
“Vậy Phó tiểu thư đồng ý ở lại?” Vương thị phu nhân hỏi Phó Vi đang muốn trộm chắp tay cảm tạ La Duy.
“Đồng ý.” Phó Vi lập tức nói: “Ta trở về cũng không có việc gì làm.”
“Vậy tỷ ở lại tiếp bá mẫu đi.” La Duy nói rồi hành lễ với Vương thị phu nhân, để Trữ Phi tiễn ra ngoài.
Đi ra chính đường, Trữ Phi nhỏ giọng nói với La Duy: “Vân Khởi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?” La Duy dừng lại hỏi.
Vệ Lam và mọi người thấy La Duy nói chuyện với Trữ Phi, đều lui về phía sau vài bước chờ đợi.
Trữ Phi nói: “Có phải ngươi đã động thủ với Danh Kiếm sơn trang hay không?”
La Duy liếc nhìn Trữ Phi, kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn còn liên hệ với Danh Kiếm sơn trang?”
Trữ Phi lắc đầu: “Hai ngày trước, đại thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang tìm đến ta.”
“Đại thiếu gia?” La Duy thấp giọng cười nói: “Tử Chu, phải nói đại ca ngươi tới tìm ngươi.”
“Ta cùng với Danh Kiếm sơn trang không còn quan hệ.” Trữ Phi nói: “Ba huynh muội chúng ta cũng chưa từng có tên trong gia phả Trữ gia, điều này Vân Khởi ngươi hẳn là biết.”
Trữ Phi khinh thường cười: “Thì ra khi người này cúi đầu, cũng không khác gì người thường cả.”
“Trữ Sơ Ảnh là phụ thân ngưoi.” La Duy nói: “Cứ coi như Tử Chu còn có Viễn nhi, Lệ nhi, ta cũng sẽ không làm quá phận.”
“Vân Khởi, Danh Kiếm sơn trang đã ở trên giang hồ được trăm năm.” Trữ Phi nói: “Một Kỳ Lân sơn trang không thể đối phó được Trữ Sơ Ảnh. Nếu ngươi nương tay, càng không đối phó được với lão.”
La Duy có thể phân biệt thật giả trong lời Trữ Phi: “Tử Chu, đó là cha đẻ của ngươi.”
Trữ Phi đối mặt La Duy, đột nhiên cười tự giễu: “Đúng vậy, đó là cha đẻ của ta, ta nói như vậy có phải là tội ác tày trời hay không?”
La Duy giữ bả vai Trữ Phi: “Việc này ngươi coi như không biết đi, không quan hệ gì với ngươi.”
“Vân Khởi.” Trữ Phi nghiêm túc nói: “Nếu ngươi bại rồi, Trữ Sơ Ảnh sẽ đối xử với chúng ta ra sao?”
“Đại thiếu gia kia đến, không hứa sẽ đối xử tốt với ngươi à?”
“Lời Trữ Sơ Ảnh nói, ta chưa bao giờ tin” Trữ Phi nói: “Ta chỉ muốn chúng ta sống yên bình, cho nên Vân Khởi, ngươi đừng để ý đến ta. Chỉ là đừng để mẫu thân ta biết, hiện giờ bà đang sống yên ổn, ta không muốn để bà nghe chuyện của Danh Kiếm sơn trang nữa.”
“Còn Viễn nhi và Lệ nhi thì sao?”
“Bọn nó chỉ biết là Trữ Sơ Ảnh là trang chủ, không hơn.”
La Duy nhìn Vệ Lam đứng cùng hai tiểu quỷ: “Tử Chu, ngươi an tâm tới Vân Quan đi, đó là biên quan, chỉ cần tham gia chiến sự, ngươi sẽ có cơ hội lập công lớn, rồi lấy vợ sinh con. Ngươi hãy quên Danh Kiếm sơn trang đi, ta tự biết nên làm như thế nào.”
“Đa tạ.” Trữ Phi nói với La Duy.
La Duy cười lắc đầu, gọi hai tiểu quỷ phía sau: “Viễn nhi, Lệ nhi, ta phải đi đây, các ngươi lại đây tiễn ta về nào.”
Trữ Phi đứng ở cổng lớn, đệ muội mỗi người ôm một chân y. Kiệu của La Duy quẹo vào ngã rẽ phía trước, Trữ Phi mới ôm lấy tiểu muội, mang theo đệ đệ Trữ Viễn đi vào phủ. Trữ Sơ Ảnh, Trữ Phi nhớ lại cái tên này, liền nghĩ, vì sao mình lại là nhi tử của Trữ Sơ Ảnh? Luôn luôn phải làm nô tại Danh Kiếm sơn trang, nhận hết sự xem thường, vì sao cuối cùng y lại biết mình là nhi tử của Trữ Sơ Ảnh?
“Phụ thân sẽ chính thức cưới Vương thị vào cửa, sẽ cho bà viện riêng. Đến lúc đó, ngươi sẽ đường đường chính chính là lục thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang, Trữ Viễn và Trữ Lệ cũng đều là thiếu gia tiểu thư của sơn trang, không có ai dám khinh thường các ngươi nữa.”
Trữ Phi nhớ hai ngày trước, đại thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang nói trước mặt y như vậy, liền cười lạnh không thôi, danh phận của một thị thiếp chính là “chỗ tốt” mà Trữ Sơ Ảnh hứa cho mẫu thân y. Đã có thể nhìn thấy thiên nhan (dung nhan vua), cũng có thể tùy tiện ra vào tả tướng phủ, gặp rất nhiều con người quyền thế, uy nghi, phú quý, xa hoa. Từ sau khi chân chính bước ra sa trường, trong mắt Trữ Phi sao còn có thể tồn tại Danh Kiếm sơn trang? Nếu Trữ Sơ Ảnh chỉ có thể cho y một mộng tưởng, như vậy cứ để tùy ý La Duy thôi. Giết cha? Trữ Phi nhìn Trữ Viễn bên cạnh, nhìn Trữ Lệ trong lòng, nhìn nữ hài ngây thơ đẹp tựa cảnh xuân cười nói đi vào phòng bếp kia, tội danh này để một mình Trữ Tử Chu gánh vác là được rồi.